Lâm Tê Nham có hẳn 1 nhóm wechat riêng với các fan.
Cậu gửi hình ảnh và video vào nhóm để các fan tự mình xem.
Bọn họ còn chưa về tới bến tàu, danh sánh mua hộ của Lâm Tê Nham đã có rồi.
Lâm Mãn Chương và Lục Áo chừa lại lượng cá tôm mà Lâm Tê Nham cần, số còn lại thì đem hết lên trấn trên để bán.
Hôm nay bọn họ đánh cá lâu quá, khi về tới bến tàu đã hơn 5 giờ chiều rồi.
Lâm Mãn Chương muốn đi bán cá.
Lục Áo nhìn sắc trời, lúc này đã khá trễ rồi, cậu dự định để mai rồi bán.
Lâm Mãn Chương nghe xong dự định của cậu, cảm thấy đáng tiếc, "Ngày mai sức sống của cá tôm sẽ không còn, cũng không biết sẽ chết mất bao nhiêu, chẳng bằng đem bán lúc chúng còn tươi ngon."
"Trễ quá rồi." Lục Áo vẫy vẫy tay, "Tôi về nhà ăn cơm trước đã, ngày mai rồi tính."
"Tôi vốn dĩ phải đi 1 chuyến lên trấn trên, bán luôn phần của cậu cũng chẳng phiền gì." Lâm Mãn Chương hỏi, "Cậu có yêu cầu gì không?"
"Không có, anh thấy nên bán thế nào thì cứ bán."
"Được, lát nữa tôi sẽ chụp hóa đơn gửi cậu."
Lâm Tê Nham đi cùng Lâm Mãn Chương.
Cậu ấy cũng định nhân lúc cá tôm còn tươi mới, trực tiếp nhờ bên công ty chuyển phát nhanh gửi đi, để các fan có thể nhận được hải sản tươi ngon nhất có thể.
Trước khi bọn họ đi, Lục Áo lấy 1 cái thùng từ trên xe 3 gác xuống, chọn ra những con tôm đôi và ghẹ biển xanh to bỏ vào trong đó.
Lâm Mãn Chương hỏi:" Mang về ăn sao?"
"Ừm, năm nay không có ăn qua tôm đôi to nên muốn mang về ăn thử."
Lâm Mãn Chương thấy cậu không chút nương tay, nhịn không được nói:" Cậu kiềm chế một chút, chỗ này cũng nhiều lắm rồi."
"Đều là đánh bắt được từ biển cả, chẳng tốn bao nhiêu tiền, mang về nhiều một chút để ăn thử."
Lục Áo nói xong, không chỉ dành phần cho nhà mình, cậu còn lấy thêm 1 cái túi to vớt hơn 1 kg đưa cho Lâm Tê Nham, "Tôm này cậu mang về ăn đi, tôi tặng bà cậu đó."
"Vậy sao được?" Lâm Tê Nham vội xua tay từ chối, "Tôi đưa tiền cho cậu."
"Không cần. Cũng không thiếu chút này, hôm nay cậu đã giúp đỡ rất nhiều rồi. Chỗ cá này làm phiền 2 người, tôi về trước đây."
Lục Áo vẫy tay chào bọn họ, mang găng tay, xách thùng bỏ lên xe 3 gác, chân dài sải bước đi đến ghế lái, khởi động xe rồi đi.
Lâm Tê Nham nhìn bóng lưng thon dài ngầu lòi của cậu, trong mắt mang theo vài phần hâm mộ.
"Không." Lâm Tê Nham hoàn hồn, "Tôi liên hệ bên chuyển phát nhanh trước."
Lục Áo chào tạm biệt họ xong, trực tiếp lái xe 3 gác về nhà.
Lúc còn cách nhà hơn chục mét, Lục Áo nghe vài tiếng sủa non nớt.
Cậu thả chậm tốc độ, chỗ chuồng chó có một bóng dáng tròn xoe vừa sủa uông uông vừa chạy như điên tới, nó liều mạng vẫy đuôi với Lục Áo.
Trong mắt Lục Áo lộ ra ý cười.
