Thì ra hôm nay là mồng chín, Đông Thị ban đêm có biểu diễn múa đèn. Xa giá của thái tử buộc phải dừng lại, chờ con rồng đèn khổng lồ kia lượn qua trước mặt.
Ánh sáng năm màu rực rỡ che khuất nghi trượng của Đông cung, lại khiến một cỗ xe bò xám xịt chở hương liệu cho trong cung vô tình vượt lên trước. Nó đi sớm hơn đội múa rồng chỉ một chút, giờ một mình chiếm lấy con đường rộng thênh thang, thẳng hướng về cổng cung.
Quần Thanh khẽ vén một góc rèm vải thô của xe bò.
Vừa rồi ăn xong củ ấu, Lục Hoa Đình đã gọi gia nhân đ.á.n.h xe dừng lại, còn nàng thì nhân lúc không ai để ý mà nhảy lên xe.
Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng rực rỡ của đèn rồng, những nghệ nhân đeo mặt nạ lắc đầu uốn mình múa, đoàn rồng cá nhộn nhịp dần xa khuất.
Nàng đã chuẩn bị sẵn ngư phù để vào cổng, chỉ còn lo một việc, lính canh ở cửa thường làm việc chậm chạp. Nếu múa rồng qua hết mà xa giá của Lý Hiển đuổi đến, bọn họ có thể sẽ chạm mặt ngay ở cổng.
Tửu Lâu Của Dạ
Để tránh điều đó, vừa rồi nàng đã dốc sức ném một cây kim vào góc xe của Lý Hiển, tạo ra chút hỗn loạn.
Vừa ném xong, nàng thấy bóng dáng Lục Hoa Đình xuất hiện giữa đường, chắn trước xa giá của thái tử.
Quần Thanh vội buông rèm xuống, xe bò lăn bánh tiến vào cổng cung.
“Điện hạ, Lục trường sử chặn đường, nói có chuyện muốn gặp ngài.” Tô Hỉ hơi bất mãn. Lục Hoa Đình vốn hành sự tùy tiện, nhưng giữa đường ngăn xe bạch lộ của thái tử như thế, quả thật quá vô lễ.
Vì mệt mỏi, Lý Hiển tựa đầu, nhắm mắt lại, nghe vậy chỉ nói: “Cho hắn nói.”
Rèm xe được Lục Hoa Đình vén lên, hắn cúi người hành lễ với Lý Hiển, bỗng nghe một tiếng động vang lên, ô cửa khắc hoa đột nhiên vỡ một góc. Cả hai đều giật mình, Tô Hỉ hoảng hốt tưởng có thích khách, nhưng Lý Hiển giơ tay ngăn lại: “Chớ hoảng loạn, có lẽ là đá bay lên từ đoàn múa rồng.”
Ánh mắt Lục Hoa Đình hơi ngẩng lên, nào phải đá gì, mà rõ ràng là một cây kim sáng loáng cắm trong khung xe.
Quả nhiên, Quần Thanh không tin hắn.
Hắn bình thản rút cây kim ra, hỏi: “Hôm nay điện hạ đi vi hành, kết quả thế nào?”
“Dân có oán khí, lòng người phẫn nộ. Ta đã sai người trấn an rồi.” Lý Hiển mở đôi mắt phượng hẹp dài: “Trên người ngươi có mùi rượu, cũng vừa từ Tử Dạ Lâu trở ra sao?”
Lục Hoa Đình hành lễ, rồi nghiêm mặt nói: “Nhà họ Thôi đào hầm ngầm, lấy danh nghĩa đổi phù tín, giam giữ dân nữ trong đám dân tị nạn, tra tấn đủ đường, ép làm kỹ nữ. Tội ác tày trời, điện hạ đã nghĩ cách xử lý nhà họ Thôi chưa?”
“Đã gây hại cho dân, tất nhiên phải nghiêm trị.” Lý Hiển cười lạnh: “Ngươi hỏi dò như vậy, chẳng phải là muốn xem bổn cung có bao che cho họ hay không sao?”
Lục Hoa Đình đáp: “Nhà họ Thôi sắp kết thân với nhà họ Mạnh. Mà tể tướng Mạnh rốt cuộc là thái phó của Thái tử, cùng Đông cung quan hệ mật thiết.”
