Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 107



Lễ sách phong thái tử phi được định vào tháng giêng năm sau, cùng với lễ phong cho mấy vị sủng phi khác.

 

Cuộc sống ở Thanh Tuyên Các vẫn không thay đổi mấy. Nhược Thiền ôm ra ôm vào từng chồng trang phục, còn Lãm Nguyệt thì bận bịu giao tiếp với mọi người. Mỗi khi trời còn mờ sáng, Quần Thanh lại tìm được viên sáp nhỏ mà chim sẻ mang đến, giấu trong bụi cỏ ngoài cửa sổ, rồi mang vào trong phòng mở ra xem.

 

Khi biết nàng đã lấy được bản chép tay, An Lẫm giật mình kinh hãi, vì tên Sát mới đến kia còn chưa điều tra xong nội tình của Tứ Dạ Lâu cơ mà.

 

Tất nhiên Quần Thanh không hề nói thật, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh nói với An Lẫm rằng chẳng bao lâu nữa nàng sẽ đi lấy cuốn sổ gốc, và khi đó, mong y đến phối hợp.

 

An Lẫm hiểu rõ ý nghĩa nặng nề của lời này, không khỏi nói:

“Thanh cô nương, một năm không gặp, cô nương đã trưởng thành thế này rồi. Nói thật nhé, vì nhiệm vụ này mà chủ thượng đã cử đi bảy tám người, hầu hết đều không quay lại. Nếu cô nương hoàn thành được, công lao ấy đủ để cô thăng lên cấp Thiên. Đến lúc đó e rằng chính ta phải dựa vào cô thôi.”

 

Dĩ nhiên, nàng phải lấy được sổ thật trước đã, mới có thể khiến An Lẫm nể phục.

 

Lý Hiển đối với Quần Thanh lại càng thêm tín nhiệm. Trước đây, nàng chỉ phụ trách đóng ấn, còn bây giờ mỗi khi hắn đau đầu mất ngủ, lại tự tay giao bút cho cô, bảo cô phê duyệt tấu chương.

 

Từ đó, mỗi lần trực đêm, Quần Thanh không dám phân tâm một khắc. Nàng ngờ rằng Lý Hiển cố ý, hắn muốn tìm một người luôn sợ hãi mà vẫn phải cẩn thận thay hắn chịu trách nhiệm.

 

Khi chỉ dạy nàng cách duyệt tấu, Lý Hiển đặc biệt dễ nổi nóng, lúc thì chê nàng do dự, lúc lại mắng nàng không hiểu quy củ, không biết nặng nhẹ.

 

Nhưng những việc này nàng trước nay chưa từng làm qua, tất nhiên vấp ngã liên tục. Nếu muốn tránh sai sót thì phải làm chậm lại, mà chậm thì lại bị trách vì lỡ việc của thái tử.

 

Bị mắng mấy ngày liền, Quần Thanh bắt đầu mất ngủ.

 

Vì vậy, hôm ấy khi Lý Hiển vừa nặng nề đặt chén rượu xuống, định mở miệng, nàng liền hỏi trước:

“Thưa điện hạ, nô tỳ muốn hỏi… nếu điện hạ phạm lỗi, hậu quả sẽ ra sao?”

 

Lý Hiển khẽ cười lạnh:

“Hại đến vận quốc thì ta bị phạt bổng, bị phạt quỳ, thẹn với tổ tiên mà thôi.”

 

“Còn nếu vì lỗi của nô tỳ mà khiến quốc vận tổn hại thì sao ạ?”

 

Lý Hiển khựng lại, rồi khẽ nói một chữ:

“C.h.ế.t.”

 

Nói xong, hắn đã đoán được nàng định nói gì, nhưng không ngờ nàng thật sự dám nói ra:

“Điện hạ quyết đoán là vì điện hạ là thái tử, luôn có người đứng ra gánh thay trọng trách. Còn nô tỳ thận trọng, là vì chỉ cần sai một bước là mất mạng. Nên nô tỳ chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí. Nếu điện hạ ở vị trí của nô tỳ, chưa chắc đã dám làm nhanh hơn.”

 

“Gan to thật đấy.” Lý Hiển đổi sắc mặt. “Ngươi dám đem ta ra so với mình sao?”

 

“Chính vì vậy nên… xin điện hạ.” Quần Thanh tái mặt nhìn hắn: “Đừng quở trách nô tỳ nữa. Nô tỳ cũng muốn làm nhanh hơn, chỉ là… không dám.”

 

Chưa từng có cung nữ nào dám thẳng thắn chống lại hắn như thế. Lý Hiển tức đến choáng đầu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt gầy đi nhiều của cô, vẻ tiều tụy hiện rõ, chẳng hiểu vì sao, hắn lại không nói gì thêm.

 

Tấu chương trong tay Quần Thanh là do một viên chủ sự ở hộ bộ dâng lên.

Trong đó viết rằng, chế độ phù tín của Lục Hoa Đình khiến việc tra xét quá mức, quấy nhiễu dân chúng, khiến lòng người oán thán. Nay thiên hạ đã yên ổn hơn trước, nên xin bãi bỏ chế độ này.

 

Đọc xong, Quần Thanh trong lòng tán đồng vô số lần, nếu không vì lệnh kiểm tra nghiêm ngặt ấy, e rằng nàng đã sớm trốn khỏi cung rồi.