Cổng lớn nhà cậu chi nha một tiếng mở ra, Tống Châu từ sau cửa đi tới, anh đưa tay giúp cậu xách đồ, hỏi:" Sao hôm nay về trễ thế?"
"Thu hoạch được khá nhiều cá." Lục Áo phanh xe đậu ổn rồi rút chìa khóa ra, tay cậu khẽ gõ lên thùng xe phía sau, "Đoán xem hôm nay em bắt được gì nè?"
"Bắt được con gì?" Tống Châu cong cong hai mắt, lại gần xe 3 gác xem, "Để anh xem thử, ồ, tôm to quá."
Lục Áo nhìn anh, "Chỉ vậy thôi sao?"
Tống Châu cười, xách thùng xuống, "Tôm này quả thật rất to."
"Bây giờ hiếm thấy loại tôm này lắm." Lục Áo xuống xe, "Tối nay chúng ta ăn món tôm chiên giòn."
"Được. Ghẹ thì sao? Làm món gì nào?"
"Hấp?"
"Anh đi chuẩn bị chút gấm cua."
Trong lúc 2 người nói chuyện, Nhóc Béo liên tục nhảy tới nhảy lui bên chân hai người.
Lục Áo tháo bao tay, khom lưng xoa đầu nó, "Lát cho mày ăn tôm to."
Nhóc Béo:" Uông!"
Tống Châu mang tôm ghẹ vào phòng bếp, thò đầu ra hỏi:" Anh sơ chế trước nhé?"
Lục Áo giương giọng, "Vậy anh cắt phần nhọn trên đầu tôm và sợi chỉ đen nhé, em uống nước xong sẽ qua làm."
"Anh có lấy chút điểm tâm về, em ăn chút lót dạ đi."
Lục Áo rửa tay xong bưng nước ngồi xuống cái bàn trong sân, cậu mở hộp cơm, "Điểm tâm gì vậy?"
"Nghe nói là sữa tươi viên, em xem thử."
Lục Áo mở ra xem, quả nhiên có sữa tươi viên.
Bên trong không chỉ có sữa tươi viên còn có đủ loại điểm tâm nhỏ khác nhau, mỗi thứ 2 cái, đặt ngay ngắn trong dĩa, trông vô cùng hấp dẫn.
Lục Áo dùng nĩa xiên một miếng sữa tươi viên ăn thử.
Sữa tươi viên chất đặc, bên trong cho thêm bột trà xanh và muối biển, liều lượng rất ít, nhưng lại trung hòa đi vị ngáy của bơ sữa.
Mùi vị hiếm có tươi mát, Lục Áo cầm dĩa lên nhìn, cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Cậu bưng dĩa đi vào phòng bếp chia xẻ với Tống Châu.
Dáng người Tống Châu cao thẳng đứng trước tấm thớt, đang cắt phần nhọn trên đầu tôm.
Động tác của anh vô cùng tao nhã đẹp mắt, Lục Áo vừa vào phòng bếp, đôi mắt lập tức bị ngón tay thon dài của anh hấp dẫn, căn bản không thể rời đi.
Tống Châu đặt con tôm vừa xử lý xong vào trong dĩa thủy tinh, giương mắt cười hỏi:" Sao vậy?"
"Món sữa tươi viên này ngon lắm, anh ăn thử đi."
Lục Áo xiên một cục sữa tươi viên đưa đến bên môi Tống Châu.
Tống Châu khẽ mở môi mỏng, cắn một miếng, sau khi nghiêm túc nhấm nháp, anh đánh giá:" Đúng là rất ngon."
"Đúng mà." Lục Áo cười cười, tựa lên trên tấm thớt, tiếp tục ăn, "Đầu bếp chỗ các anh tay nghề đỉnh thật."
Tống Châu xử lý xong tôm thì tiếp tục làm ghẹ.
Lục Áo vốn định muốn giúp đỡ, lại bị Tống Châu ngăn lại.
Lục Áo bèn kéo 1 cái ghế qua, ngồi ở bên ngoài phòng bếp, vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện với anh.
Động tác của Tống Châu thoạt nhìn vô cùng thành thạo, tốc độ lại cực nhanh.
