Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 50: Núi tuyết Kolla (3)



Chương 50: Núi tuyết Kolla (3)

Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ

Trần Cảnh khựng lại, cậu ta chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Sao người này lại không bị gì?

Cậu ta hỏi: "Anh không nghe thấy tiếng kêu sao?"

"Hử?" Giang Vu Tận tháo tai nghe xuống, nói: "Tôi nghe không rõ lắm, cậu nói lại lần nữa đi."

Nhận thấy ánh mắt của đối phương rơi vào chiếc tai nghe trên tay mình, cậu giải thích ngắn gọn: "Lúc tôi mới ngủ, bên ngoài quá ồn ào, nên tôi nghe vài bài hát để dễ ngủ hơn". Hiệu quả cách âm của tai nghe này khá tốt.

Trần Cảnh lúc này mới phát hiện không biết khi nào người này đã đeo tai nghe, chiếc tai nghe nho nhỏ, cắm vào tai, giấu dưới tóc, nhìn thoáng qua thật khó phát hiện.

Một số người luôn gặp may mắn một cách kỳ lạ ở mấy chỗ quái dị.

Nhưng người may mắn này thì thích đi xem trò vui, học sinh trung học cuối cùng vẫn bị người trưởng thành đánh bại.

Cùng người trưởng thành đánh bại cậu ta còn là lán trại bị gió thổi lung lay trong gió, mưa đá lộp bộp rơi xuống nóc trại. Rõ ràng không thể ở lại nơi này lâu hơn nữa. Bên ngoài có mưa đá, đường đi duy nhất có vẻ chỉ còn con đường mà những người kia đã đi.

Bước trên con đường như có luồng ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào, tiếng chuông rung bên tai đột nhiên tăng lên rất nhiều. Trần Cảnh một tay bịt tai, tay kia tăng âm lượng điện thoại của Giang Vu Tận.

Sau khi vượt qua triền núi, bọn họ mới nhận ra con đường này dài đến thế nào. Con đường kéo dài đến tận dưới chân ngọn núi tuyết, nơi phía sau bị những ngọn núi nhô lên che khuất, không nhìn thấy rõ.

Hành động của những người đi trước bọn họ càng lúc càng nhanh, mới đó đã đi được nửa đường, con dê trắng với đôi sừng dài đi trước dẫn đường. Trên đầu bọn họ là loại chim kền kền vốn không nên xuất hiện ở nơi này, đang bay lượn xung quanh. Chúng như được gió, tuyết và mưa đá che chắn, không hề bị ảnh hưởng gì, vẫn tiếp tục đi theo nhóm người bên dưới.

Lúc đi đến một nơi, nhóm người đó đột nhiên biến mất tại chỗ.

Giang Vu Tận: "Ồ, wow."

Trần Cảnh nhíu mày.

Đường quay về đã biến thành biển tuyết mênh mông, con đường cũng đang dần biến mất, bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Càng đến gần nơi những người kia biến mất, tốc độ của bọn họ càng chậm lại. Người trưởng thành không đáng tin cậy, chỉ cần cậu không chạy lung tung đã là giúp rồi. Trần Cảnh thận trọng quan sát xung quanh, đến khi cậu ta ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy con dê trắng muốt đã biến mất ở nơi chẳng có gì trước đó.

Tầm nhìn trở nên nhoè đi.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Không có gió tuyết, cũng không có mưa đá. Đây là một thung lũng tuyết, bên cạnh còn có một con sông chảy qua, nơi phía trên cách đó không xa còn có một rừng thông cùng bầu trời nắng chiếu sáng ngời.

Nơi này hệt như một thế giới khác, vừa đẹp đẽ lại vừa quỷ dị.

Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng, không gay gắt, khiến người ta cảm thấy ấm áp. Nhưng dưới ánh nắng ấm áp này, tuyết lại không hề tan. Hơn nữa ánh nắng dường như không chỉ đến từ một nơi, bọn họ đứng dưới ánh mặt trời, nhưng trên mặt đất lại chẳng có chiếu bóng nào đổ xuống.

Hai người đứng đó nhìn quanh một hồi, Trần Cảnh dặn người trưởng thành không được động đậy còn mình thì đi lên một tảng đá nhô ra để quan sát phía xa.

