Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 51: Núi tuyết Kolla (4)



Edit: 〆Lâm Hạ Linhヤ

Trên đỉnh ngọn núi tuyết, giữa những tảng đá đen lởm chởm, có một cung điện băng trong vắt. Những tòa tháp cao vút, toả ánh sáng lấp lánh kỳ dị dưới ánh nắng.

Từ cánh đồng tuyết ngẩng đầu nhìn lên có thể thấy những ngọn tháp ở đằng xa, nhưng từ cánh đồng đến chỗ cung điện còn cách một quãng đường dài cùng với vách đá gần như thẳng đứng chắn ngang.

Giang Vu Tận: "..."

Tốt lắm, sửa lại câu nói trước đó một chút. Lượng vận động hôm nay có thể so với việc tập thể dục một tháng.

Giang Vu Tận nhấc chân, chậm rãi đi về phía vách đá.

Cánh đồng tuyết có thể xem như là nơi nhẹ nhàng nhất của dãy núi này. Không có dốc đá, chỉ có một vài tảng đá không lớn lắm. Tuy vậy, đây cũng có thể là nơi chôn vùi nhiều người nhất. Cứ cách vài bước chân là có thể đụng phải xương trắng được giấu dưới lớp tuyết. Nơi đây yên bình nhưng không có nghĩa là an toàn. Bên dưới lớp tuyết dày tưởng chừng có thể có một hang băng sâu. Một khi sẩy chân bước vào sẽ không bao giờ có thể ra được, hơn nữa còn bị đông cứng dưới lớp băng.

Có quá nhiều sườn núi tuyết từ vị trí ban đầu và chân vách đá, một số con dốc dẫn thẳng đến hang băng, bên trong có các cột băng sắc nhọn hoắc, những người trượt chân rơi xuống vẫn còn ở đó, bởi vì nhiệt độ dưới đó cực thấp, thi thể họ thậm chí vẫn còn nguyên vẹn.

Khi đến chân vách đá cao chót vót, Giang Vu Tận ngẩng đầu lên nhìn khoảng cách cao ngất ngưởng kia trước tiên, sau đó quyết định vòng qua đó, tìm một con đường khác để đi lên.

Mặc dù có thể leo thẳng lên nhưng không cần thiết phải như vậy, rất tốn sức, nếu có thể đi lên bằng cách nhẹ nhàng chắc chắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Ngọn núi nơi cung điện tọa lạc trông giống như một hình nón úp ngược, nhìn từ trên cao trông rất lớn, nhưng thực tế mặt cắt bên dưới không lớn lắm, rất nhanh có thể đi hết một vòng quanh đó.

Rõ ràng là phía này toàn là đá màu xám và đen, không có lối đi hay đường đi nào cả.

Giang Vu Tận cúi mắt nhìn, cuối cùng đi đến một nơi, dừng lại ngồi xổm xuống.

Tại nơi tuyết trắng và ngọn núi xám đen giao nhau, có một vết nứt không quá rộng trên tảng đá cứng, hình vòm, kéo dài đến tận nơi tuyết chôn vùi. Đẩy tuyết ra xa và khoảng cách sẽ mở rộng xuống tận dưới. Giang Vu Tận nhìn xung quanh, phát hiện không có gì hữu dụng, thở dài, chỉ có thể dùng tay xúc tuyết.

Nếu Nguyên Tam Thủy ở đây thì tốt biết mấy, tạo một đốm lửa là đống tuyết này sẽ tan hết. Nếu không thì Thạch Bố tới cũng được, mấy việc xây cầu qua núi này cậu ta làm giỏi nhất.

Rất nhanh, một cái hố lớn đã xuất hiện trên mặt đất, một cánh cửa đá ẩn dưới lớp tuyết lộ ra, bởi vì quanh năm bị tuyết bao phủ, ngoại trừ một cái vòm nhỏ ở phía trên, còn lại đều biến thành màu đen, ẩm ướt lại lạnh giá đến tận xương.

Khi đẩy cánh cửa đá, bụi bặm tích tụ nhiều năm bên trong lập tức bay ra, có chút ngột ngạt.

Giang Vu Tận nhấc chân bước vào. Bên trong cổng đá là một lối đi xoắn ốc hẹp với những bậc đá xoắn ốc dài hướng lên trên. Bên trong không có chút ánh sáng nào, nguồn sáng duy nhất là những tia sáng không biết từ đâu chiếu tới.

