Đoàn du lịch sắp xếp cho họ ở một khách sạn nằm lưng chừng núi, là nơi có điều kiện tốt nhất khu vực, mỗi người một phòng riêng. Bà chủ khách sạn rất nhiệt tình, hễ gặp khách nào cũng đều cất tiếng chào "Tashi Delek"* bày tỏ sự chào đón.
*Tashi Delek (扎西德勒) là một câu chào truyền thống trong tiếng Tây Tạng, thường được sử dụng để chúc phúc hoặc bày tỏ lời chúc tốt đẹp.
Người đàn ông trưởng thành vì say xe cộng thêm say độ cao đã trực tiếp nằm bẹp dí, vừa đến khách sạn đã dang tay dang chân nằm trên giường. Học sinh trung học thì cần mẫn giúp dọn hành lý ra ngoài.
Hôm nay gần như toàn bộ thời gian đều ở trên đường, không người vì say độ cao mà đầu óc choáng váng, nên từ buổi chiều đoàn không sắp xếp điểm tham quan nào, chỉ yêu cầu mọi người nghỉ ngơi cho tốt, tối dậy ăn lẩu đặc sản vùng núi.
Giang Vu Tận ở trong phòng ngủ li bì cả buổi chiều, đến tối tỉnh dậy tinh thần sáng láng, ăn uống rất ngon miệng.
Dù giờ ăn không quá muộn, nhưng bên ngoài trời đã tối đen như mực. Không có đèn đường, tất cả mọi thứ bên ngoài đều bị bóng tối nuốt chửng.
Trong lúc đang ăn, đoàn du lịch này vốn chỉ là nhóm nhỏ nên rất dễ làm quen, chén rượu đẩy qua đẩy lại, mọi người nhanh chóng trở nên thân thiết. Học sinh cấp ba không thể uống rượu, chỉ có thể nhìn người khác nhâm nhi, còn phải giữ chặt ly rượu của người trưởng thành bên cạnh, không cho người nọ uống nhiều thêm.
Người đàn ông hôm nay ở trên xe luôn chăm chú nhìn núi tuyết lại không xuất hiện trong bữa ăn.
Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên nghi ngút, tạo nên không khí ấm áp. Giữa lúc mọi người ăn uống nói cười vui vẻ, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến âm thanh như tiếng gào thét, lúc to lúc nhỏ, nghe đến sởn gai ốc. Có người đứng dậy mở cửa sổ, gió lạnh liền ùa vào cùng với bông tuyết và mưa phùn.
Khi họ vừa đến nơi, trời vẫn nắng đẹp, ánh nắng mặt trời rực rỡ. Hướng dẫn viên du lịch nói: "Thời tiết ở đây thay đổi rất nhanh, bây giờ gió to tuyết lớn nhưng chắc đến nửa đêm sẽ tan hết tuyết."
Khách quan mà nói thì thay đổi như này cũng thật nhanh. Người mở cửa sổ bị tuyết tạt thẳng vào mặt, vội vàng đóng lại, ngăn tiếng rít gào bên ngoài, để hơi ấm quay lại trong phòng ăn.
Vừa ăn vừa uống cùng mấy vị khách khác cơm nước xong xuôi, tinh thần Giang Vu Tận vẫn còn khá hăng hái, vì thế rủ mấy người lớn khác trong đoàn cùng nhau đánh bài.
Mạt chược, thứ trò chơi đã thâm nhập đến mọi ngóc ngách, thậm chí cả khách sạn trên núi cũng có phòng riêng để chơi. Một nhóm người vui vẻ rời đi, trước khi đi Giang Vu Tận còn quay lại nói với học sinh trung học: "Cậu ăn xong thì về nghỉ ngơi trước đi."
Học sinh nhìn cậu, biểu cảm có vẻ không đồng tình. Vì thế công dân Giang phất tay, nói: "Chúng tôi chỉ chơi một chút thôi."
Một chút nghĩa là gần cả đêm. Lời của hướng dẫn viên rất đúng, nửa đêm quả thật không còn gió to hay tuyết lớn, chỉ còn lại sự yên tĩnh của đêm khuya, chỉ có trong phòng thì vẫn náo nhiệt như cũ.