Nơi này có vẻ như là chân một ngọn núi tuyết, có một dòng sông chảy qua, trên sườn núi có những cây thông thưa thớt, bên trên là từng lớp tuyết dày.

Những người biến mất trước đó không có ở đây, có lẽ bọn họ đã đi đến nơi khác.

Mọi thứ bắt đầu trở nên quỷ dị từ khoảnh khắc con dê trắng có đôi sừng lớn xuất hiện. Đến giờ đã có thể chắc chắn 100% nơi này có dị chủng. Nơi bọn họ đang đứng có khi là thế giới do dị chủng tạo ra, cũng có thể là một phó bản may mắn không bị phá huỷ khi trò chơi biến mất. Các phó bản núi tuyết trong trò chơi không ít, tạm vẫn chưa rõ đây là phó bản nào. Nhưng rõ ràng, một dị chủng có thể duy trì cả một thế giới như này, sức mạnh chắc chắn không hề yếu.

Trần Cảnh quay đầu nhìn người bên cạnh, nhất thời không biết trúng được chuyến du lịch ba ngày là may mắn hay cực kỳ xui xẻo.

Tình hình hiện tại phức tạp nhưng tâm tình của công dân Giang có vẻ rất tốt, còn đang cầm điện thoại định chụp ảnh mang về cho mấy bác trai bác gái gần nhà xem. Cơ thể các bác trai bác gái không đến cao nguyên được nên chỉ có thể xem qua điện thoại của cậu.

Mặt trời chiếu sáng, Trần Cảnh nhảy xuống khỏi tảng đá, đội mũ lên đầu người dân Giang để người nọ không bị nắng chiếu vào, rồi nói: "Chúng ta đi về phía trước thử xem."

Một số nơi phía trước bị rừng thông che khuất không thấy được, không chừng sẽ có thêm manh mối gì đó.

Đi về phía trước thực ra có nghĩa là đi theo dòng sông. Sau khi rẽ một khúc cua lớn, tầm nhìn đột nhiên trở nên rộng rãi hơn.

Cuối dòng sông là dòng nước tuyết chảy từ núi chảy xuống. Ngọn núi rất lớn, giống như một bức tường khổng lồ ngăn cản mọi thứ. Cả dãy núi đều rất dốc. Mặc dù cũng là một ngọn núi phủ tuyết, nhưng bầu không khí của nó có vẻ như không hòa hợp với môi trường xung quanh cho lắm.

Trần Cảnh nói: "Chúng ta qua đó xem thử."

Giang Vu Tận chỉ tiếc là ở đây không có xe máy điện. Đi bộ trong thời gian dài như vậy đã gần như tương đương với việc tập thể dục trong nửa tháng.

Sau khi đi bộ không biết bao lâu, cuối cùng hai người cũng đến được chân núi. Nhìn xuống từ đây, có thể thấy rõ một lằn ranh đen kịt giữa dãy núi này với vùng đất xung quanh. Một nơi nằm ngoài lằn ranh và một nơi nằm bên trong lằn ranh.

Đứng dưới chân núi, Giang Vu Tận ngồi xổm xuống nghỉ ngơi, Trần Cảnh vẫn đứng, ngẩng đầu nhìn về núi tuyết, con ngươi hơi run rẩy, một cảm giác quen thuộc ập đến.

Cậu ta đã từng đến nơi này, vào rất lâu trước đó. Trong số nhiều phó bản trong trò chơi, cậu ta đã từng đến một phó bản núi tuyết, đó cũng là lần đầu tiên cậu ta chĩa mũi dao vào người khác.

Chuyện này xảy ra cách đây nhiều năm, nhưng mỗi khi nhớ lại, tất cả chi tiết lại ùa về trong tâm trí.

Trần Cảnh thở ra một hơi, quay người nói: "Chúng ta đi lên trước đi."

Cậu ta vẫn còn nhớ địa hình nơi này, cũng biết đường lên núi. Nếu luật chơi qua cửa vẫn giữ nguyên, cậu ta hẳn có thể tìm ra cách thoát ra. Gió, tuyết và mưa đá sẽ không kéo dài quá lâu, lúc bọn họ ra ngoài thời tiết chắc sẽ trở lại bình thường.