Công dân Giang như một thói quen đã tiện tay đóng cửa rồi từ từ bước lên cầu thang. Bậc thang bình thường, nhưng một bên tường có hình khắc lên đá, bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, một số hình ảnh đã không còn rõ ràng, bên trên còn phủ một lớp tro bụi. Sau khi tiện tay quét lớp bụi bám bên trên, nội dung trên đó cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Ở lối vào được khắc sáu con dê. Thân hình chúng săn chắc, tứ chi thon dài, trên đầu có cặp sừng dài, có vẻ là những con dê gặp được trước đó. Nhưng vì khắc trên đá, không thể làm được những chi tiết quá cầu kỳ, thế nên rất khó để nhận ra mấy đường nét trên đầu dê là cặp sừng, hơn nữa trên đó cũng không quấn lá.

Theo cầu thang đi lên cao, trên vách tường dần xuất hiện hình ảnh con người, một số đi theo nhóm, một số lại chỉ có một người, có lẽ đang hành động một mình. Đàn dê dẫn họ đến một nơi ấm áp, không lạnh lẽo. Những người bị đưa đến cầm đủ loại vũ khí đi về phía đàn dê.

Những con dê tuy có vẻ ngoài không bình thường nhưng chúng vẫn chỉ là dê, vẫn bị con người dễ dàng giết chết. Xác của sáu con dê nằm trên mặt đất, đầu và thân tách rời. Có hình tam giác được khắc bên cạnh đầu của chúng, có lẽ là chuông rơi. Trước khi giết dê, con người cắt sừng trên đầu chúng và mang đi, sau đó nhận ra những chiếc sừng đó vô dụng nên đã vứt đi.

Sau khi con người rời đi, vị vua tóc dài tiến về phía đàn dê. Ông lấy lá từ vương miện và đặt lên thân con dê.

Những con dê trắng sống lại, tứ chi co giật trên mặt đất, sau đó chúng lại đứng lên. Sừng trên đầu chúng mọc lại, bên trên nhô những chiếc lá nhỏ.

Những con dê sống lại đã rời đi, lần nữa dẫn đường những con người vũ khí trên tay. Lần này, một số người đã nghe theo chúng, trong khi một số khác lại chọn cách bịt tai và làm trái ý chúng. Những con người tuân theo lệnh của họ trở thành người hầu trung thành của chúng, tiến lên đuổi những kẻ không tuân lệnh đi.

Những bức bích họa tiếp theo mô tả lặp lại cảnh con người tàn sát lẫn nhau.

Có lẽ đây chính là những gì đã xảy ra trong phó bản, rồi được ghi lại bằng cách này.

Giang Vu Tận nhấc chân tiếp tục đi lên phía trên, toàn bộ cầu thang đột nhiên chấn động, bụi đất tích tụ nhiều năm cứ vậy mà rơi xuống, đổ ào ào xuống trước mắt mọi người, quần áo đen trực tiếp biến thành quần áo màu trắng. Sau đó, một âm thanh bên phía cao truyền đến, cách nơi này rất xa.

——

Trần Cảnh trực tiếp từ vách đá leo đến nơi cao nhất của núi tuyết.

Tuy cách này phải tốn không ít sức lực lại nguy hiểm, nhưng đây cũng là con đường nhanh nhất. Có người đang đợi cậu ta ở cánh đồng tuyết, xét theo tính cách của người kia, hẳn không thể đợi quá lâu. Nếu có thể quay về, cậu ta cần phải quay về càng sớm càng tốt.

Nếu không thể quay lại, ít nhất cậu ta cũng phải tìm thấy vương miện của vua càng sớm càng tốt để kết thúc phó bản. Phó bản này bề ngoài có vẻ yên bình, ngoại trừ địa hình dốc và một Boss cực kỳ nguy hiểm thì tất cả dê đều đã bị giết, dường như không có nguy hiểm nào. Nhưng trực giác nói cho cậu ta biết ánh sáng ở đây không đúng, nếu ở lại lâu có thể gây ra ảnh hưởng xấu đến cơ thể.

Khi leo được đến nơi cao nhất của ngọn núi tuyết và nhìn lại phía dưới, toàn bộ quang cảnh bên dưới đều bị mây che khuất, không thể nhìn rõ.

