Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 115



Nghe đến chuyện cũ, Mạnh Quang Thận cười lạnh, uống cạn chén trà, không nói thêm lời nào, sải bước rời khỏi gian phòng.

 

Dưới lầu, không biết lạc nữ nào đ.á.n.h đứt dây đàn tỳ bà, phát ra tiếng chói tai lảnh lót.

 

Trong cung xảy ra án mạng, Yến vương phi sai Đại Lý Tự và Hình ty thẩm án tại chỗ, tối đó tiểu lại liền châm thêm đầy dầu đèn.

 

Tiêu Hình Hành đã viết cáo bẩm suốt hai canh giờ, gương mặt mệt mỏi nặng nề. Nghe báo người của phủ Yến vương đến, y vội bước ra từ phòng trực.

 

Quyển Tố và Trúc Tố khiêng một chiếc kiệu nhỏ đặt trước mặt y.

 

Tiêu Hình Hành vén một góc tấm vải trắng phủ bên trên, lộ ra gương mặt tái nhợt của Thôi Doanh. Nàng ta nhắm chặt mắt, cả người ướt sũng, toát ra mùi ngai ngái của cỏ nước và bùn ao. Lông mày Tiêu Hình Hành vì kinh hãi mà siết lại, y nói với Lục Hoa Đình:

“Lại là cái gì nữa đây? Ngươi muốn hại c.h.ế.t ta sao?”

 

“Còn sống, nào có c.h.ế.t đâu.” Lục Hoa Đình liếc Thôi Doanh một cái, sắc mặt vẫn nhàn nhạt, ung dung. “Không tin thì ngươi thử xem.”

 

Tiêu Hình Hành đưa tay đến dưới mũi Thôi Doanh, quả nhiên chạm được luồng hơi thở yếu ớt. Mặt y tái thêm mấy phần:

“Ngươi lại dùng xác giả thế thân! Giỏi thật, ly gián, đẩy hoạ sang người khác, giờ khắp nơi trong cung đều cho rằng nhị cô nương nhà họ Thôi c.h.ế.t đuối, Thôi gia cũng nghĩ như vậy, nàng ta tỉnh lại rồi biết giải thích sao đây?”

 

“Vậy nên nàng ta phải tạm giam ở chỗ ngươi, để vào nơi không gặp ai, cho ăn cơm là được. Không có gì khó.” Lục Hoa Đình nhạt giọng. “Đến lúc đó chỉ cần nói Thôi Doanh tự rơi xuống mật đạo của Cựu Sở mà nhặt lại cái mạng. Là Thôi gia ngay cả xác muội muội cũng nhận nhầm, tội của Thôi gia đã định rồi, ai thèm quản nhị cô nương là c.h.ế.t thật hay c.h.ế.t giả?”

 

“Đây là Đại Lý Tự, ngươi ép ta cả ngày che trên giấu dưới, có hợp lý không?” Tiêu Hình Hành giận đến bốc hoả, lại không dám lớn tiếng. “Ngươi đi đường tà, sớm muộn cũng ngã vào rãnh thôi!”

 

Lục Hoa Đình làm như không nghe:

“Nếu không phải ám vệ của ta bất chấp bùn lầy nhảy xuống vớt nàng ta, giờ nàng ta đã c.h.ế.t thật rồi. Ta cứu một mạng người, ngươi không cảm ơn ta sao?”

 

Trong đầm có lớp bùn sâu, nên khi Thôi Doanh rơi xuống thì không thể giãy giụa. Họ nấp trong rừng, đợi Bảo Thư hoảng loạn gọi tên Thôi Doanh chạy đi tìm chỗ khác, Lục Hoa Đình mới bảo Trúc Tố nhảy xuống nước kéo người lên.

 

Tiêu Hình Hành bảo thuộc hạ khiêng Thôi Doanh xuống dưới để cứu chữa:

“Ai ra tay?”

 

Trúc Tố: “Khi đó chúng thuộc hạ ở rừng đối diện, chỉ thấy Thôi nhị nương rơi xuống. Chạy đến nơi thì bờ đã không còn ai, thuộc hạ xuống vớt người, Quyển Tố đuổi theo nhưng không bắt được.”

 

Tiêu Hình Hành hít sâu một hơi, vậy tức là trong cung còn kẻ giấu mặt, rất có thể là thích khách Nam Sở.

 

Lục Hoa Đình nói:

“Người ta giao cho ngươi rồi, đưa ta đi gặp Mạnh Bảo Thư.”

 

Vì sơ suất khiến Thôi Doanh c.h.ế.t đuối, sau án phát sinh, Bảo Thư bị tạm giam trong ngục Đại Lý Tự thẩm vấn. Hàng lao này bị chia thành nhiều ô nhỏ như những cái chuồng, chỉ đủ đặt một chiếc bàn con và một chiếc ghế. Ẩm lạnh, chật hẹp, tiếng nức nở nhỏ nhẹ của Bảo Thư cứ lẩn quẩn trong không khí.