Phó bản núi tuyết này được gọi là Vương miện băng, là một phó bản lớn có thể chứa đến hai trăm người, không một ai biết sẽ có những người nào tham gia phó bản này, tất cả những gì họ biết là điều kiện để vượt qua phó bản là giành được vương miện của vua ở đây, tức là Boss, hoặc là giết Boss.

Boss của một phó bản lớn trước nay không bao giờ dễ bị đánh bại. Ít nhất thì Vương miện băng chưa từng bị đánh bại. Ngược lại, từng có không ít người đã chết dưới tay nó.

Không ai chọn giết Boss, tất cả đều ăn ý lựa chọn giành lấy vương miện. Vương miện, gọi là vương miện nhưng thực chất là một vòng cỏ đan bằng lá cây. Có người nghe ngóng được một cách vừa nhanh vừa tiện. Nói trong núi có loài động vật đội lá cây. Lá cây trên đầu chúng cũng y hệt như lá trên vương miện, chỉ cần lấy chứng đan lại cũng coi như có được vương miện. Hơn nữa chỉ cần một người hoàn thành nhiệm vụ, tất cả mọi người đều có thể rời khỏi phó bản.

Lúc đó, không có xuất hiện Boss phó bản nhưng tất cả những người chơi còn sống đều rời đi nên hẳn là đã có người nào ở đâu đó đan chiếc vương miện mà bọn họ không hay biết. Đối phương hành động quá nhanh, bọn họ thậm chí còn chưa tìm hiểu rõ phó bản đã bị đưa ra ngoài.

Nếu không có gì bất ngờ, lá cây quấn quanh loài vật kia chính là lá cây quấn quanh sừng con dê trắng nhìn thấy hôm nay.

Hết đi bộ đường dài lại leo núi. Giang Vu Tận không biết từ đâu lấy được một cành cây làm gậy leo núi, hai tay chắp sau lưng như một ông già mà leo núi. Học sinh trung học nhìn nhìn rồi đưa tay ra muốn giúp cậu. Cậu lại xua tay: "Tôi còn trẻ, chưa già đến mức cần người đỡ."

Càng trông giống một ông già hơn.

...Người này ở chỗ này thế mà cũng không quên diễn một vài cảnh.

Thực tế, không mất nhiều thời gian để đi từ chân núi đến sườn núi. Phía bên này toàn là sườn dốc thoai thoải, không có đá nhô ra nên chỉ cần tiếp tục đi lên là được.

Bọn họ tiếp tục leo lên, cuối cùng đã đến nơi tuyết dày bắt đầu tích tụ. Bên kia sườn núi, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên. Trần Cảnh lập tức yêu cầu người bên cạnh đeo tai nghe. Giang Vu Tận làm theo lời cậu ta nói, cũng không nhắc đến chuyện tai nghe của cậu đã hết pin, lại đút tay vào túi quần, tỏ vẻ mọi thứ đều bình thường.

Trần Cảnh cố gắng không nghe tiếng chuông, dùng một tay bịt tai, để cho công dân Giang đứng nguyên tại chỗ rồi từ từ đi vòng ra bên kia sườn núi.

Con dê trắng đứng trên sườn núi, lặng lẽ nhìn cậu ta, thấy cậu ta tới gần cũng không hề tránh đi.

Việc tháo lá cây xuống khỏi sừng dê không ngờ lại dễ dàng đến vậy. Nhưng lúc lấy được một nửa, dê trắng không muốn dừng lại nữa mà quay người bỏ đi.

Nó vừa đi Trần Cảnh cũng đi theo cho đến khi hái hết lá thì cậu ta mới dừng lại.

Dê trắng tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn, nó quay đầu lại thì phát hiện người phía sau đã không còn đi theo mình nữa, nó đứng tại chỗ đợi một lát, phát hiện người kia bắt đầu quay trở về.

Đôi mắt đen tuyền hiện lên những vệt đỏ sẫm, dê trắng nhìn chằm chằm vào nơi người kia biến mất hồi lâu, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, biến mất trong tuyết trắng mênh mông.

Khi Trần Cảnh trở về, cậu ta bỏ lá cây vào túi lớn bên trong quần áo, nơi này khó bị chèn ép, cũng coi như nơi cất giấu đồ đạc rất tốt.

Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, và cảnh tượng trước mắt họ dần trở nên phẳng lặng hơn.