Toàn bộ nguyên liệu sau khi chuẩn bị xong, anh mở bếp, đổ dầu vào trong nồi, đợi khi dầu nóng rồi, cho tôm đôi đã ráo nước vào chiên.
Trong phòng bếp nóng như thiêu như đốt, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ cảm thấy luống cuống tay chân.
Nhưng Tống Châu lại không như thế.
Đối với mỗi một bước anh đều nắm bắt rất tinh chuẩn, chính sự tinh chuẩn này khiến anh trông rất nhẹ nhàng thoải mái.
Lục Áo tựa vào khung cửa nói chuyện với anh, thỉnh thoảng dùng chân đẩy Nhóc Béo đang ngồi rất đoan trang vì muốn xin ăn ra ngoài một chút.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi hương của thức ăn, cũng tràn đầy khói lửa.
Sau hơn nửa tiếng, bữa cơm tối đã làm xong.
Lục Áo đi giặt khăn để lau bàn, Tống Châu mang món ghẹ biển xanh hấp và tôm đôi chiên giòn ra dĩa, lại xào thêm một dĩa cải thìa.
Trong tủ lạnh còn món vịt xào ớt ngâm gừng sợi và thịt bò xào, đem đi hâm nóng một chút là có thể ăn.
Hai người đem thức ăn bưng ra bàn, hôm nay là 5 món 1 canh, hai người ngồi đối diện nhau, nơi chân trời xa xôi còn có ánh nắng chiều chưa tan.
Lục Áo đem cho Tống Châu một đôi đũa bạc, sau đó gắp món tôm chiên giòn lên trước.
Tôm vừa chiên xong vẫn còn nóng.
Lục Áo cụp mi thổi thổi tôm mới khẽ cắn một miếng.
Vì chiên giòn nên vỏ tôm rất giòn, ngoài giòn trong mềm, chất thịt đặc biệt ngọt thơm.
Lục Áo hai mắt sáng rực, "Ăn ngon."
"Ăn thêm vài con đi."
Tống Châu cầm một con ghẹ biển xanh lên, chậm rãi gỡ phần thịt ra.
Ghẹ biển xanh vừa hấp chín, thịt ghẹ tươi non, hương vị rất đủ, mở mai ghẹ ra bên trong đâu đâu cũng là gạch.
Tống Châu ăn thử một miếng, đem phần thịt ghẹ vừa gỡ ra bỏ vào trong chén không, đưa cho Lục Áo, "Ghẹ hôm nay không tồi."
Lục Áo gắp lên ăn thử, sau khi nếm thử liền thỏa mãn nheo đôi mắt, "Tươi!"
"Anh đi lấy linh tửu."
Tống Châu cầm bình linh tửu nhỏ đi ra, rót một chút vào trong ly nhỏ, màu rượu xanh da trời phối với ly cùng màu vó hoa văn rạn phải gọi là tuyệt phối.
Lục Áo bưng lên uống một ngụm, vị thơm tinh khiết mang theo chút đắng chậm rãi lan ra từ đầu lưỡi, vừa khéo trung hòa đi hương vị của tôm ghẹ.
Cậu hơi híp mắt lại.
Đêm nay Tống Châu ăn ngon lành, anh chậm rãi gỡ thịt ghẹ và tôm, vừa khéo đồng bộ với tốc độ ăn của Lục Áo.
Hai người ăn hơn tiếng rưỡi.
Nhóc Béo ở bên cạnh cũng ăn hơn tiếng rưỡi.
Thức ăn của nó đều bỏ rất ít muối, nguyên chén cơm chó, thịt nhiều hơn cơm.
Nhóc con ở bên cạnh ăn đến kêu khò khè, nó cũng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Hai người cơm nước xong, cùng nhau đi rửa chén.
Tống Châu lấy quần áo cho Lục Áo đi tắm rửa. Phòng tắm ở nhà nằm ở góc bếp và phòng khách, tách biệt với phòng ngủ và cũng ở rìa sân.
Lục Áo đi vào trong phòng tắm, còn có thể vừa tắm vừa nói với Tống Châu, "Ngày mai em muốn đi chỗ xa một chút để đánh cá."
"Ngủ lại ở bên ngoài 1 đêm sao?"
