Trẫm hít hít mũi, ừm, là bánh vân phiến do Cổ ngự trù làm, ngọt mà không ngấy, mềm dẻo thơm ngon, trẫm thích nhất.
Nhân lúc tấm rèm che bên cạnh khuất tầm mắt, trẫm lén lút ngồi xổm xuống bên cạnh đại tướng quân, sau đó ngay trước mắt hắn lấy một miếng bánh vân phiến nhét vào miệng.
Đúng vị này rồi.
Trước kia trẫm bệnh nặng, ngự y không cho ăn, nói có hại tỳ vị, bất lợi cho bệnh tình.
Trẫm thèm cái món này lâu lắm rồi.
Đại tướng quân vẻ mặt kinh ngạc nhìn trẫm hết miếng này đến miếng khác lấy bánh ngọt từ trên bàn cúng xuống.
“Khụ… Điện hạ… Điện hạ thật là có khẩu vị tốt…”
Trẫm vừa nhét vừa xua tay: “Thèm quá ấy mà.”
“Tiểu cữu cữu cũng thích bánh in vân phiến à?”
Không sai, đây chính là em trai của hoàng hậu, cậu em vợ của trẫm, đại tướng quân Chu Khác.
Chu Khác thấy vậy, có chút ngại ngùng gãi gãi đầu: “Thần đói bụng thôi.”
Trẫm gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, tiểu tử này vóc dáng to con, đói nhanh, lại ngày ngày dẫn binh thao luyện, là việc nặng nhọc.
Trẫm dứt khoát bê cả đĩa bánh in vân phiến xuống, lại bưng thêm đĩa bánh đậu tằm.
“Ăn đi.”
Chu Khác có chút thụ sủng nhược kinh, nói: “Cái này… Cái này không ổn lắm đâu.”
Trẫm ngồi xổm mỏi chân rồi, dứt khoát ngồi phịch xuống đất: “Ăn đi, bổn cung vừa hỏi phụ hoàng rồi, người sẽ không trách tội đâu.”
Trẫm ngồi dưới đất, vừa nhai bánh, vừa ngẩng đầu nhìn bài vị của chính mình.
Má nó chứ, đây tính là cái quái gì vậy.
Đọc xong nhớ phô lô cho tuiii nha, phô lô ở web hoặc Page Liễu Như Yên đều được, iuu, chúc mn đọc triện zui zẻ.
Bị ép online, tiếp tục bán mạng vì Đại Hạ?
3
Nước không thể một ngày không vua.
Sau khi nghi lễ kết thúc, trẫm lại một lần nữa lên ngôi hoàng đế.
Lâm triều, trẫm ngồi trên ngai vàng gà gật buồn ngủ, nghe đám quần thần bên dưới tranh cãi ầm ĩ vì thụy hiệu của trẫm.
Trẫm có lẽ là vị hoàng đế đầu tiên có thể nghe thấy thụy hiệu của mình nhỉ.
Nghĩ đến đây, trẫm cảm thấy có chút an ủi.
Bên dưới đại khái chia làm ba phái.
Phái do Thôi tướng quốc cầm đầu, cho rằng công lao của trẫm cái thế ngàn thu.
Phái do Lý thái úy cầm đầu, cảm thấy trẫm tầm thường vô vị.
Và phái do Chu tướng quân làm chủ, ngơ ngác ngáp ngắn ngáp dài.
Mọi người cãi qua cãi lại, cũng chẳng cãi ra được cái danh hiệu nào nên hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thôi tướng quốc nói trẫm là minh quân ngàn đời, cả đời vì nước vì dân mà tận tụy.
Lý thái úy nói trẫm tại vị trong thời gian không có công tích gì đáng kể, hơn nữa những năm đầu còn tham công liều lĩnh, đặc biệt là trận Bình Kiều Độ với Vệ quốc, tổn thất hai mươi vạn binh lực của Đại Hạ ta, hổ thẹn với quốc dân, không thể coi là minh chủ.
Trẫm nghe đến Bình Kiều Độ thì ngẩn người ra một lúc lâu.
Đó thật sự là chuyện từ rất lâu về trước rồi.
Trẫm vô thức sờ lên vết sẹo trên cánh tay trái, đợi đến khi chạm vào làn da non mịn trẻ trung dưới tay, trẫm mới phản ứng lại, à, trẫm đã đổi xác rồi.
Trẫm mười bốn tuổi kế vị, đúng là tuổi trẻ hăng hái, một lòng muốn lập công dựng nghiệp, mở mang bờ cõi.
Năm thứ hai sau khi kế vị, Vệ quốc nhiều lần xâm phạm biên cương, trẫm giận dữ xuất chinh, dẫn quân nam hạ, thề phải san bằng kinh đô Vệ quốc.
Trẫm và Vệ quốc giằng co qua lại suốt một năm rưỡi, cuối cùng thảm thắng ở Bình Kiều Độ.
Ba mươi vạn đại quân của Vệ quốc toàn quân bị diệt, hai mươi vạn đại quân của trẫm còn lại chưa đến hai vạn.
Vệ quốc bị đánh cho tơi tả, ngoan ngoãn suốt nhiều năm.
Nhưng Đại Hạ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, phải dưỡng sức mười mấy năm mới coi như miễn cưỡng khôi phục nguyên khí.
Từ đó về sau, trẫm không còn đánh trận nào nữa.
Thôi tướng quốc còn muốn tranh biện, trẫm xua tay.
“Hôm nay đến đây thôi, hôm khác bàn lại.”
4
Sau đó lại ầm ĩ thêm mấy ngày, cuối cùng cũng định được.
Đại Hạ đệ lục hoàng đế Tông Thích, chấp chính ba mươi năm, chính sự hài hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp, thụy hiệu Chiêu Huệ Đế.
Tầm thường vô vị, không tốt không xấu.
Tướng quốc vốn còn muốn tranh thủ thêm cho trẫm nhưng bị trẫm ngăn lại.
“Trẫm hôm qua mơ thấy tiên hoàng rồi, người nói người rất hài lòng với thụy hiệu này.”
Chỉ là một cái thụy hiệu thôi mà, không đáng lãng phí công sức.
Nhắc đến tiên hoàng, Thôi Diễn lập tức nước mắt lưng tròng: “Bệ hạ, tiên hoàng khổ quá.”
Lại nữa rồi.
Dạo gần đây ông ta cứ lặp đi lặp lại câu này.
Trẫm ngước mắt nhìn trời, chẳng thấy đời mình có gì khổ sở, cùng lắm thì là c.h.ế.t yểu một chút thôi.
Lão Thôi này chẳng lẽ già rồi nên càng ngày càng ủy mị, cái kiểu đanh đá trước kia khi cãi tay đôi với trẫm đâu mất rồi?
“Tiên hoàng nói hắn không khổ.”
Thấy ông ta vẫn còn lau nước mắt, trẫm nhíu mày.
“Nếu cứ mãi như vậy, tướng quốc đại nhân e là không rảnh lo quốc sự nữa rồi?”
Nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của trẫm, Thôi Diễn cuối cùng cũng gắng gượng lên tinh thần.