Vũ Tê*——

*Gốc là 宇犀, có thể là tên địa danh nhưng mình không biết dịch sao nên bê y nguyên từ wiki sang, tìm được nghĩa sẽ beta lại sau:)))

Có một cánh đồng tuyết trên ngọn núi tuyết khổng lồ, trắng xóa, trải dài đến tận chân trời.

Ở giữa cánh đồng có một chấm đen, hết sức đột ngột. Thoáng nhìn nhau, hai người tiến lại gần hơn.

Cho đến khi đến gần hơn mới có thể nhận ra chấm đen nhỏ đó chính là một tấm bia đá. Tấm bia đá này rõ ràng được làm từ những viên đá có trên núi, chỉ là viên đá trông trơn nhẵn hơn một chút.

Trên bia đá có khắc chữ, có lẽ là dùng dao khắc, vết khắc hơi cứng nhắc, trên bia khắc tên và thời gian. Nhìn vào cái tên thì có vẻ đây là bia đá dành cho một người phụ nữ.

Ở nơi như này vậy mà lại có một bia đá, hai người nhìn nhiều thêm một lát. Sau khi không tìm thấy gì nữa, bọn họ rời đi.

Từ sườn núi tuyết đến trung tâm núi tuyết, bọn họ đã gặp phải rất nhiều con dê trắng, tần suất gặp phải cũng ngày càng cao, cũng không ngạc nhiên khi mỗi con dê bọn họ gặp phải đều bị nhổ hết lá.

Giang Vu Tận cố tình lờ đi thói quen nhổ lá trên sừng dê của học sinh trung học mà nói: "Thì ra ở đây có nhiều dê như vậy."

Cậu còn định tự mình suy luận: "Những con dê này đang ăn gì ở đây, những chiếc lá trên đầu chúng sao?"

Sau lại nắm chặt tay phải đập vào tay trái rồi nói: "Không đúng, chúng không thể ăn lá trên đầu mình, cho nên chúng ăn lá của những con dê khác."

Cậu có vẻ như đang suy nghĩ, tuy không nhiều, nhưng những gì cậu nói đều khá hợp lý.

Trần Cảnh mỗi lần nhổ lá của một con dê đều đếm số, hiện tại đã nhổ được năm con dê, theo như những gì cậu ta nghe được trong trò chơi lúc trước, chỉ còn thiếu một con cuối cùng.

Dê kéo đến ngày một nhiều hơn. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ sớm lấy được lá của con dê cuối cùng.

Con dê cuối cùng đã đến. Nó ở trên sườn núi tuyết đối diện, từng bước từng bước chậm rãi đi tới, tiếng chuông của nó vang vọng khắp ngọn núi. Chỉ cần hái hết lá trên đầu dê thì mọi người, kể cả người đã đi vào sâu bên trong, đều có thể trực tiếp ra ngoài.

Dê trắng đi xuống thung lũng, tạm thời biến mất khỏi tầm mắt. Trước khi nó xuất hiện trở lại, tiếng chuông vốn vẫn nhẹ nhàng đột nhiên trở nên dồn dập, sau đó hỗn loạn, vang vọng như tiếng chuông báo tử.

Trần Cảnh lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn, nhanh chóng đi về phía trước. Bên này cũng là một sườn núi tuyết, từ sườn núi đến chân núi rất xa, cậu trực tiếp men theo sườn núi trượt xuống, làn tuyết trắng bay cao làm mặt mũi trở nên mù mịt.

Giang Vu Tận cũng lập tức hành động, nhưng cậu lại chạy đến rìa sườn núi để tìm được vị trí quan sát tốt nhất.

Trước khi học sinh trung học đến, bên dưới sườn núi tuyết đã có một người đang đứng. Chính là người đàn ông lúc trước đã một mình chạy về hướng dãy núi tuyết. Thật ra, sau khi anh ta chạy vào dãy núi tuyết đã tìm thấy nơi này. Trên tay anh ta cầm một con dao chạm khắc, lưỡi dao nhuốm màu máu đỏ sẫm không ngừng chảy xuống.

Máu chảy ra từ con dê đã im lìm nằm trên mặt đất không một tiếng động. Máu thấm thấm ướt bộ lông trắng của nó, rồi chảy xuống và thấm vào lớp tuyết bên dưới.