 

Nhưng chưa kịp nói gì, bản tấu đã bị Lý Hiển giật lấy. Có lẽ lại chê nàng quá chậm, hắn lướt qua thật nhanh, rồi cầm bút chu sa gạch một dấu X thật lớn lên đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Biện pháp của Lục Hoa Đình trùng khớp với ý ta.” Lý Hiển lạnh giọng nói: “Một năm trước, có bao nhiêu người c.h.ế.t trong tay gian tế Nam Sở? Bản cung còn cho rằng hắn tra chưa đủ nghiêm, thủ đoạn chưa đủ cứng rắn. Gặp một, g.i.ế.c một, dù Nam Sở có hàng ngàn người, g.i.ế.c mãi rồi cũng sẽ hết.”

 

Quần Thanh cúi đầu, giấu đi tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

 

“Bản tấu này là của Yến Vương phi.” Lý Hiển đưa cho nàng tập tiếp theo, giọng mệt mỏi: “Chuyện trong hậu cung, ngươi xem đi.”

 

Vì việc này có liên quan đến nghi lễ nghênh đón Xá Lợi Phật, tim Quần Thanh đập dồn dập sau khi đọc xong tấu chương:

 

“Chiếu theo quy chế cũ, nghi lễ như thế này phải thả ra ngoài năm mươi cung nữ, nhưng vương phi lại đề nghị không thả sao?”

 

Nếu không có đợt thả cung nhân này, nàng làm sao có cơ hội ra khỏi cung?

 

“Trong hậu cung vốn đã thiếu người. Nếu không thiếu, ngươi cũng không được điều từ dịch đình sang đây. Giờ mà còn cho người rời đi nữa thì e càng thêm chắp vá thiếu hụt. Nàng ta đang trông coi nội vụ, đương nhiên sẽ không chịu nhả người.”

 

Lý Hiển khẽ cười, giọng nhạt như sương:

“Ta đối với chuyện của Yến vương phủ xưa nay chỉ đứng ngoài xem trò. Vị đệ muội này của ta, vốn xuất thân danh môn khuê tú mà làm việc lại keo kiệt như vậy, không sợ người đời chê cười sao.”

 

Nhìn xuống bản tấu trong tay, hình tượng mẫu nghi thiên hạ của Tiêu Vân Như trong lòng Quần Thanh, chỉ trong một đêm hoàn toàn sụp đổ.

 

“Điện hạ…” Quần Thanh cầm bút, nhúng mực rồi nói bằng giọng điềm tĩnh: “Việc vương phi làm là không hợp quy chế. Cung nữ ở trong cung hơn mười năm, nhất định phải được thả. Phần lớn bọn họ đều là người từ tiền triều, biết nhiều chuyện trong hậu cung, rất dễ để gian tế trà trộn, việc trục xuất họ là vì sự an toàn. Nếu thiếu người có thể giảm số lượng, nhưng tuyệt đối không thể không thả. Bằng không, chẳng khác nào trái lệnh cũ, khiến thánh thượng mất mặt.”

 

Vừa dứt lời, Lý Hiển bất chợt ấn tay lên ngòi bút của nàng.

 

Một lớp mồ hôi lạnh rịn ra trên trán Quần Thanh. Nàng lo mình vừa nói sai, nhưng ánh mắt Lý Hiển chỉ dừng lại trên người nàng, sâu như nước giếng mùa đông. Hắn khẽ cười:

 

“Không cần viết nữa.”

 

“Ngày trước, sở dĩ Tiêu thị có thể nắm quyền quản lý hậu cung là vì thê tử của ta còn quá nhỏ, chưa đủ sức đảm việc. Còn Yến vương, hắn vẫn có thể an ổn ở Trường An, hoàn toàn là nhờ có thê tử biết cách lấy lòng phụ hoàng và mẫu hậu.”

 

Giọng hắn bỗng trầm xuống, xen chút mỉa mai:

 

“Ngươi thân là cung nữ, đêm đêm chép tấu chương cho ta, tài năng ấy quả là uổng phí. Nói là muốn chế ngự Thái phó, nhưng ngươi không có quyền, làm sao chế ngự được ai?”

Lý Hiển hơi ngả người, ánh mắt trở nên sắc lạnh:

“Mấy hôm nay ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định đưa ngươi vào Lục Thượng, để ngươi đoạt lại quyền từ tay Tiêu thị. Sau này ta có người trong triều, mà nội cung cũng có người của ta.”

 

Quần Thanh vội vàng nói:

“Nhưng kỳ tuyển chọn Lục Thượng đã hết hạn báo danh rồi ạ.”

 

“Ta đã sai Tô Hỷ tự thêm tên ngươi vào danh sách.”

Ánh mắt hắn khẽ liếc qua, lạnh buốt như băng:

“Quần Thanh, chẳng lẽ đến kỳ tuyển chọn của Tiêu thị mà ngươi cũng không vượt qua nổi? Nếu thật vô dụng như thế… thì xem ra ta nhìn nhầm người rồi.”

 

Quần Thanh cúi đầu, nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt, rồi phục xuống tạ ơn:

“Nô tỳ tuân mệnh, tạ điện hạ ban ân.”

Tửu Lâu Của Dạ

 

Tâm ý nàng đã sớm đổi khác, nếu Tiêu Vân Như là người chủ khảo, còn nàng là kẻ ứng thí, thì điều nàng mong không phải vinh danh bảng đầu, mà là một cơ duyên được diện kiến.

 

Kiếp trước, Yến vương phi từng được tiếng là người chịu lắng nghe và biết tiếp nhận ý kiến, điều đó có nghĩa là Tiêu Vân Như không phải kẻ cố chấp.

Chỉ cần có thể gặp trực tiếp, Quần Thanh tin rằng mình sẽ có cách thuyết phục nàng ta, để đưa tên mình vào danh sách thả cung nhân và ra khỏi cung đường hoàng.