Lục Áo đem lưới đánh cá treo lên máy kéo lưới, bắt đầu kéo.
Máy kéo lưới được tạo thành từ tổ hợp ròng rọc, khi ngư dân treo lưới đánh cá lên, có thể giảm bớt rất nhiều công sức.
Tuy sức Lục Áo khỏe, nhưng không phải không biết mệt, nhất là lưới cá thả ra kéo dài hơn trăm mét, bên dưới vừa là nước vừa là cá, khi kéo lên sẽ rất nặng nề.
Dưới sự trợ giúp của máy kéo lưới, công việc sẽ hoàn thành nhanh hơn rất nhiều.
Lâm Tê Nham thấy cậu đang kéo lưới liên tranh thủ lia máy quay nhắm ngay tay và lưới đánh cá trong tay cậu.
Khi quay video, Lâm Tê Nham còn đặc biệt giải thích một câu, "Anh tiểu Lục bắt đầu kéo lưới rồi."
Lục Áo không thích bị lọt vào ống kính, Lâm Tê Nham cũng chú ý trước giờ chưa từng quay khuôn mặt cậu.
Vừa mới bắt đầu các fan còn có ý kiến, sau này quen với phong cách của Lâm Tê Nham rồi, sau này lại phát hiện bất kể Lục Áo làm gì, thu hoạch luôn đặc biệt nhiều hơn người khác, các fan liền chuyển trọng tâm về phần thu hoạch của Lục Áo.
Mỗi lần nhìn thấy cậu thu hoạch được nhiều như thế, các fan đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Khi có Lục Áo lên sàn, tiền thưởng mà Lâm Tê Nham nhận được luôn nhiều hơn một chút.
Lâm Tê Nham chủ yếu quay lưới cá, thời điểm lưới cá được kéo lên thuyền, cậu ấy liền quay được 2 con ghẹ biển, 1 lớn 1 nhỏ, con lớn chắc chắn hơn nửa kg, con nhỏ đoán chừng cũng có 250g.
"Đệch." Lâm Tê Nham nhịn không được, "Thu hoạch của hôm nay sắp nhét banh cái khoang chứa rồi."
Lâm Tê Nham ở đuôi thuyền, thấy thế vội nhắc nhở: "Nhanh nhanh nhanh, ghẹ biển sắp rớt nữa rồi kìa."
"Sao mà nhiều ghẹ biển thế nhỉ??" Lâm Tê Nham vội vàng một tay giơ máy quay, một tay hỗ trợ, "Con ghẹ này to ghê, béo ghê!"
Lâm Mãn Chương nói:" Sắp vô mùa rồi, cua bắt đầu mập."
Lục Áo đem lưới đánh cá treo trên máy kéo lưới, tạm dừng việc kéo lưới, trước gỡ con ghẹ biển xuống.
Lâm Tê Nham nhìn trái nhìn phải xong bèn để máy quay cố định trên mặt thùng xốp, cậu ấy đi qua chỗ Lục Áo, "Cậu kéo lưới tiếp đi, tôi gỡ lưới cho."
Lục Áo nhắc nhỏ, "Nhớ mang bao tay."
"Biết rồi." Lâm Tê Nham lôi một đôi bao tay ra tự đeo vào, vừa gỡ con cua vướng trên lưới, vừa nói với máy quay, "Bắt cá mà được như anh tiểu Lục thì sướng gì đâu á."
Lâm Mãn Chương dừng thuyền lại, cười nói: "Đó là đương nhiên rồi, năng lực của Lục Áo mạnh, vận may lại tốt, nếu ai có được năng lực và vận may của cậu ta thì nói thật nửa đêm đang ngủ cũng bật cười tỉnh giấc."
Lâm Tê Nham gật đầu thật mạnh.
Lục Áo không đáp lời chỉ tiếp tục kéo lưới.
Trong lưới đánh cá rất nhanh xuất hiện các loại cá tôm khác, cá tráp đen, cá tráp trắng, ghẹ biển xanh, cá đù nanh, cá mù làn xương màu nâu, bạch tuộc. . . . Mỗi một mét trên tấm lưới cá của Lục Áo đều có thu hoạch.