Sáng hôm sau, hướng dẫn viên tập trung mọi người ăn sáng để chuẩn bị đi tham quan, nhưng phát hiện chỉ có vài người đến đúng giờ. Trần Cảnh liếc nhìn xung quanh rồi đi lên phòng đánh thức Giang Vu Tận đang ngủ. Cuối cùng, người đàn ông cùng mấy người bạn chơi bài tối qua tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng, trông hệt như những cái xác không hồn.
Có người còn đang cố nghĩ về ván mạt chược tối qua*, nói: "Tối qua đáng lẽ tôi không nên ăn** sớm như vậy..."
*Gốc là 复盘 (fùpán): phục bàn, có nghĩa là phân tích; suy ngẫm lại (chơi cờ).
**Gốc là 碰 (pèng): phỗng, có vẻ như là thuật ngữ trong mạt chược.
(Theo Wikipedia)
Là người tối qua thắng lớn nhất, Giang Vu Tận ngáp một cái thật to.
Bữa sáng thật giản dị, có trứng gà và màn thầu*, kèm theo một chai sữa. Cuối cùng sau khi thống nhất ý kiến, mọi người quyết định mang theo vừa đi vừa ăn trên đường. Ngay lúc sắp khởi hành, người đàn ông xuất hiện hôm qua bước vào từ cửa khách sạn, cùng đoàn người lên xe.
*Gốc là 馒头 (mántou): màn thầu, có nơi gọi là bánh bao chay, là loại bánh đặc trưng của Trung Quốc, khá giống bánh bao chỉ là nó không có nhân hoặc là nhân ngọt.
Không ai biết anh ta đã đi đâu hay đi trong bao lâu, chỉ thấy trên tóc và áo khoác vẫn còn dấu vết ướt nước. Trong đoàn có một cặp đôi trẻ, cô gái rút khăn giấy từ túi ra đưa cho anh ta, nói: "Hay là anh lau trước đi?"
Người đàn ông không nhận, im lặng lắc đầu.
Đây chỉ là một chuyện nhỏ trên đường đi, cũng không ảnh hưởng đến không khí trên xe. Tài xế tiếp tục lái, hướng dẫn viên thỉnh thoảng giới thiệu các địa danh, lúc không cần giới thiệu thì cùng trò chuyện với du khách. Người dân Giang làm người làm công chuyên nghiệp lập tức thảo luận với hướng dẫn viên về chứng chỉ để trở thành một hướng dẫn viên du lịch.
Người này dường như cả đêm không ngủ, lúc ở khách sạn cậu dường như có thể ngã gục bất cứ lúc nào mà bây giờ cứ như hồi quang phản chiếu, mí mắt vẫn gục xuống như thường lệ nhưng lại tràn đầy năng lượng.
Hôm nay họ đến một nơi ở gần sát núi tuyết, dự kiến tới nơi vào buổi chiều, giữa trưa còn cần phải dừng chân nghỉ giữa đường một chút.
Ngồi trong xe lâu cũng không thoải mái, khi dừng xe ở trạm dừng chân, mọi người đều xuống xe. Giang Vu Tận, chuyên gia say xe mặc áo gió ngồi bên vệ đường tự kiểm điểm về tội lỗi của mình đêm qua, trong khi Trần Cảnh đi vào bên trong trạm dừng chân lấy nước ấm.
Những người có sức sống nhất trên xe có lẽ là cặp đôi trẻ. Trong khi những người khác đang tìm chỗ ngồi thì bọn họ vẫn đang tìm chỗ chụp ảnh đẹp ở trạm dừng chân, còn mua kha khá đồ ăn vặt với đặc sản địa phương. Lúc Trần Cảnh cầm ly nước đi ngang qua, bọn họ còn đang tìm người qua đường giúp hai người chụp ảnh.
Người ở lối vào trạm dừng chân quá đông, cuối cùng Trần Cảnh đành phải đi đường vòng, đi ra từ phía bên kia trạm dừng chân. Lúc đi ra khỏi cửa, cậu ta liếc mắt sang một bên thì thấy được người đàn ông đến muộn sáng nay. Đối phương vẫn một mình như cũ, anh ta cúi đầu cất một con dao gấp có hoa văn chạm khắc vào túi.