Cung điện băng lúc nhìn gần trông đồ sộ hơn rất nhiều khi đứng nhìn từ xa. Đỉnh tháp cao chọc trời, đỉnh nào cũng nhọn hoắc, tạo ra cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu tận trái tim.

Không do dự nhiều, Trần Cảnh đi thẳng về phía cung điện.

Phía trước cung điện có một khoảng sân, nhưng trong sân không có cây cỏ, chỉ có đèn đường bằng trụ băng lạnh lẽo, trên trụ có ngọn đèn lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt. Cổng lớn ở giữa được chạm khắc hình con dê mảnh khảnh. Tổng cộng có hai cánh cổng, mỗi bên một con. Con bên trái mở to hai mắt, con bên phải thì hai mắt nhắm nghiền.

Có những dấu chân in trên tuyết trên con đường dẫn từ sân vào trong, lúc nông lúc sâu , kéo dài đến tận phía trước cổng.

Ở nơi dấu chân dừng lại có một người nằm trên mặt đất. Người nằm trên mặt đất mặc một chiếc áo khoác bẩn thỉu, một chân co lại bằng tư thế kỳ lạ, khuôn mặt chôn vùi trong tuyết, máu từ cơ thể chảy ra nhuộm đỏ cả một vùng tuyết trắng.

Đây là người đàn ông đã rời đi trước đó. Anh ta sau khi đuổi bọn họ đi đã đến đây, nhưng lại không được gặp vị vua mà anh ta muốn giết để báo thù, thậm chí còn chết ngay trước khi bước vào cổng cung điện.

Trần Cảnh quan sát một lúc, phát hiện đường duy nhất để vào cung điện chính là cánh cổng cách đó không xa, thế là cậu ta đi thẳng về phía trước.

Khi khoảng cách ngày càng gần, cậu ta có thể cảm nhận được rõ mắt của con dê bên trái đang chuyển động theo từng bước đi của cậu ta, sau đó mắt của con dê bên phải cũng từ từ mở ra.

Khi cậu ta bước đến vị trí của người đàn ông, con dê bên phải đã mở to mắt. Hoa văn trên cổng dần thay đổi, trông thì có vẻ chậm nhưng thực tế tốc độ lại nhanh đến bất ngờ. Khuôn mặt của hai con dê dần dần biến thành dạng ba chiều, theo sau đó là cơ thể của chúng, cuối cùng móng trước bước thẳng ra khỏi cổng.

Mặc dù vẫn chỉ là dê, nhưng chúng có chút khác so với những con dê đã thấy trước đây. Chúng không có sừng trên đầu, đôi mắt lại là một màu đỏ như máu, mờ đục không có ánh sáng. Tuy đều có chuông treo trên cổ, nhưng chiếc chuông cứ như quả tạ, lúc chúng di chuyển cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sau khi ra khỏi cổng, thân hình hai con dê bắt đầu lớn lên một cách nhanh chóng. Chúng bất chấp mọi thứ lao về phía trước trong khi còn đang biến đổi. Ngọn lửa màu xanh xuất hiện dưới chân chúng, bay lơ lửng trên không trung. Nơi hai con dê đi qua bắt đầu kết băng, bao gồm cả thi thể người đàn ông, tất cả đều bị đóng băng.

Trần Cảnh lấy ra con dao nhỏ mang theo bên mình, xoay người đâm vào một con dê. Sau khi da thịt bị cắt ra, bên trong cơ thể con dê xuất hiện xanh băng. Chỗ bị dao đâm hóa thành dòng nước chảy xuống, sau khi lưỡi dao rời khỏi nơi đó thì dòng nước lại chảy ngược trở về, hoàn hảo như mới.

Trần Cảnh né một con dê khác đang lao về phía mình, rồi lại tiến về phía trước. Lần này cậu ta không dùng dao mà cất đi. Sau khi cất dao thì chạy đến bên trong sân, một chân đá đổ cột đèn, rồi nhặt phần băng bị vỡ lên. Khối băng nằm trong lòng bàn tay, liên tục gây ra cảm giác đau nhói nhưng cậu ta vẫn không buông tay. Cậu ta đưa tay dùng sức bẻ khối băng thành hình dạng sắc nhọn. Ít lâu sau, khối băng dần dần cứng lại, cuối cùng biến thành một khối kim loại, lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Dê trắng lao từ cổng vào sân, một con đi trước, một con theo sau, không để lại bất kỳ khoảng trống nào để thoát ra. Nhưng trước khi bọn chúng tới nơi, Trần Cảnh đã nhảy lên khỏi mặt đất, lợi dụng hàng rào bên cạnh sân nhảy thẳng về phía hai con dê, vừa vặn lướt qua đầu chúng.