 

Quần Thanh bị giam ngay phòng kế bên, chỉ là nàng không phát ra chút động tĩnh nào. Đêm tối âm u, Lục Hoa Đình xách đèn đi thẳng qua nàng. Quần Thanh nghe hắn bước vào nhưng không lên tiếng nhắc, chỉ lặng lẽ chú ý âm thanh bên cạnh.

 

Đèn lồng hắt sáng gương mặt lem nhem nước mắt của Bảo Thư. Nàng ta nhìn rõ gương mặt trắng như tuyết được ánh đèn phủ lên của Lục Hoa Đình, liền nói dồn dập:

“A huynh… A huynh, là đến cứu muội ra đúng chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

A huynh? Quần Thanh mở to mắt, ngay cả mặt cũng quay sang.

 

Lục Hoa Đình nhìn quanh hai bên, nhạt giọng cười:

“Ai là a huynh của ngươi?”

 

Trong mắt Bảo Thư thoáng hiện vẻ thất vọng, cuối cùng đổi giọng:

“A nương muội nói, ngài là thân thích xa của nhà muội. Trường sử thật không niệm tình thơ ấu, vậy thì thôi vậy.”

 

Nghe hai chữ thân thích xa, Trúc Tố cố ý nâng cao giọng:

“Mạnh cô nương đừng nói nhăng nữa, trường sử nhà chúng ta đến là để ngươi trả lại miếng ngọc quyết màu vàng, trả rồi sẽ thả ngươi ra.”

 

“Đến cả di vật của người đã khuất nhà người ta cũng muốn chiếm, thật là loại người gì chứ?” Quyển Tố khoanh tay mỉa mai.

 

Bảo Thư dù sao vẫn là tiểu cô nương, mặt đỏ bừng, chỉ đành lần mò trong tay áo, đôi mắt vẫn ánh lên chút không cam lòng:

“Đây là tín vật năm đó huynh tặng muội, đâu phải muội tự tiện lấy.”

 

Thấy nàng ta chậm chạp, Lục Hoa Đình bất ngờ cúi xuống, qua song sắt nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta. Đôi mắt vốn đẹp đẽ, giờ lại phủ lớp tối đặc sệt, không chút ánh sáng:

“Đưa hết cho ta. Nếu còn dám tách ra giữ lại, hôm qua là Thôi Doanh, ngày mai… sẽ là ngươi.”

 

Giọng hắn nhỏ, gần như thì thầm bên tai, nhưng lại khiến mặt Bảo Thư lập tức trắng bệch, đôi mắt đầy khiếp sợ. Chẳng lẽ Thôi Doanh thật sự là do hắn đẩy xuống nước? Hắn dám g.i.ế.c người ngay trong cung?

Tửu Lâu Của Dạ

 

Lục Hoa Đình nhận miếng ngọc quyết màu vàng không mấy đẹp mắt, xem một cái rồi ném cho Quyển Tố:

“Gọi cung nữ ở Loan Nghi Các đến đưa nàng ta đi.”

 

Lát sau, tiểu lại mở cửa lao, cung nữ đến tiếp người phải nửa kéo nửa đỡ Bảo Thư mặt mũi cắt không còn giọt m.á.u ra khỏi ngục Đại Lý Tự. Vì ngồi quá lâu, nàng ta loạng choạng khi bước đi.

 

“Doạ xong rồi? Giờ có thể đi chưa?” Tiêu Hình Hành nói.

 

“Còn một chuyện nữa.” Lục Hoa Đình hạ giọng. “Trên người Thôi Doanh có một thẻ lệnh. Lúc Thôi gia nhận xác mà không thấy thẻ…”

 

“À, thẻ lệnh.” Tiêu Hình Hành cắt lời. “Yên tâm. Một là chưa đến lúc nhận xác đâu, hai là thẻ lệnh còn đại dụng, ta đã dặn người cả rồi.”

 

Tiêu Hình Hành tựa như đã sớm biết chuyện, khiến Lục Hoa Đình hơi bất ngờ, liền nhìn sang y.

 

Tiêu Hình Hành dùng nến châm đèn tường đối diện, ra hiệu hắn nhìn qua đó. Lục Hoa Đình bất ngờ thấy trong song sắt bên kia có một bóng người ngồi ngay ngắn, ngay sát phòng giam của Bảo Thư, hắn không khỏi nghiêng đầu.

 

Nàng ngồi thẳng lưng, tà váy rủ xuống như lan, ánh đèn chiếu lên cần cổ trắng như tuyết, tinh khiết lạnh lẽo. Dung mạo nàng không giống người ngồi trong ngục, mà như đang bình tĩnh trong đêm tối chờ hắn.

 

“Vị cô nương này hôm qua đã đến tự thú trước tiên, thẻ lệnh giao cho ta rồi.” Tiêu Hình Hành khẽ cong khóe môi. “Những gì hôm nay ngươi nói, nàng ta đều đã nói với ta một lượt.”