Cùng với con dê, những chiếc lá trên đầu nó cũng chết. Sừng dê dường như sống sót nhờ chất dinh dưỡng trên cơ thể con dê, hoàn toàn hòa thành một thể thống nhất với dê trắng. Trước khi chết, dê trắng hình như còn định cố gắng hấp thụ năng lượng từ cặp sừng. Chúng nhanh chóng khô héo hệt như những cành cây bị mất nước, dần dần chuyển sang màu xám tro. Những chiếc lá quấn quanh cặp sừng cũng lập tức úa tàn, biến thành những chiếc lá khô màu nâu, đung đưa trong cơn gió dưới chân sườn núi. Cuối cùng vẫn bị cuốn đi, chôn vùi trong lớp tuyết.

Khi Trần Cảnh vừa đi xuống, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt chứa tơ máu đỏ ngầu của người đàn ông kia.

Lông mày của Trần Cảnh giật giật, cậu ta cảm giác như mắt mình cũng sắp nổi tơ máu.

Giang Vu Tận ở phía trên nhìn nhiều thêm vài lần, quan sát tình hình xung quanh rồi từ từ đi xuống từ sườn dốc thoai thoải gần đó.

Người đàn ông kia dường như vẫn chưa phục hồi sau vụ giết dê, anh ta thở hổn hển, lúc nhìn bọn họ, trong mắt vẫn còn sự căm hận, phảng phất mùi máu tanh. Sau một lúc lâu, anh ta mới lên tiếng hỏi: "Sao mấy người lại ở đây?"

Cũng không tệ, ít nhất anh ta vẫn nhớ bọn họ là người trong cùng một đoàn du lịch.

Giang Vu Tận nói: "Chúng tôi đi theo con dê đến đây."

Sau đó, con dê đã bị người này làm thịt.

Mặc dù có chút ngạc nhiên khi bọn họ đi theo con dê đến tận đây mà vẫn còn tỉnh táo nhưng người đàn ông cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Chúng ta đều phải chết ở chỗ này."

Có vẻ như anh ta đã chấp nhận việc mình phải chết, giọng điệu nói chuyện bình tĩnh, thể hiện rõ sự giác ngộ của một kẻ cận kề cái chết.

Giang Vu Tận hỏi: "Ý anh là sao?"

Người đàn ông không hề giấu giếm chuyện mình là một người chơi, nói ra việc phải dùng lá cây làm vương miện, cuối cùng kết luận: "Muốn đi ra ngoài thì chỉ có thể dựa vào con dê này nhưng con dê này chết rồi, mấy người muốn thoát ra cũng không được."

Trước đó anh ta nghĩ nơi này chỉ có mỗi bản thân mình nên ngay từ đầu đã không có ý định sống sót mà ra ngoài.

"Không sao đâu, lá rụng rồi thì có thể mọc lại được", Giang Vu Tận tâm trạng vui vẻ nói, "Đúng rồi, tiện đây hỏi một chút, anh giết bao nhiêu con dê rồi?"

Người đàn ông: "Nếu tôi không nhầm thì đây chắc là con cuối cùng."

Giang Vu Tận: "?"

Trần Cảnh: "..."

Chuyện này trong chốc lát có chút khó giải thích, nhưng không sao, công dân Giang vẫn có thể tiếp tục trò chuyện: "Anh tới đây làm gì vậy?"

Khoé mắt nhăn nheo của người đàn ông hơi run rẩy, anh ta nói: "Vợ tôi ở đây."

Anh ta đã rời khỏi trò chơi, nhưng vợ anh ta lại ở lại đây mãi mãi.

Dê là người dẫn đường, nhưng cũng là kẻ mê hoặc. Chúng là sứ giả của vua nơi này. Mọi người mà chúng nó mang đến đều trở thành con rối mất đi linh hồn, chúng nó vì vua mà giết chết tất cả những kẻ đến từ bên ngoài.

Những kẻ đến từ bên ngoài là chỉ những người không bị lũ dê mê hoặc.

Lúc anh ta đi vào phó bản đã bị tách khỏi vợ mình. Lần cuối cùng anh ta nhìn thấy đối phương là khi cô ấy đi theo đàn dê và biến mất sau những ngọn núi phủ tuyết.

Anh ta đã đuổi theo, cuối cùng thứ anh ta nhìn thấy là một xác chết nằm trên mặt đất, con dao vẫn nắm chặt trong tay.

