Rời khỏi phường Bình Khang, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Dựa vào ánh sáng từ chiếc đèn lồng treo trước quán hoành thánh ở chợ đêm, Lục Hoa Đình kiểm tra cuốn sổ kế toán ấy.
Sổ khá mỏng, chỉ vài chục trang. Mỗi trang hắn đều xem kỹ, nhưng ở một trang, ánh mắt hắn dừng lại lâu hơn hẳn, song nét mặt vẫn không lộ chút cảm xúc nào.
Xem hết toàn bộ, hắn gập sổ lại, trả cho Quần Thanh.
Thấy vẻ ngạc nhiên thoáng hiện trong mắt nàng, Lục Hoa Đình nhướng môi cười: "Không phải cô nương muốn nó sao?"
Chính vì nàng muốn, nên việc hắn đưa ra quá dễ dàng khiến nàng phải cảnh giác: "Cuốn sổ này có vấn đề gì sao? Trường sử vì sao lại không cần?"
"Vài trang trong đó là sổ thực do kỹ nữ tỳ bà tên Xuân Nương chép lại trước khi c.h.ế.t." Lục Hoa Đình nói: "Thôi Trữ hẳn giữ bản gốc rất chặt, đến mức Xuân Nương không thể mang ra ngoài, chỉ có thể ghi nhớ rồi chép lại. Nhưng bản chép này không có ấn ký hay chữ ký của Thôi Trữ, hắn hoàn toàn có thể phủ nhận, Tam Ty cũng không thể định tội."
Quần Thanh lật xem, quả nhiên là nét chữ của Xuân Nương, chẳng trách chỉ có vài trang. Nàng khẽ gấp góc trang mà Lục Hoa Đình từng dừng mắt nhìn, trong lòng dấy lên sự thất vọng: "Vậy cuốn sổ này thực ra chẳng có tác dụng gì?"
Thật khó tin rằng sau một ngày bận rộn, kết quả lại là như thế này.
"Tất nhiên là có tác dụng." Lục Hoa Đình nói: "Ta phải lấy được bản thật trong tay Thôi Trữ. Bản chép này dùng để đối chiếu, cái nào khớp với nó mới là thật, còn lại đều là giả."
"Trường sử định lấy bằng cách nào?" Quần Thanh thăm dò: "Đến người như Xuân Nương, thân cận gối đầu cũng không lấy được, e rằng phải tốn không ít công phu."
Lục Hoa Đình nói: "Chỉ cần cô nương ra tay thêm một lần nữa."
Quần Thanh khựng lại, cười lạnh.
Xem ra nàng diễn khá đạt, khiến Lục Hoa Đình còn muốn kéo dài hợp tác. Cơ hội vẫn còn, nàng cũng không ngại mạo hiểm, mượn sức hắn, còn bản thật rốt cuộc rơi vào tay ai thì chưa biết được.
"Vậy lần sau để ta lên kế hoạch." Quần Thanh vừa đi vừa nói. Lục Hoa Đình nhìn nàng, nàng cũng liếc hắn một cái: "Thôi Trữ có vẻ hứng thú với ta, có thể lợi dụng được."
Ánh mắt Lục Hoa Đình thoáng tối lại.
Thì ra nàng biết rõ mọi chuyện. Có lẽ vì khuôn mặt Quần Thanh quá thanh đạm, không chút toan tính, nên khi nàng thản nhiên nói ra điều ấy, chẳng hiểu sao lại khiến hắn thấy khó chịu vài phần.
"Vậy cô nương hôm nay, là cố ý nhìn Thôi Trữ như thế?" Giọng hắn không rõ vui hay giận.
Quần Thanh đáp: "Chỉ là bắt chước dáng vẻ của mấy hoa nương khác mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng có bản năng ứng biến, đến chính nàng cũng không chắc mình bắt chước có giống hay không, giờ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ.