Trước khi người kia ngẩng đầu lên, Trần Cảnh đã xoay người rời đi.
Rõ ràng nước nóng là dành cho người tự xưng là người trưởng thành vì say xe mà yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân. Sau khi uống hai ngụm nước nóng, Giang Vu Tận ngồi xổm bên vệ đường, ngẩng đầu nhìn lên học sinh trung học, lại liếc nhìn chiếc cốc trong tay rồi nói: "Không ngờ trong balo của cậu lại còn có bình giữ nhiệt."
Vali của cậu chất đầy đồ ngủ, quần áo dự phòng, đồ dùng hàng ngày và hơn một nửa đồ ăn nhẹ cần thiết, vốn còn định mang theo con ngỗng, nhưng nó quá lớn, bỏ vào không vừa, nên chỉ đành bỏ cuộc. Hoàn toàn không nghĩ đến những thứ như cốc nước. Mặc dù vẫn còn là một học sinh trung học, nhưng cậu ta đã bước vào con đường của phái thực dụng.
Học sinh trung học thực dụng đứng một bên, nhìn về phía dãy núi cách đó không xa, không nói một lời.
Sau một lúc nghỉ ngơi, bọn họ lại lên xe.
Đường đi sau đó đều là đường núi quanh co. Những người trong xe ban đầu còn có tâm trạng trò chuyện, nhưng cuối cùng tất cả đều im lặng. Khi đi qua một đường hầm dài, âm thanh trong đường hầm hoàn toàn che lấp những tiếng thở nhẹ nhàng trong xe. Sau vài phút, hoặc thậm chí lâu hơn, lúc ra khỏi đường hầm một lần nữa, toàn bộ khung cảnh trước mắt trở nên trắng tuyết.
Tuyết dày phủ trên những cây thông ven đường. Màu tối của cây tạo nên sự tương phản rõ với lớp tuyết trắng. Ngẩng đầu lên không nhìn thấy trời, chỉ thấy tất cả là những ngọn núi gồ ghề phủ đầy tuyết.
Trước đây, nhìn từ xa bọn họ chỉ cảm thấy cảnh tượng thật hùng vĩ, nhưng bây giờ đến gần hơn, rốt cuộc cũng cảm nhận được áp lực to lớn của những ngọn núi phủ đầy tuyết. Hướng dẫn viên du lịch nói: "Ngọn núi ở giữa kia là núi tuyết Kolla."
Ra khỏi hầm tối dài lê thê, mọi người bị choáng ngợp bởi ánh sáng tuyết trắng xóa. Cây tùng bên đường phủ tuyết dày, những mảng tuyết bám chặt vào cành cây sẫm màu tạo nên một cảnh sắc tương phản mạnh mẽ. Họ không nhìn thấy bầu trời, chỉ thấy núi non trập trùng bao phủ tuyết trắng.
Cô chỉ tay về phía sườn núi thoai thoải nhưng trước dãy núi tuyết, nói: "Lát nữa chúng ta sẽ đi đến đó."
Dãy núi tuyết Kolla là ngọn núi thiêng của vùng đất này, chỉ những người có tâm hồn trong sáng nhất mới có thể vào đây. Những kẻ ô uế bẩn thỉu nếu xâm phạm sẽ khiến thần núi nổi giận, chỉ có bị nghiền tan xương nát thịt mới làm thần núi nguôi giận. Dĩ nhiên, vẫn còn có cách giải thích trực tiếp hơn là điều kiện trên núi cực kỳ khắc nghiệt và nguy hiểm, du khách bị cấm bước vào.
Khi nghe đến núi tuyết, người đàn ông vốn luôn trầm lặng ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ cuối cùng cũng chịu thu lại ánh mắt, nhìn sang hướng dẫn viên du lịch. Ánh nhìn đó lạnh lẽo đến mức khiến cô vô thức rùng mình, dù cô hoàn toàn không nhận ra mình bị quan sát.