Lưỡi dao sắc nhọn hướng vào cổ con dê, dễ dàng cắt rớt đầu dê. Thân và đầu dê bị chém làm đôi, ngã xuống nền đất. Nơi con dao cắt qua lại bắt đầu chảy ra dòng nước lạnh ngắt. Trước khi dòng nước chạm nối liền hai phần con dê, Trần Cảnh đã tránh được con dê còn lại, sau đó nhanh chân đá văng đầu con dê nằm trên đất ra xa.cắt nó một cách dễ dàng. Thân và đầu con dê bị chém làm đôi, rơi xuống đất. Nước lại bắt đầu rỉ ra từ chỗ bị dao cắt. Trước khi nước đá lạnh hai bên hòa vào nhau, Trần Cảnh đã tránh được con dê kia, đá văng đầu con dê ra xa.

Một con dê tạm thời không thể đứng dậy, con dê còn lại dường như cảm nhận được tình hình hiện trường, đôi mắt đã đỏ càng thêm tối màu, động tác tấn công cũng càng dữ dội.

Ngay khi Trần Cảnh vừa né, nó cũng nhanh chóng đổi hướng, đốm lửa màu xanh dưới chân càng cháy dữ dội hơn, nhanh chóng lao về phía cậu ta. Người đứng trên mặt đất không thể né tránh hoàn toàn, một bên vai của cậu ta bị vài đốm lửa bám vào, lúc sau lập tức bị đông lại thành băng.

Vì một tay không thể sử dụng, Trần Cảnh cầm vũ khí tự chế bằng tay còn lại, cúi người chui thẳng qua dưới đàn dê đúng lúc chúng lại lao về phía cậu ta.

Con dê chạy thẳng qua lưỡi kiếm, cơ thể nó lập tức tách thành hai nửa sau khi vượt qua, chiếc chuông trên cổ cũng bị chém đứt, chia làm hai phần rơi xuống đất một cách gọn gàng.

Chiếc chuông vỡ tan. Khi chiếc chuông rơi xuống nền đất, xác con dê cũng biến mất.

Như nhận ra cách xử lý mấy con dê, Trần Cảnh lập tức quay lại, tiến thẳng đến một con dê khác đang lảo đảo cố gắng nối lại phần đầu và thân thể. Cậu ta dùng sức đập mạnh phần đế kim loại xuống, đè bẹp chiếc chuông của nó. Chiếc chuông lập tức vỡ vụn.

Hai con dê đột nhiên biến mất, lớp băng bao quanh chúng cũng biến mất, trên mặt đất vẫn chỉ còn lại dấu chân của người đàn ông và dấu tích vật lộn của Trần Cảnh. Bờ vai đã bị đông cứng thành băng cũng trở lại như ban đầu, tựa như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Trần Cảnh đi vòng qua người đàn ông đang nằm trước cổng, rồi đẩy cánh cổng ra.

Bên trong và bên ngoài cung điện đều mang cùng một phong cách, vừa sắc sảo lại lạnh lẽo. Giữa đại điện đặt một ngai vàng làm bằng băng màu xanh, không có quá nhiều hoa văn, trông đơn sơ nhưng lại toát ra áp lực nguyên thủy khó diễn tả.

Một người đàn ông đang ngồi trên ngai vàng. Mái tóc vàng óng và chiếc áo choàng của hắn rũ xuống đất. Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, đầu đội một chiếc vương miện được đan một cách tinh xảo. Hắn hơi nghiêng người ngồi trên ngai vàng, đôi mắt nhắm nghiền, trông như đang ngủ.

Trần Cảnh trước tiên quan sát xung quanh rồi từ từ bước tới.

Ngay khi cậu ta đặt chân vào trung tâm đại điện, người trên ngai đột nhiên mở mắt. Trong chớp mắt, thân hình hắn biến mất khỏi ngai vàng.

