Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Tự Tin 1
Tôi thức tỉnh rồi, thế giới này là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình não tàn, tất cả tình tiết đều phục vụ nam nữ chính.
Phó Khâm và Chu Thấm là nhân vật chính, còn tôi là nữ phụ trà xanh duy nhất.
Tất cả những gì thuộc về tôi đều đã định sẵn sẽ bị Chu Thấm cướp mất.
Tôi chỉ muốn hỏi một câu, não tác giả bị úng nước à?
Bất cứ chỗ nào tôi xuất hiện.
Mẹ tôi: "Con đừng có xen vào chuyện của bọn họ, nếu không mẹ sẽ không nhận con làm con gái nữa!"
Bố tôi: "Nếu con được một nửa hiểu chuyện như Thấm Thấm thì tốt rồi, chả trách Phó Khâm không thích con."
Chu Thấm: "Miên Miên, đừng tranh A Khâm với chị nữa được không?"
Phó Khâm: "Đừng bám theo tôi nữa, cô làm tôi thấy ghê tởm!"
...
Cả thế giới đều giúp nhân vật chính tấn công tôi, cho dù tôi có giải thích thế nào cũng vô dụng.
Cuối cùng kết cục của tôi lại là bị tâm thần, c.h.ế.t trên đường vì tai nạn giao thông.
Bố mẹ không những không đau lòng mà còn nói đó là báo ứng cho việc tôi đã làm nhiều điều ác.
Giờ tôi coi như đã hiểu, tôi nói gì, họ đều cho rằng tôi đang ngụy biện.
Ví dụ như bây giờ.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ. "Miên Miên, nếu Thấm Thấm và A Khâm đã lưỡng tình tương duyệt, thì con và A Khâm... coi như xong đi."
Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt khó xử, lần đầu tiên trong mắt bà xuất hiện một chút áy náy.
Chu Thấm đột nhiên nghẹn ngào, "Nếu Miên Miên không đồng ý, con và A Khâm vẫn nên thôi..."
Chậc chậc, nếu không nhìn thấy vẻ đắc ý lóe lên trong mắt cô ta, tôi đã tin rồi.
Chu Thấm là con gái của dì.
Ba năm trước, dì gặp tai nạn xe hơi, trước khi c.h.ế.t đã gửi gắm Chu Thấm cho nhà tôi.
Từ khi cô ta đến, những thứ thuộc về tôi đều có phần của cô ta.
Dần dần, ánh mắt của mọi người đều chuyển sang cô ta, kể cả trúc mã của tôi, Phó Khâm.
"Hôn ước của tôi và Kiều Miên vốn chỉ là lời nói đùa, chẳng lẽ tôi phải từ bỏ người mình thật lòng yêu thương để cưới cô ta sao?"
Anh ta khó chịu liếc nhìn tôi, mang theo sự áp bức rõ ràng.
Mẹ tôi cũng đau lòng ôm Chu Thấm vào lòng, chút áy náy đó biến mất sạch sẽ:
"Thôi được rồi, Thấm Thấm vốn dĩ hiểu chuyện hơn Miên Miên, đúng là xứng đôi với A Khâm hơn."
Bố tôi trầm giọng nói, phòng khách đột nhiên im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn tôi, im lặng ép tôi thỏa hiệp.
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, "Tùy các người! Đã chơi trò tiên trảm hậu tấu rồi, tôi còn có thể chia rẽ bọn họ hay sao?"
Bố tôi trừng mắt, giọng nói đột nhiên cao lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-toi-troi-dinh-voi-he-thong-tu-tin/chuong-1.html.] "Thái độ của con kiểu gì vậy!"
Mẹ Phó có chút xấu hổ, "Miên Miên là đứa trẻ tốt, là A Khâm không có phúc."
Chu Thấm lại đỏ mắt, "Là con không bằng Miên Miên."
"Không bằng chỗ nào, con hiểu chuyện hơn Miên Miên nhiều, A Khâm thích con là chuyện bình thường, đừng tự trách mình!"
Mẹ tôi vội vàng an ủi cô ta, bộ dạng tình mẫu tử thật sâu đậm.
Nào có bố mẹ thiên vị con gái người khác như vậy, tin được không?
Mẹ Phó nhìn tôi với ánh mắt thương hại, thở dài một hơi.
Tôi mặt không cảm xúc nhìn gia đình ruột thịt nhưng lại đối xử với tôi như người dưng, xoay người định đi.
Chu Thấm gọi tôi lại, uất ức cắn môi.
"Miên Miên, chị biết em thích A Khâm, nhưng tình cảm không thể cưỡng cầu, thứ khác có thể nhường cho em, đừng giận chị nữa được không?"
"Thấm Thấm!" Phó Khâm đau lòng ôm cô ta vào lòng, "Em chính là quá tốt bụng, em không nợ cô ta gì cả!"
Anh ta cau mày nhìn tôi, mím môi mỏng:
"Kiều Miên, coi như tôi xin lỗi cô, đừng trách Thấm Thấm, không liên quan đến cô ấy."
"A Khâm..."
Tôi đảo mắt:
"Hai người đang diễn trò ngược luyến tình thâm gì vậy, từ đầu đến cuối tôi có nói gì à, thích diễn thế, lên tiểu phẩm Tết Nguyên Đán hộ cái."
"Kiều Miên!" Phó Khâm sa sầm mặt, "Từ khi nào cô lại trở nên cay nghiệt như vậy?
"Còn nữa, sau này đừng bám theo tôi nữa, tôi sợ Thấm Thấm ghen."
Tôi kinh ngạc trừng mắt, "Gì cơ! Nói chuyện giật gân gì vậy!"
Ai bám theo cái thứ não bị quấn vải thô như anh chứ!
Anh ta nhìn tôi với vẻ thất vọng, "Kiều Miên, trước đây cô không phải như vậy."
Cái thứ này không hiểu tiếng người à?
Tôi tức đến mức hai mắt tối sầm, ngất đi.
2
Lúc mở mắt ra, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói điện tử.
【Ting! Chúc mừng ký chủ trói định hệ thống Tự Tin!】
"Hửm? Trên người mình có chỗ nào xuất hiện vấn đề à?"
【Ký chủ, phát hiện cô tràn đầy oán khí, vì vậy tôi đã tìm đến cô, mỗi lần thành công khiến đối phương ghê tởm bằng sự tự tin thái quá của mình, là có thể nhận được mười vạn tệ tiền thưởng!】
Mười vạn! Hiểu rồi.
Tôi nhếch mép, "Hừ hừ, sao cậu không tìm người khác trói định mà lại tìm tôi, thèm thuồng tôi từ lâu rồi chứ gì?"
Nó im lặng rất lâu, chậm rãi mở miệng:
【Mười vạn đã đến tài khoản...】
Làm người khác ghê tởm hả, tôi thích quá đi mất!
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com
Báo lỗi chương