“Mạnh gia là Mạnh gia, ta là ta. Quân thần có phân, thần dưới vua trên.” Lý Hiển nói: “Ta là thái tử, có tự chủ của mình, không cần ngươi phỏng đoán. Lui đi.”
“Có lời này của điện hạ, thần yên tâm rồi.” Lục Hoa Đình hành lễ cáo lui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rèm buông xuống, Tô Hỉ lầm bầm: “Thật không hiểu nổi.”
“Không có gì lạ.” Cơn mệt mỏi khiến Lý Hiển đau đầu, hắn nhíu mày xoa trán: “Lục Hoa Đình sắp ra tay với nhà họ Thôi, nên mới đến thăm dò ý ta.”
“Vậy điện hạ định ngăn hắn sao?”
“Nếu tội ác đã chồng chất, cớ gì phải ngăn?” Lý Hiển cười nhạt: “Nhưng Tô Hỉ à, trong chuyện này, dân có bị oan hay không không quan trọng, tranh chấp giữa Lục Hoa Đình và Mạnh gia cũng không quan trọng, ngay cả ta cũng không quan trọng, quan trọng chỉ có thánh ý. Nếu thánh thượng muốn giữ nhà họ Thôi, ta sẽ giúp họ giảm tội, nếu thánh thượng muốn phạt, ta sẽ thuận nước đẩy thuyền. Chỉ khi ngồi ở vị trí cao nhất ấy, ta mới có thể có ý kiến của riêng mình.”
“Nô tài đã hiểu.” Tô Hỉ đáp khẽ.
Xe bạch lộ lại lăn bánh giữa màn đêm. Sự mệt mỏi nặng nề tràn lên tim, Lý Hiển nói: “Đến Thanh Tuyên Các, còn người đang chờ.”
---
Bốn món tiểu thực ở Thanh Tuyên Các được mang lên vội vã.
Quần Thanh vừa trở về, chỉ kịp lấy chiếc quạt lụa trong tay áo ra: “Nhược Thiền, thêu hoa theo kiểu này đi.”
Trên quạt, cánh hoa vẽ bằng son phấn tươi tắn như sắp cháy sáng, nàng đưa cho Nhược Thiền rồi không nhìn thêm lần nào nữa, thay áo trở lại điện làm việc.
Lý Hiển dùng đũa ngọc chạm nhẹ vào món ăn đêm, có lẽ vì mệt nên chẳng muốn ăn. Hắn nhìn Quần Thanh dưới ánh đèn: “Ngươi cũng ăn chút đi.”
Lý Hiển hoàn toàn không biết rằng bọn họ vừa mới lướt vai qua nhau, Quần Thanh chỉ thấy mọi chuyện bên ngoài cung như một giấc mơ: “Nô tỳ dùng cơm rồi.”
“Không hợp khẩu vị sao?” Lý Hiển hỏi: “Ngươi muốn ăn gì?”
Quần Thanh đáp: “Nô tỳ muốn ăn củ ấu.”
Lý Hiển khựng lại, có chút cụt hứng, không nói thêm: “Trong cung không có củ ấu.”
Đêm sâu tĩnh mịch, tiếng dế kêu dài. Lục Hoa Đình mang áo khoác trở về nội điện, đám Quyển Tố đều đã ngủ.
Có lẽ vì vừa rồi quá ồn ào, mà trong bóng tối, hắn bỗng cảm thấy trống trải lạ lùng.
Trong tay hắn vẫn còn cầm cây kim thêu lạnh lẽo, đưa ra trước đèn cố bẻ gãy, nhưng cây kim ấy cứng rắn, lạnh buốt, không chịu gãy. Hắn đành buông tay, kéo ngăn kéo ra, lạnh lùng đặt nó lên chiếc khăn lụa trắng Quần Thanh từng để lại.
Lờ mờ, hắn ngửi thấy mùi hương Phù Đường Ánh Tuyết, hương thơm còn vương trên chiếc áo choàng hắn từng đưa cho Quần Thanh. Hắn cầm áo lên, hàng mi dài phủ một tầng sương lạnh.
Bên cửa sổ vẫn còn nửa bình rượu, hắn nâng lên uống cạn, rồi dứt khoát ném chiếc áo vào lò lửa, để nó cháy hết ở nơi chẳng ai nhìn thấy.