"Đợi chút!" Lâm Tê Nham gian nan gỡ lưới cá, mắt sắt nhìn thấy một màu xanh đen lẫn trong lưới, "Này là cái gì vậy?"
Lâm Mãn Chương tới gần nhìn, "Là tôm đôi, tôm đôi hôm nay không tệ nha."
"Con tôm đôi này cũng to quá rồi nhỉ?!"
Lâm Tê Nham buông tấm lưới đang gỡ ra, chạy qua nhìn đoạn lưới mới vừa kéo lên, cậu ấy đưa tay ra gỡ con tôm đôi to nhất xuống, giữ bằng hai tay.
Cậu ấy kéo con tôm đôi thẳng ra, nói:" Tôm đôi tôi cũng thường hay ăn, nhưng to cỡ này quả thật rất hiếm thấy."
Lâm Mãn Chương nói:" Trên tay cậu chắc là con tôm cái. Thường thì tôm cái sẽ to hơn một chút, có điều lớn như thế cũng quả thật rất hiếm. Tôi nghe ba tôi nói, ngày trước bọn họ thường hay bắt được nhưng khi tôi bắt đầu đánh cá đã ít đi rất nhiều."
"Có thể do tôi không thường đi chợ, trên thị trường cũng không thấy con nào to như vậy."
Lâm Tê Nham cầm con tôm đặt lên cánh tay mình so sánh, "Người ta thường nói cánh tay con người thường dài bằng lòng bàn chân, tôi đi giày size 41, chân chắc hẳn khoảng 25 cm."
"Con tôm này lại dài sấp xỉ bằng cánh tay tôi, nhiều lắm cũng chỉ ngắn hơn 2-3cm!"
"Con này thế mà cũng có 20cm!"
Lâm Tê Nham vừa cầm con tôm vừa nói với ống kính: "Con tôm to như thế này, 1 con đã tầm 1-2 lạng rồi, lát nữa tôi phải mua một chút của anh tiểu Lục, mang về làm tôm chiên giòn!"
Lâm Tê Nham lăn qua lộn lại, khoa tay múa chân hồi lâu, mới lưu luyến không muốn rời xa mà trả con tôm về trong khoang chứa.
Lục Áo làm việc rất nhanh nhẹn, trong thời gian cậu ấy khoa tay mua chân đã đem lưới cá kéo được gần hết rồi.
Tấm lưới cá to dài hơn trăm mét nằm trên boong thuyền, nhìn như một ngọn núi nhỏ.
Lâm Mãn Chương ngừng thuyền, cùng cậu ngồi gỡ lưới cá, "Thu hoạch này thật không tệ, chỉ tính tấm lưới này thôi, ít nhất cũng có 15kg rồi."
Lục Áo ước chừng một chút, "Có hơn đó."
Lâm Mãn Chương nhìn kỹ lại, "Cũng phải, 20kg hẳn không thành vấn đề. Thật tốt quá, 1 tấm lưới này thôi đã có hơn 1.000 tệ tới tay rồi."
Tôm đôi to như vậy, chỗ bọn họ tôm đôi cái tối thiểu cũng bán được 80 tệ nửa kg, tôm đôi đực thì 70 tệ.
Ghẹ biển xanh cái 90 tệ, con đực thì 80 tệ.
Mấy loại cá tráp đen bán 40-50 tệ không thành vấn đề.
Tấm lưới này của Lục Áo vớt được nhiều như vậy, thứ kéo lên không phải là cá mà là tiền.
Lâm Mãn Chương vừa giúp đỡ gỡ cá, vừa nhắc mãi, "Tôi ké chút vận may này, đợi lát nữa khi tôi kéo lưới, mỗi tấm nếu được 1 nửa của cậu thì tôi đã thỏa mãn rồi."
Lâm Tê Nham miệt mài gỡ lưới, "Nhất định được mà, tôi phát hiện mỗi lần chút ta đi cùng Lục Áo thì vận may luôn đặc biệt tốt."