Gió đêm mang theo tiếng rao và mùi đồ ăn từ các quán khuya, bụng Quần Thanh mới thấy đói cồn cào. Một lão ông dựng bếp nhỏ luộc củ ấu, hơi nóng bốc lên tỏa hương thanh mát. Đó là món nàng từng rất thích thuở nhỏ, chỉ tiếc giờ phải vội trở về cung.
Lục Hoa Đình thấy nàng nhìn mấy lần, liền mua một giỏ củ ấu: "Khiến cô nương chưa ăn no bữa tối, là lỗi của ta. Ăn chút đi."
Quần Thanh thấy hắn vén áo ngồi xuống, có vẻ định dùng bữa thật: "Ta phải về rồi."
Lục Hoa Đình thản nhiên lau mặt bàn: "Khi đến cô nương nhất định phải canh giờ, lúc đi lại vội vàng như thế."
"Trường sử cố tình giữ ta đến quá nửa đêm để phù tín hết hiệu lực. Ta không về được thì cũng không có lần sau nữa." Quần Thanh lạnh giọng.
"Ta có cách để cô nương về." Lục Hoa Đình nói, ánh mắt dừng lại trên giỏ củ ấu đang bốc khói: "Nếu tin ta, ăn một hạt cũng kịp."
Đã nói đến thế, Quần Thanh ngồi xuống đối diện, cầm lấy một hạt củ ấu, nhưng bóc rất chậm, từng chút một, đến mức mồ hôi lấm tấm trên trán.
Lục Hoa Đình nhìn một lát, lấy một hạt khác, đưa lên trước mặt nàng, hai tay bóp mạnh hai đầu, khẽ đẩy ngón, liền tách ra phần thịt trắng ngần bên trong: "Bóc thế này."
Gió đêm mát rượi, đèn lồng khẽ đong đưa. Quần Thanh nhìn củ ấu trong tay hắn, thấy đêm nay thật nực cười. Nàng lấy thêm một hạt khác, làm theo cách hắn chỉ: "Trường sử thường ăn củ ấu sao?"
"Ở bờ sông nhiều loại này." Thấy nàng đã học được, Lục Hoa Đình điềm nhiên đưa củ ấu vào miệng.
Hạt trong tay Quần Thanh còn chưa kịp đưa lên môi thì bỗng nghe tiếng thái giám the thé hô to, tiếp đó là tiếng trống đồng vang dội, giọng hô từ phía sau cổ truyền đến: "Thái tử hồi cung, bá tánh tránh đường! Thái tử hồi cung, bá tánh tránh đường!"
Quần Thanh liền xách giỏ củ ấu định rời đi. Lục Hoa Đình nắm lấy tay cầm: "Ta nói cô nương đi được là đi được. Ăn xong rồi hãy đi."
Tửu Lâu Của Dạ
"Ta về ăn cũng được."
"Về rồi thì nguội mất." Ánh mắt đen láy của Lục Hoa Đình nhìn nàng, như quý công tử khuyên bằng hữu cùng uống rượu, mang theo sự kiên định dịu dàng: "Cô nương ăn khi còn nóng, vị sẽ khác hẳn."
Quần Thanh c.ắ.n một miếng, vị thơm thanh nóng hổi lan tỏa trong miệng, nuốt xuống, cả người thấy ấm áp, lục phủ ngũ tạng như được xoa dịu.
Cờ phướn bạch lộ của Lý Hiển phấp phới, xa giá chậm rãi tiến về phía trước. Tiếng chuông nửa đêm vang lên từ cửa Thừa Thiên, ngân dài, rồi bất ngờ từ Đông thị xuất hiện một dải đèn rồng rực rỡ, uốn lượn tràn ra trước mắt. Tiếng trống, tiếng nhạc nổi lên, pháo hoa bốn phía b.ắ.n sáng rợp trời, Tô Hỉ vội hô: "Dừng, dừng, dừng lại!"