Cũng có thể cơn rùng mình đó chỉ là do cơ thể bị lạnh. Xe vừa qua khỏi hầm, tuyết đã bắt đầu rơi lất phất. Ban đầu tuyết không lớn, xe vẫn di chuyển được, nhưng rồi cơn gió mạnh thổi qua khiến tuyết rơi dày hơn, cuối cùng từng lớp tuyết trắng xóa che khuất tầm nhìn. Trên xe, cần gạt nước hoạt động không ngừng, tài xế nheo mắt tập trung nhìn con đường trước mặt. Dù không có xe nào chạy qua, nhưng mép đường lại là sườn núi dốc, buộc tài xế phải cực kỳ cẩn thận.
Cuối cùng, tuyết nhỏ hóa thành cơn bão tuyết lớn, hoàn toàn che khuất tầm nhìn. Giữa âm thanh của gió tuyết, đột nhiên có tiếng động lớn vang lên, tiếp đó cả con đường trước mặt vốn đã mờ mịt bỗng trở thành màu trắng xóa.
Một lượng lớn tuyết dày tích tụ lâu ngày bất ngờ đổ ập từ sườn núi, kéo theo đất đá trượt xuống, chắn ngang con đường. Tài xế mở trừng mắt, nhanh chóng đánh lái, chân đạp côn, cho xe rẽ gấp vào con đường đất bên cạnh.
Chiếc xe xóc nảy dữ dội một lúc, nhưng cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng cũng không thể di chuyển thêm được nữa.
Đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, tài xế và hướng dẫn viên bất chấp bão tuyết, xuống xe kiểm tra tình hình mới phát hiện hai bánh trước của xe đã sụt xuống hố bùn. Hố bùn hẳn vốn đã có sẵn ở đó nhưng do trận mưa đêm qua đã làm nó lớn hơn. Trong hoàn cảnh này, họ không thể làm gì ngoài việc chờ tuyết ngừng rơi rồi gọi người đến hỗ trợ.
"Rắc."
Tiếng động phát ra từ phía sau. Hướng dẫn viên quay đầu lại, thấy cửa xe phía sau đã mở. Người đàn ông vẫn luôn im lặng trong suốt chuyến đi nhanh chóng bước xuống, liếc nhìn họ một cái rồi chạy thẳng vào bão tuyết.
"Anh gì ơi, phía đó nguy hiểm!" Hướng dẫn viên hoảng hốt, hét lớn, "Quay lại đi!"
Nhưng người đàn ông không hề quay đầu. Những hành khách khác trên xe nghe tiếng hét của hướng dẫn viên cũng xuống xem chuyện gì đang xảy ra. Khi họ ra ngoài, cả hướng dẫn viên lẫn tài xế đều đang lo lắng nhìn về một hướng. Có lẽ vì quá lo lắng, bọn họ đã chuyển sang nói tiếng địa phương, biểu cảm tràn đầy vẻ lo lắng bất an. Mấy du khách nghe không hiểu tình hình cũng hết sức sốt ruột.
Trong đám hành khách, may mắn có một thanh niên trẻ biết tiếng địa phương đã giúp hướng dẫn viên mang người đàn ông kia quay về xe. Anh ta giải thích: "Bọn họ nói người đàn ông vừa chạy ra ban nãy đã chạy về phía núi tuyết."
Dãy núi tuyết Kolla vốn đã nguy hiểm, vào mùa tuyết rơi lại càng khắc nghiệt, thời tiết thay đổi khó lường. Không ít du khách từng cố gắng lén lút leo núi để check-in, cuối cùng vì gặp phải lở tuyết, đá rơi mà, rơi xuống vực băng hay hàng loạt lý do khác mà mất mạng.
Con đường này dẫn thẳng đến chân núi, nơi một số dân du mục địa phương chăn thả gia súc. Đường nhỏ này được mở ra để tiện đi lại, nhưng vì lý do an toàn nên thường cấm du khách qua lại.
Đúng lúc này, phía sau vang lên âm thanh gãy vụn. Một người hét lên "Cẩn thận!" rồi một tiếng động lớn vang vọng bên tai.
Một cây thông già đã chết khô, không chịu nổi sức nặng của tuyết, gãy lìa từ giữa, đổ sầm xuống, đè nát nóc xe.
Nếu còn người trong xe, chắc chắn đã không qua khỏi. Đám đông đứng bên cạnh xe cũng nhận ra điều này, ai nấy đều sợ đến mềm nhũn chân, không đứng vững.