Cô trở thành một người không có ý thức, cứ vậy tấn công người khác, rồi lại bị người khác giết chết.

Sau khi thoát khỏi trò chơi, ôm hy vọng phó bản vẫn còn tồn tại, anh ta đã đi qua vô số nơi, chạy qua vô số ngọn núi tuyết. Bây giờ cuối cùng anh ta đã giết chết lũ dê, cũng dựng lên một bia mộ cho cô.

Trần Cảnh đứng một bên, cả quá trình đều im lặng không nói gì.

Giang Vu Tận liếc nhìn người đàn ông, mí mắt hơi nâng lên.

Người đàn ông này rõ ràng không giỏi nói chuyện, cuối cùng cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ khom lưng nói một câu "Rất xin lỗi".

Sau khi nghiêm túc xin lỗi, người đàn ông quay người, từ từ rời đi.

Giang Vu Tận và Trần Cảnh cứ như vậy nhìn đối phương biến mất trong tuyết.

Trần Cảnh thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình.

Người đàn ông rời đi, hai người vẫn đứng đó, lúc sau từ ngọn núi đen có mấy bóng người xuất hiện.

Giang Vu Tận ngẩng đầu nhìn, phát hiện mấy người biến mất đã xuất hiện trở lại.

Cậu nhìn thấy họ, những người ở phía bên kia cũng nhìn sang, vui vẻ chạy tới.

Giang Vu Tận cũng nhiệt tình vẫy tay, Trần Cảnh liền chặn người hướng ngoại quá mức này phía sau mình.

Những người nhiệt tình chạy tới nhìn chằm chằm bọn họ, còn chưa kịp ra tay, Trần Cảnh đã dùng đao đập vào gáy bọn họ, mấy người từng người một ngã xuống đất, sau đó lại đứng dậy.

Bọn họ sẽ không ngất xỉu, chỉ biết bò dậy rồi tiếp tục, muốn ngăn bọn họ chỉ có cách giết hết.

Lúc bọn họ chạy tới, Giang Vu Tận đã tự giác lùi lại mấy bước, nhìn Trần Cảnh đi tới đi lui mấy lần, cúi đầu nhìn thấy một đoạn dây thừng nhô ra từ trong tuyết dày, ngồi xổm xuống nhặt lên, hỏi: "Cậu cần thứ này à?"

Trần Cảnh quay đầu lại.

Những người bạn tốt cùng chơi mạt chược lẫn cặp đôi trẻ đều bị trói lại, nhưng bọn họ vẫn đang giãy giụa.

Trần Cảnh tiện tay phủi tay, ánh mắt rời khỏi mấy người nằm trên mặt đất, nhìn về phía xa xăm.

Vương miện ngăn là phó bản cấp S+. S+ có nghĩa là lấy S làm nền, dị chủng không có xuất hiện. Vào thời điểm đó, có người đã dùng lá cây trên đầu dê để vượt qua phó bản theo một cách nhẹ nhàng hơn. Nhưng trên thực tế, độ khó của phó bản này không hề thấp.

Vượt qua phó bản bằng cách đan vương miện đã không thể thực hiện, chỉ còn cách lấy được vương miện từ chỗ vua.

Nhìn người đang ngồi xổm dưới đất định nói chuyện với mấy người đang nằm, cậu ta nói: "Anh ở chỗ này đừng có đi đâu hết, tôi đi ra ngoài một chút, có thể đi rất lâu."

Giang Vu Tận ngẩng đầu, đôi mắt trừng lớn.

Tại sao mấy người này, một người rồi hai người, người nào cũng muốn làm cha cậu?

Trần Cảnh nhắc lại lần nữa: "Tuyệt đối không được đi lung tung."

Giang Vu Tận gật đầu: "Được, được, được."

Cậu đồng ý quá nhanh, Trần Cảnh có chút hoài nghi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tin tưởng rồi rời đi.

Đi được một đoạn, cậu ta đột nhiên quay đầu lại, thấy người nào đó vẫn ngồi xổm tại chỗ vẫy tay với cậu ta, lúc này cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi bóng dáng học sinh trung học hoàn toàn khuất tầm mắt.

Người vốn đang ngồi xổm dưới đất đứng dậy, khẽ nhấc vành nón lên, bắt đầu tìm hướng để đi dạo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com