Sau Khi Trẫm Băng Hà

Chương 1



1

Lần đầu tiên trẫm phát hiện ra vị hoàng hậu vốn dĩ luôn dịu dàng yếu đuối của mình lại có thần lực phi thường đến vậy.

Một véo một xoay, động tác liền mạch, dứt khoát, lực đạo tàn nhẫn.

Nước mắt trẫm lập tức trào ra.

Thấy vậy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm: “Triệt nhi, đừng ngẩn người ra nữa, mau tiến lên phía trước…”

Nàng vừa nói vừa ngấm ngầm dùng sức đẩy trẫm về phía trước.

Trẫm không để ý, vấp phải cái gì đó, ngã sấp mặt xuống đất.

Hoàng hậu tại chỗ đơ người.

Các đại thần xung quanh cũng ngây ra như phỗng.

Trẫm không khỏi cảm thán trong lòng, hai mươi mấy năm đầu ấp tay gối, vậy mà trước giờ trẫm chẳng mảy may phát hiện ra chút manh mối nào.

Hoàng hậu quả nhiên là cao thủ ẩn mình.

Nhìn thấy tình hình càng lúc càng lúng túng, trẫm âm thầm thở dài, đành phải mượn thế lăn ra khóc rống: “Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu…”

Vừa nói vừa dập đầu mạnh xuống đất, hóa ngã sấp thành quỳ rạp, từng bước một quỳ gối bò tới trước quan tài.

Bầu không khí lại lần nữa hài hòa trở lại.

Quả nhiên, cái nhà này nếu không có trẫm thì tan nát hết cả.

Trẫm thậm chí còn nghe thấy tiếng mọi người thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu khóc lóc và khuyên can, đương nhiên trong đó âm thanh lớn nhất là những lời ca ngợi thái tử điện hạ hiếu thảo, từ bốn phương tám hướng cố ý vô tình vọng vào tai trẫm.

Khóc tang cho hoàng đế, đúng là một kỹ năng sống còn.

Không thể không đau lòng nhưng cũng không thể quá đau lòng.

Nếu khóc không đủ đau lòng, không đạt yêu cầu, đám sử quan kia nhất định sẽ mắng ngươi sốt sắng muốn kế vị, bất trung bất hiếu nhưng nếu khóc lóc thảm thiết quá, bọn họ lại chê ngươi yếu đuối đa cảm, chẳng làm nên trò trống gì.

Về chuyện này, trẫm cảm nhận sâu sắc, kinh nghiệm đầy mình.

Thời thái tằng tổ phụ băng hà, hoàng tổ phụ chính là quá bi thương, khóc không ngừng nghỉ, bị đám sử quan lắm chuyện chỉ trích một thời gian dài, đến nỗi sau này khi thi hành chính lệnh, luôn có người cho rằng hoàng đế mềm yếu, mưu toan lách luật.

Sau này, đợi đến khi hoàng tổ phụ quy tiên, tiên hoàng rút kinh nghiệm, cố gắng kiềm chế cảm xúc, biểu hiện đoan trang hợp lẽ, đâu ra đấy, bọn họ lại nói tiên hoàng lạnh lùng, tổn hại đến đạo hiếu.

Trẫm từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy, sớm mò mẫm ra một bộ chiêu trò để ứng phó.

Khi đó tiên hoàng băng hà, trẫm vừa đau lòng khóc lóc vừa tỉ mỉ kể lại những kỷ niệm tình thâm với tiên hoàng, vừa lẩm nhẩm những lời dạy bảo và dặn dò của tiên hoàng, thể hiện hết lòng hiếu tử, chí làm vua sáng ngời.

Chừng mực nắm bắt vừa đúng chỗ.

Khóc đến nỗi đám lão thần bên cạnh dập đầu lia lịa tỏ lòng trung thành.

Đây đại khái là khảo nghiệm đầu tiên dành cho tân đế nhỉ.

Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.

Nhưng nói thật lòng, giờ phút này trẫm có chút khóc không nổi.

Dẫu cho trẫm đã lăn lộn trên ngai vàng hơn ba mươi năm, các loại cảm xúc sớm đã nắm bắt thuần thục nhưng đối diện với bài vị của chính mình, nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ cục.

Hơi đau rát trên đùi dịu đi, nước mắt cũng khô cạn mà giờ mới chỉ vừa bắt đầu, lửa rõ ràng chưa đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thế là, đành phải giơ tay áo che mặt, bắt đầu gào khóc khan.

Hoàng hậu là người đầu tiên phát hiện ra có gì đó không ổn, nàng kéo kéo tay áo trẫm, sau đó nhanh như chớp giơ tay lên lau mặt trẫm.

Cay!

Xộc thẳng lên!

Mắt trẫm! Mũi trẫm! Óc trẫm!

Má ơi nó phê!

Ngay lập tức nước mắt nước mũi trẫm tèm lem.

Hoàng hậu hài lòng gật đầu, xem ra nếu vẫn chưa đủ chắc nàng sẽ làm thêm phát nữa.

Mắt trẫm đẫm lệ nhìn nàng.

Hoàng hậu, trẫm chưa bao giờ biết nàng lại thông! minh! đến nhường này!

2

Trẫm băng hà rồi.

Người khóc thương tâm nhất là tể tướng của trẫm.

Thôi Diễn quỳ rạp trước linh vị, khóc đến mức muốn ngất đi.

“Vua của ta khổ quá… Vua của ta khổ quá mà…”

Có người khuyên ông ta cẩn trọng lời nói, đừng có ăn nói lung tung, tiên hoàng con cháu đầy đàn, hưởng thọ hết đời.

Thôi Diễn tức giận đến đỏ cả mắt, đẩy mạnh người kia ra: “Ngươi thấy ai bốn mươi mấy tuổi mà đã gọi là hưởng thọ hết đời chưa?”

Đúng vậy, năm nay trẫm mới bốn mươi lăm tuổi.

Trẫm vốn tưởng mình vẫn còn cả đống thời gian nữa chứ.

Thấy Thôi Diễn càng lúc càng kích động, trẫm đi tới vỗ vỗ vai ông ta.

Lão già này tim vốn không tốt, lỡ mà kích động quá độ, cùng trẫm đi luôn thì sao.

Khoảnh khắc tay trẫm đặt xuống, Thôi Diễn cứng đờ cả người, trong mắt bùng nổ vẻ mừng rỡ cuồng nhiệt, có chút không thể tin được mà quay đầu lại.

Đợi đến khi nhìn rõ người tới là ai, ánh sáng trong mắt Thôi Diễn lập tức ảm đạm xuống.

“Thì ra là… Thái tử điện hạ.”

Thôi Diễn cúi đầu hành lễ, người cũng dần khom xuống.

Trẫm chớp chớp mắt, có chút cảm động.

Sau đó lại vỗ vỗ vai ông ta: “Tướng quốc hãy bảo trọng, phụ hoàng trước khi đi dặn dò bổn cung nhiều lần, nói tướng quốc tim không tốt, tuyệt đối không được quá đau buồn, Đại Hạ ta về sau còn phải trông cậy vào ngài đó.”

Thôi Diễn nghe vậy, khóc càng dữ dội hơn, hướng về phía linh vị của trẫm dập đầu mạnh xuống.

Đại tướng quân của trẫm cũng đang khóc nhưng rõ ràng không chân tình tha thiết bằng Thôi Diễn.

Hắn vừa khóc vừa lén lút bốc đồ cúng trên linh vị.