Nhưng lúc này không phải thời gian để sợ hãi. Ngay sau khi cây gãy đổ, tiếng tuyết rơi xung quanh càng lớn hơn, có người đột nhiên cảm thấy đau ở vai.
Trời mưa đá.
Không chú ý đến người đàn ông đang chạy về phía ngọn núi tuyết, hướng dẫn viên du lịch hướng về phía mọi người la lớn: "Chạy theo đường này đến lán của dân du mục dân, chúng ta có thể trú tạm ở đó!"
Trong trời gió tuyết, ngay cả khi ở khoảng cách gần như vậy nhưng cô vẫn phải la lớn để nói chuyện với người khác.
Sau đó, mấy người chạy đến lán trại dựng của dân du mục. Giang Vu Tận đi đến sau cùng, sau đó lấy ra một chiếc mũ màu đen từ trong chiếc xe đã biến dạng đội lên đầu Trần Cảnh, vỗ vỗ vai học sinh trung học, nghiêm túc nói: "Nhớ bảo vệ đầu của mình. Đừng có làm hỏng hết kiến thức trong đầu để công sức học hành nhiều năm như vậy thành vô ích."
Mấy người theo con đường chạy xuống, hướng dẫn viên du lịch vẫn nhớ rõ đường đi, ở trong cơn bão tuyết và mưa đá mò mẫm đi về phía trước. Cuối cùng ở một cao nguyên rộng mênh mông tìm thấy lán trại.
Lán trại được dựng bởi ba mặt, còn có đỉnh. Bởi vì nơi này đôi khi sẽ có mưa đá nên khá chắc chắn, ít nhất có thể chặn được loại mưa đá như này. Nơi này thường được dùng để chứa vài đồ linh tinh, diện tích không lớn lắm, nhưng vẫn có thể chứa được vài người. Một mặt không có cửa chắn thì lấy củi gỗ chặn lại, ít ra có thể chống rét.
Ở đây có vài người còn không kịp hối hận tại sao lại đi du lịch rồi gặp phải loại chuyện này, cầm điện thoại định nhắn tin gọi điện, ai ngờ lại không có tín hiệu.
Giang Vu Tận cũng phát hiện ra chuyện nghiêm trọng này, nói: "Tại sao lại không có tín hiệu?"
Trần Cảnh bằng trực giác của mình cảm thấy không hợp lý, vừa cúi đầu, quả nhiên liền thấy giao diện Anipop hiện trên màn hình điện thoại người kia.
"......"
Cậu ta im lặng một lúc, cảm thấy cũng không bất ngờ lắm.
Chú ý tới ánh mắt của Trần Cảnh, Giang Vu Tận chẳng hiểu sao lại hiểu ý cậu ta, hơi ngước mắt, nói: "Ở đây dù sao cũng phải đợi, chơi hai màn cũng là đợi." Giết thời gian cũng rất nhanh.
Không chú ý tới giao diện Anipop, hướng dẫn viên buông chiếc điện thoại cũng không có tín hiệu của mình xuống, nói: "Tín hiệu ở đây vẫn luôn không tốt lắm, cũng có thể là tháp tín hiệu bị thứ gì đè lên rồi, ở đây đôi khi sẽ xuất hiện tình huống như này."
Ở đây không phù hợp để ở, cũng không có mấy người sống gần đó. Tất cả những gì bọn họ có thể làm bây giờ là đợi ở đây cho đến khi bão tuyết và mưa đá kết thúc. Có người sẽ chú ý tới tình huống trên đường rồi quay về tìm người hỗ trợ.
Trên núi thời tiết thay đổi thất thường, nhưng mưa đá cùng tuyết rơi trong thời gian dài, các cột trụ của lán trại cũng bị chấn động.
Thời gian trôi qua rất lâu, dài đến nỗi Giang Vu Tận bắt đầu ngủ gà ngủ gật, gật đầu từng đợt, mém chút nữa ngã chúi về phía trước, may mắn học sinh trung học nhanh tay đỡ trán cậu giúp cậu ngồi lên.
Có người cảm thán: "Không biết anh chàng kia sao rồi."