Lâm Mãn Chương cũng rất đồng ý.
Thôn Lâm gia có nhiều người như vậy, mỗi lần Lâm Mãn Chương đi biển, chỉ cần Lục Áo muốn đi cùng, Lâm Mãn Chương nhất định sẽ dẫn cậu đi theo.
Lục Áo hào phóng, không nói tới chuyện tiền xăng dầu cậu không tính toán chi li, sau khi dẫn cậu đi cùng, Lâm Mãn Chương còn có thể cảm nhận được vận may trở nên tốt hơn thấy rõ.
Nếu không dẫn Lục Áo đi cùng, 1 chuyến đi biển trừ đi các khoản phí lặt vặt, chỉ kiếm được gần 200 tệ, nhưng dẫn theo Lục Áo tuyệt đối có thể kiếm hơn 300 tệ.
Lục Áo không tiếp lời, 3 người hợp lực gỡ hết toàn bộ cá trong lưới ra, sau đó nhét tấm lưới vào trong túi.
Lưới đánh cá sau khi sử dụng bên dưới sẽ dính không ít tảo biển tảo tía linh tinh, làm cho cả tấm lưới dơ vô cùng.
Mặt trên còn bởi vì bắt được không ít ghẹ biển to và cá tráp đen, lúc chúng nó giãy dụa làm lưới bị rách vài lỗ to.
Tấm lưới bị dính tảo tía rất nổi bật, cá tôm căn bản sẽ không tự mình chui đầu vào lưới nữa.
Hơn nữa có nhiều lỗ rách to như thế, cho dù cá tôm có chui vào cũng rất dễ dàng trốn ra.
Đợi lúc bọn họ trở về, Lục Áo cần mang tấm lưới đưa đi trấn trên để những người phụ nữ chuyên vệ sinh và vá lưới kia sửa lại, sửa xong thì lần sau sẽ có thể dùng lại.
Đương nhiên, Lâm Mãn Chương bọn họ không cần mang lưới cá lên trấn trên sửa.
Những ngư dân có gia đình như bọn họ, lưới cá thường sẽ do vợ hoặc mẹ giúp đỡ sửa.
Lục Áo gỡ xong 1 tấm lưới, Lâm Mãn Chương đã lái thuyền chở cậu đi nơi thả lưới thứ 2.
Tấm này của cậu cũng thu hoạch được rất nhiều, chỉ tính ghẹ biển xanh hơn nửa kg đã có 7 con, tôm đôi cũng có gần 5kg.
Lâm Tê Nham và Lâm Mãn Chương gỡ lưới tới mỏi tay.
Kéo nốt tấm lưới cuối cùng của Lục Áo, ba người chạy đi kéo lưới của Lâm Mãn Chương.
Lưới cá của Lâm Mãn Chương thu hoạch ít hơn, bên trong cũng có cá tôm cua, nhưng không giống như tấm lưới của Lục Áo, liếc sơ đã thấy trong lưới đầy ắp cá tôm.
Mỗi lần Lâm Tê Nham đi cùng họ, khi cậu ấy cắt ghép video thường sẽ đặt những nội dung liên quan đến Lâm Mãn Chương lên đằng trước.
Bằng không các fan xem xong lưới cá đầy ắp của Lục Áo rồi lại xem lưới cá thưa thớt của Lâm Mãn Chương, trong lòng sẽ có cảm xúc thất vọng, khả năng bỏ xem video là rất lớn.
Lâm Mãn Chương đeo bao tay, dùng sức kéo tấm lưới lên, thở phì phò đặt mông ngồi trong khoang thuyền, "Lưới cá này thu hoạch không tệ, tối thiểu cũng có hơn 5kg cá."
Lâm Tê Nham đeo bao tay tới hỗ trợ, "Đúng là rất được, tôi cảm thấy lưới tiếp theo cũng sẽ rất tốt."
