Sau Khi Tôi Trói Định Với Hệ Thống Tự Tin

Chương 2



3

Khoảnh khắc Phó Khâm đẩy cửa bước vào, tôi đang định thay quần áo, để lộ một đoạn eo nhỏ trắng nõn.

Ánh mắt anh ta tối sầm lại, "Sao vậy, thay đổi chiến lược rồi, định câu dẫn tôi?"

Mọi người ơi, tôi thật sự cạn lời rồi:

"Anh không có tay à? Không biết gõ cửa, lễ nghi cơ bản bị anh nuốt rồi hay gì?"

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Anh ta bị tôi nói cho nghẹn họng, tức giận:

"Kiều Miên! Cô không biết liêm sỉ, đừng tưởng như vậy tôi sẽ thích cô!"

Tôi: "..."

Làm ơn nói cho tôi biết, cách người bình thường nói chuyện với thiểu năng trí tuệ như thế nào vậy?

Tôi thở dài một hơi, ánh mắt trở nên sâu thẳm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thích thú:

"Phó Khâm, anh đang lạt mềm buộc chặt đấy à?"

Anh ta sững sờ, "Cái gì?"

"Cố ý giả vờ như không hiểu lời tôi, muốn dùng trò hề này để gây sự chú ý của tôi?

"Thích tôi sao, hửm?"

Phó Khâm trừng lớn mắt, "Tôi mới không thích cô, cô đang nằm mơ đấy à?"

Tôi không những không tức giận mà còn cười, "Đàn ông khẩu thị tâm phi, tôi biết tại sao anh lại ở bên Chu Thấm rồi, là muốn dùng cô ta để chọc tức tôi?

"Thấy nhiều người ở trường theo đuổi tôi, nên ghen? Muốn dùng cách này để thu hút tôi?"

Tôi dồn anh ta vào góc tường, lần đầu tiên trong mắt Phó Khâm xuất hiện sự kinh ngạc, ngay cả giọng nói cũng có chút run.

"Kiều Miên, cô bị điên à!"

"Xem nào, vẫn còn giả vờ, nếu anh thật sự thích Chu Thấm, sao cứ lảng vảng trước mặt tôi?"

Tôi nhìn anh ta với vẻ mất kiên nhẫn:

"Phó Khâm, tôi thừa nhận anh đã thu hút sự chú ý của tôi, nhưng tôi không thích đàn ông quá giả tạo, dừng lại ở đây được rồi!"

Anh ta như thể vừa được khai sáng một thế giới mới, nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.

Nửa ngày mới thốt ra được một câu, "Cô nói bậy!"

Rồi bỏ chạy.

【Ting! Thành công ghê tởm Phó Khâm một lần, mười vạn tệ tiền thưởng đã đến tài khoản!】

Tôi nhìn bóng lưng lúng túng của anh ta cười lạnh một tiếng.

Chỉ cần tôi tự tin thái quá hơn bọn họ, thì sẽ không ai có thể làm tôi ghê tởm được.

4

Ba chúng tôi thi vào đại học ở địa phương.

Cuối tuần chưa kết thúc, tôi đã quay lại trường, cái nhà này thật sự một ngày cũng không thể ở lại.

Lúc đi, mẹ tôi mặt mày âm trầm, lẩm bẩm: "Nuôi con còn không bằng nuôi miếng xá xíu, suốt ngày chỉ muốn chạy ra ngoài!"

Chu Thấm cười tủm tỉm an ủi bà:

"Miên Miên lớn rồi mà, chắc là đi chơi với bạn bè chứ? Chỉ là phải cẩn thận một chút, sợ quen phải người không ra gì, bị lừa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/sau-khi-toi-troi-dinh-voi-he-thong-tu-tin/chuong-2.html.]

Giỏi thật, tâm nhãn nhỏ như lỗ kim đều dùng hết lên người tôi rồi.

Người không biết còn tưởng cô ta thích tôi nữa chứ.

Bố tôi ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, trừng mắt nhìn tôi:

"Nó còn có thể làm loạn được chắc? Kiều Miên, nếu con dám làm bậy ở bên ngoài, thì đừng về nhà nữa!"

Tôi không nói gì, nhìn vào ánh mắt khiêu khích của Chu Thấm, giơ ngón giữa về phía cô ta.

Nụ cười của cô ta cứng lại, dám tức mà không dám nói.

Mẹ tôi còn muốn mắng tôi, tôi trực tiếp đóng sầm cửa lại, tạm biệt nhé!

5

Vừa học xong tiết sáng sớm, Chu Thấm đã dẫn theo bạn cùng phòng Chu Ý hùng hổ đến tìm tôi.

Chu Ý không ít lần gây chuyện với tôi vì Chu Thấm, mỗi lần gặp tôi đều hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.

Chu Thấm làm ra vẻ bông sen trắng yếu đuối sắp khóc, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương xót.

Chu Ý đứng trước mặt cô ta, khoanh tay nhìn xuống tôi.

"Kiều Miên, cô có còn biết xấu hổ không?

"Thấm Thấm và Phó Khâm đã ở bên nhau rồi mà cô còn bám theo anh ta, có đê tiện không hả!"

Tiết sáng sớm người ta còn đang buồn ngủ, giờ thì tỉnh cả ngủ, đôi mắt như tia laser quét về phía này.

Lớp học đột nhiên im lặng, chỉ còn giọng nói lanh lảnh của cô ta vang vọng.

Chu Thấm cắn môi kéo cô ta lại, nước mắt lưng tròng, "Biết đâu là chúng ta hiểu lầm rồi thì sao?"

"Còn hiểu lầm gì nữa!"

Cô ta vỗ một bức thư tình lên trước mặt tôi, phẫn nộ:

"Kiều Miên đã viết thư tình cho Phó Khâm rồi, cậu còn bênh cô ta à?"

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn tôi ngay lập tức trở nên khinh bỉ, xì xào bàn tán:

"Không ngờ, Kiều Miên lại là loại người này!"

"Trông cô ta đã giống hồ ly tinh rồi, tâm sinh tướng thôi."

"Đúng đấy, tôi nghe nói Chu Thấm là chị họ của cô ta, Kiều Miên suốt ngày ở nhà bắt nạt cô ấy, giờ còn cướp bạn trai của người ta, thật sự không biết xấu hổ."

...

Tôi nhìn Chu Thấm qua đám đông, khóe môi cô ta hơi nhếch lên, bộ dạng của kẻ chiến thắng.

Bức thư tình này đúng là do tôi viết, nhưng là ba năm trước.

Lúc đó Phó Khâm đối xử với tôi rất tốt, mỗi ngày đều đợi tôi dưới lầu nhà, còn mang theo sữa dâu tây mà tôi thích nhất.

Khi bị con trai trêu chọc, anh ta sẽ ra mặt bảo vệ tôi.

Tôi tủi thân khóc, anh ta vụng về an ủi tôi, lo lắng đến mức luống cuống tay chân.

Ai mà không thích một chàng trai như vậy chứ?

Nhưng từ khi Chu Thấm đến, sự đối xử đặc biệt của Phó Khâm dần dần chuyển sang cô ta.

Bức thư tình không có tên này cuối cùng cũng không được gửi đi, tôi đã khóa nó trong tủ.

Kết quả là nó lại xuất hiện trên tay Chu Thấm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com