Trong lán trại nhỏ, chỉ cần nghe tiếng gió tuyết rít gào cùng mưa đá rơi phía trên đầu, bọn họ đã đủ thấy run rẩy. Nếu người kia thật sự chạy vào núi trong thời tiết khắc nghiệt thế này, sống chết khó mà đoán được.
"..."
Thế nhưng đúng lúc này, âm thanh bên ngoài đột nhiên biến mất nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.
Mấy người đang ngồi xổm trong lán trại ngơ ngác nhìn nhau, lát sau hướng dẫn viên kéo đống củi chắn trước cửa sang một bên, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Gió tuyết vẫn đang cuồng loạn, nhưng gần bọn họ lại không có, hệt như bị một bức tường vô hình chặn lại, gió tuyết đều bị ngăn bên ngoài. Tuyết lại rơi dày đặc ở bên ngoài, giữa không gian sạch sẽ, sáng sủa dường như còn phủ lên lớp ánh sáng lấp lánh, kéo dài đến nơi xa hệt như một con đường.
Khung cảnh này, hệt như phép màu.
Những người sống lâu năm ở vùng này cũng chưa từng chứng kiến điều gì giống thế, ngay cả tài xế cũng chết sửng sốt.
Ở cuối con đường dường như có tiếng chuông leng keng vọng đến, âm thanh sâu lắng, chậm rãi vang vọng trong không gian này.
Không lâu sau, một sinh vật xuất hiện từ cuối đường — đó là một con dê* trắng muốt, bốn chân thon dài, đôi mắt đen như mực. Trên đầu nó mọc một đôi sừng, ở đỉnh sừng lại mọc ra những chiếc lá non xanh mướt. Chiếc chuông vàng đeo ở cổ nó khẽ rung, phát ra tiếng kêu trong trẻo.
*羊(yáng): Trong tiếng Trung thì từ này dùng để dùng chỉ cả dê và cừu, đôi khi phân biệt bằng cách thêm tiền tố thành "Sơn Dương/Dê núi" (山羊) để chỉ dê và "Miên Dương" (綿羊) để chỉ cừu. Mà tác giả thì cũng không ghi rõ là con nào nên tui để đại luôn:)))))
Tiếng kêu leng keng phát ra từ chiếc chuông vàng treo trên cổ dê. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy sinh vật như thế, tất cả đều trợn to mắt, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả.
Đôi mắt đen tuyền của dê trắng lặng lẽ nhìn bọn họ, như đang quan sát điều gì đó, rồi nó xoay người, bước chân lùi lại. Móng guốc của nó giẫm xuống nền cỏ xanh mướt, phát ra vài âm thanh nhè nhẹ.
Tài xế là người đầu tiên bước ra, ông ta vòng qua đám người, bước theo con dê trắng, trong miệng lẩm bẩm: "Là sứ giả của Thần Núi."
Những người còn lại cũng lần lượt đứng dậy, như bị thu hút bởi thứ gì đó, từng bước một đi theo hướng tiếng chuông. Mỗi một tiếng chuông vang lên, họ lại tiến thêm một bước.
Giang Vu Tận cũng đứng dậy. Nhưng không phải vì để xem dê trắng, chủ yếu là do chân cậu đã tê rần do ngồi lâu. Những người bước ra ngoài, công dân tò mò cũng nhìn họ rồi bước theo.
Nhưng Trần Cảnh thì hoàn toàn khác. Gần như theo bản năng cậu ta không nhìn, cũng không nghe, càng không bước theo.
Những người bước đi đã hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, cậu ta thử gọi vài tiếng nhưng cũng vô ích. Cậu ta cuối cùng chỉ có thể duỗi tay kéo Giang Vu Tận trở lại.
Đột nhiên bị giữ lại, Giang Vu Tận quay đầu nhìn cậu ta, nói với vẻ tò mò: "Trông nó thú vị phết đấy."
Ý cậu rất rõ ràng.
Đây là một người đàn ông trưởng thành với tinh thần thích phiêu lưu, chính xác hơn là tinh thần thích hóng chuyện. Rõ ràng cậu chẳng nhận ra sự bất thường của mọi người. Hơn nữa cũng không bị mê hoặc giống những người khác. Thậm chí còn định tiến đến xem trò vui.