"Cũng mong. Có thể thu hoạch được như này tôi liền cảm thấy thỏa mãn rồi." Lâm Mãn Chương nói đùa, "Tôi nên đi cúng Lục Áo, cầu thu hoạch được nhiều cá hơn."
Lục Áo giương mắt nhìn anh ta, vẻ mặt câm nín.
Lâm Mãn Chương cười ha ha:" Tôi nói chơi thôi."
Lâm Tê Nham thuận miệng đề nghị, "Nói không chừng được thì sao, mỗi lần nếu tôi muốn đi bắt cá mà không chắc lắm, tôi sẽ nhắc tới Lục Áo tự nhiên lại thu hoạch được nhiều một chút."
"Ài, vậy tôi phải đi cúng thật rồi."
Lục Áo bất đắc dĩ nhìn anh ta, "Anh Chương anh đừng nói đùa nữa."
"Được, được, được, gỡ cá thôi — —"
Lâm Mãn Chương tổng cộng thả 5 tấm lưới, tổng thu hoạch gần 30-35kg.
Lâm Tê Nham thuận tay quay một video ngắn đăng lên ngay, lại nói với 2 người:" Hai người chừa cho tôi 5 kg tôm đôi và 5 con ghẹ biển xanh nha?"
Này là Lâm Tê Nham mua giúp fan.
Cậu ấy mua giùm không thu phí, này xem như phúc lợi của fan, giúp các fan có thể mua được cá tôm biển loại tốt nhất.
Loại phúc lợi nhỏ nhìn thì không có gì bắt mắt, nhưng lại giúp cậu ấy tăng không ít fan.
Có đôi khi cậu ấy đi lang thang trên các diễn đàn, chuyện mua giùm này gần như tất cả mọi người đều khen, nếu như có người muốn mua trực tiếp cá biển tôm biển, sẽ được bọn họ đề cử tìm tới cậu ấy.
Số người mỗi lần Lâm Tê Nham giúp sẽ không nhiều lắm, đại khái tầm 10-20 người, các fan muốn mua đều phải tranh nhau rất dữ dội.
Nếu cứ tiếp tục như thế, phúc lợi này có thể sẽ có ích cho khá nhiều người, nhưng lại không mang tới nhiều phiền phức, một mình Lâm Tê Nham có thể xử lý nổi.
Nếu để số lượng người quá nhiều, cậu vừa phải đóng gói, vừa phải gửi chuyển phát nhanh, còn không thu phí cũng rất mất thời gian.
Lục Áo từ chối, "Anh Chương chừa đi, tôi không tham gia đâu."
Giá Lâm Tê Nham mua giúp fan thấp hơn so với thị trường nhưng lại cao hơn so với bán cho thương lái.
Bọn họ bán cho fan của Lâm Tê Nham sẽ có lời hơn bán cho tiệm cá.
Lâm Mãn Chương biết cậu có ý muốn chăm sóc việc làm ăn của anh, vội nói:"Không cần, cậu chừa đi. Cá tôm cậu bắt được có chất lượng tốt hơn, bán cho fan cũng có mặt mũi hơn. Nếu không rõ ràng các fan nhìn thấy có tôm to, nhưng thứ bán cho họ lại nhỏ hơn, bọn họ sẽ có ý kiến đó."
Lục Áo thấy anh ta thật lòng tự chối, cũng không khuyên nữa.
Lâm Tê Nham đề nghị:" Hay vậy đi, tôm to và ghẹ biển to tôi mua chỗ Lục Áo, loại cỡ trung thì tôi mua chỗ anh Chương? Tùy ý các fan chọn thế nào nhé."
Lục Áo:" Cũng được."
Tôm biển cua biển đều báo giá theo kích thước.
Tôm có kích thước lớn thì giá khoảng 20-30 tệ nửa kg, nhiền fan của Lâm Tê Nham không chắc có thể đồng ý với giá bán này.
Lâm Mãn Chương xoa tay, "Để tôi chụp mấy tấm rồi đăng lên nhóm báo cho bọn họ biết."
Lâm Mãn Chương nói:" Cậu từ từ nói, chúng ta lái thuyền về đã."