Đôi mắt xanh băng lạnh lẽo lướt tới sát ngay trước mặt. Trần Cảnh còn có thể thấy rõ bóng mình phản chiếu trong đồng tử lạnh lẽo ấy. Hắn di chuyển cực nhanh, nhưng phản ứng của Trần Cảnh cũng không chậm. Cậu ta lập tức lui lại, nhưng vẫn bị hắn túm lấy cổ. Đế giày ma sát mạnh với mặt băng, vang lên âm thanh chói tai.

Trong chớp mắt, người đàn ông đứng giữa đại điện nhìn cậu ta, đồng tử xanh biếc bình thản. Bàn tay dưới áo bào hơi đưa ra.

Trong sự tĩnh lặng, từ bốn phía tường cung điện xuất hiện hàng loạt khối băng khổng lồ, đồng loạt lao đến từ mọi hướng.

Trần Cảnh vung vũ khí làm từ đèn đường lên trời, cản được phần lớn những chiếc chóp băng. Nhưng không thể chắn hết mọi hướng. Một mũi băng sắc nhọn đâm thẳng vào vai, máu đỏ chậm rãi nhỏ xuống mặt băng.

Trần Cảnh cắn răng, nhanh chóng chặt đứt phần băng cắm sâu, rút nó ra mà không hé lời nào. Cậu ta bước nhanh về phía người đàn ông vẫn đang đứng ở giữa hành lang, dao trong tay siết chặt.

Người đội vương miện hạ tay, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống. Không khí ban đầu còn dễ chịu giờ đã lạnh buốt như hầm băng, đến mức xương khớp cũng không thể tự do cử động. Ép mình cử động chỉ khiến cơ thể càng bị tổn thương.

Hắn có thể chỉ dùng một động tác đơn giản để khống chế đa số người. Nhưng trên đời này vẫn có những kẻ không sợ chết, không quan tâm đến tính mạng hay thân thể của mình. Trần Cảnh chính là một người như thế. Dù cảm thấy cơ thể gần như đóng băng, cậu ta vẫn vung dao thật mạnh để các khớp giãn ra, sau đó sải bước lao về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn lúc đầu.

Ngay từ khi bắt đầu tấn công, cậu ta đã nhận ra sự khác biệt giữa bản thân và đối thủ, đó là một khoảng cách không thể vượt qua. Nhưng nếu đã không thể thắng, vậy thì chuẩn bị sẵn tinh thần để chết. Mục tiêu duy nhất bây giờ là trước khi chết chạm được vào vương miện.

Chỉ cần chạm vào vương miện, những người đang mắc kẹt trên đồi tuyết có thể rời khỏi nơi này an toàn. Chiếc xe du lịch vẫn đang đỗ trên đường. Gió tuyết hẳn đã ngừng. Nếu thuận lợi, sẽ có người phát hiện chiếc xe và tìm thấy những người mất tích. Chỉ cần họ ở nguyên vị trí, những người đi tìm sẽ tìm ra họ.

Có lẽ chính đối phương không ngờ người trông yếu ớt, đầy thương tích như Trần Cảnh lại mang theo sự quyết tuyệt tàn nhẫn đến vậy. Người đàn ông đứng giữa không phản ứng gì hồi lâu. Mãi cho đến khi lưỡi dao đến gần, hắn mới né đi, tránh khỏi lưỡi dao.

Một lọn tóc vàng óng lơ lửng trong không trung rồi rơi xuống đất.

Sau khi chém trúng, Trần Cảnh lập tức xoay người, nhưng lại bị một mũi băng khác đâm xuyên vào vai, đâm vào chính nơi từng bị thương trước đó. Cậu ta không né, mặt không đổi sắc, rút thẳng mũi băng ra khỏi vai.

Tiềm năng của con người thực sự là vô hạn. Trong thời khắc sống còn, từng giây đều là thời khắc quý giá. Không có thời gian để đắn đo. Chóp băng nhọn trong tay cậu ta lập tức biến thành kim loại, hướng thẳng về phía đối thủ vẫn chưa kịp phản ứng.

Những chóp băng giờ bị trả lại cho kẻ mắt màu xanh băng lạnh lẽo. Một luồng khí lạnh cắt ngang qua mặt hắn. Một vết xước dài hiện ra dưới đôi mắt xanh ấy, máu lập tức chảy xuống.

Trước khi đối phương kịp ra tay, Trần Cảnh đã đưa tay ra giành lấy vương miện.

Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào lá vương miện, cậu ta chợt cảm thấy lạnh sống lưng. Một cú đánh cực mạnh từ phía sau kèm theo mùi vị gió tuyết ập tới. Cậu ta chưa kịp quay đầu, cũng không kịp phản ứng. Một cơn đau nhói xuyên qua sau đầu rồi ý thức tan biến. Ngón tay chỉ vừa lướt qua đám lá.

Đúng lúc Trần Cảnh ngã xuống, một người đã kịp bước tới, đỡ lấy cơ thể cậu ta.

Giang Vu Tận vừa đến nơi đã đứng một bên lau mồ hôi. Cậu không ngờ mình lại chậm một bước, nhưng dù sao vẫn đến kịp

Cầu thang dẫn lên đây dài đến mức khó tin. Ban đầu, cậu còn cảm thấy thú vị, vừa đi vừa ngắm tranh tường. Nhưng đi mãi thì phát hiện hầu hết các bức vẽ đều lặp lại, chẳng có gì mới mẻ. Càng đi càng chóng mặt. Cuối cùng đành nghỉ giữa chừng một lát.

Không ngờ học sinh trung học trông ít nói kia lại nhanh đến vậy. May mà lối đi đó thông thẳng vào cung điện, vậy nên giờ cậu mới kịp đến.

Giang Vu Tận nhìn người đàn ông vừa bị cắt mất một lọn tóc vàng đứng trước mặt, lễ phép hỏi: "Xin chào, anh có thể cho tôi mượn chiếc áo choàng kia không?"

Chiếc áo choàng cậu nói chính là chiếc áo choàng màu đỏ sẫm kia. Cậu nói tiếp: "Tôi muốn đặt thằng bé xuống, nhưng nền đất lạnh quá. Một đứa nhỏ thế này mà phải nằm dưới đất thì tội nghiệp quá.".

Giang Vu Tận cố gắng giải thích tử tế, nhưng rõ ràng đối phương chẳng buồn nghe. Sau khi hơi nghiêng người, tránh những mũi băng đang lơ lửng, giọng nói của Giang Vu Tận vốn ôn hòa, giờ lại lạnh dần: "Anh thật là thiếu đồng cảm."

Thật khó nói ai vô lý hơn, bởi khi người nọ không chịu đưa thì người cha già Giang bèn cướp luôn.

Thật ra trộm áo choàng cũng không khó lắm. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp kẻ muốn cướp áo choàng hoàng gia. Với vẻ ngoài cao quý của mình, hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm bảo vệ chiếc áo.

Chiếc áo choàng mặc vào rất vừa người, hẳn chất liệu cũng rất đắt tiền. Giang Vu Tận cực kỳ hài lòng, tìm một góc êm ái đặt Trần Cảnh nằm xuống, rồi giơ tay chắn lại mấy khối băng đang lao đến. Cậu tháo sợi dây thừng đỏ buộc quanh tay.

Sợi dây đỏ vừa được kéo xuống liền tan biến hoặc đúng hơn là vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Những khối băng hình chóp mọc ra khắp cung điện vừa tiếp cận khu vực quanh Giang Vu Tận thì lập tức hóa thành bụi phấn, rơi lả tả xuống đất, không thể tiến thêm được nữa.

Mí mắt gục xuống hơi nhấc lên, đôi đồng tử nhạt màu đối diện với với người nọ, dù không còn áo choàng nhưng hắn vẫn đứng đó đầy cao quý. Người mặc chiếc áo gió màu xám đơn giản ấy chỉ chớp mắt, đã lập tức ra tay.

Một tiếng ầm ầm vang vọng từ đỉnh núi. Một bên tường cung điện vỡ ra, tạo thành một lỗ lớn. Cả cung điện rung chuyển, từng mảng băng vụn bay lượn trên không, ánh sáng khúc xạ lấp lánh, vô cùng chói mắt.

Người đàn ông đội vương miện bị đánh bật khỏi trung tâm đại điện, lảo đảo lao đến mép vách đá. Hắn bị ép úp mặt xuống đất, đầu chênh vênh ngoài mép vực, gió lạnh bên dưới thổi lên lạnh thấu xương.

Giang Vu Tận một tay bóp chặt cổ hắn, cười nói: "Đừng giở trò nữa, làm gì đó thực tế chút đi."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com