"Ừm, thời gian về đại khái giống hôm nay vậy." Lục Áo gội đầu, "Thử xem ngày mai có thể bắt được con nào lớn hơn hay không."
"Em có mục tiêu rồi à?"
"Tạm thời chưa có, nhưng có thể xem thử thế nào."
Tống Châu hỏi, "Em đi với ai?"
Lục Áo:" Em muốn đi với anh."
Tống Châu có chút bất ngờ, "Sao đột nhiên lại muốn dẫn anh đi biển?"
"Hai hôm nay thời tiết khá đẹp, cuối thu mát mẻ, đi với em ra biển chơi một chuyến nhé?" Lục Áo rửa sạch bọt trên đầu, tắt vòi sen, "Chúng ta đã lâu không có đi ra ngoài hẹn hò rồi."
"Đúng là đã lâu rồi không đi." Tống Châu đứng dậy, đi tới trước cửa phòng tắm, gõ nhẹ lên cửa, mang theo ý cười hỏi:" Ngày mai mấy giờ?"
Lục Áo dừng động tác tắm rửa, ho nhẹ một tiếng, "Giờ nào cũng được, chỉ có 2 chúng ta, ngủ đến khi nào tự nhiên dậy thì xuất phát được không? Nếu ở ngoài lâu, chúng ta có thể ở trên biển một đêm, sáng ngày mốt rồi về."
"Vậy giao cho em sắp xếp nhé?"
"Ừm. Anh chừa chút thời gian rảnh là được rồi."
"Được, anh nói cho Hữu Lê biết."
Tống Châu nhân lúc Lục Áo đang tắm, trực tiếp gọi cho Hữu Lê.
Lúc này Hữu Lê đang trong quán bar thì nhận được điện thoại, vừa nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, anh ta vội đẩy đồng nghiệp ra, chạy ra ngoài quán bar hồi hộp nói:" Đại ca? Sao vậy, có chuyện gì xảy ra à, phải tăng ca à?"
"Không cần." Tống Châu nhàn nhạt nói, như một vị vua trước giờ không lâm triều, "Ngày mai tôi và tiểu Lục đi chơi, anh giúp tôi sắp xếp công việc, ngoại trừ chuyện khẩn cấp màu đỏ ra, còn lại đừng tìm tôi."
"Hiểu!"
Tống Châu cũng không dặn dò nội dung cụ thể, nói cho Hữu Lê biết xong liền cúp máy.
Lục Áo tắm rửa xong, cậu đóng khăn tắm đi ra, hỏi anh,"Công việc sắp xếp được không anh?"
"Không thành vấn đề." Tống Châu ôm thắt lưng của cậu, trực tiếp kéo người ngồi lên đùi mình, còn thuận tay sấy khô hơi nước trên tóc cậu.
Bàn tay anh đặt trên sống lưng thon gầy của Lục Áo, độ nóng nơi lòng bàn tay xuyên qua phần da mỏng manh trên lưng đi vào sâu trong cơ thể.
Hô hấp của Lục Áo dần trở nên nặng nề.
Mùi hương của dầu gội sữa tắm và hương thơm trên người Tống Châu giao thoa với nhau thành một, làm cho người có chút ý loạn tình mê.
Tiếng rên của Lục Áo tràn ra từ yết hầu, bên tai không biết đỏ lên từ khi nào.
Hai người hiếm khi lên được cuộc hẹn đi biển, ngày hôm sau Lục Áo đè xuống ý muốn nằm ì trên giường, vừa hơn 7 giờ sáng đã thức dậy.
Tống Châu đi lấy bữa sáng về, Lục Áo cho ngỗng và chó ăn xong, lại chuẩn bị lượng thức ăn đầy đủ cho chúng nó, làm xong mọi việc cậu chuẩn bị xuất phát.
Nhóc Béo còn chưa ý thức được 2 vị chủ nhân chuẩn bị bỏ rơi nó cả ngày trời, lúc tiễn Lục Áo và Tống Châu ra cửa, nó còn liều mạng vẫy đuôi tạm biệt.
Lục Áo ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa con chó béo này, "Không biết Nhóc Béo có bị say tàu không nữa, lần sau chúng ta dẫn nó đi cùng nhé."
"Chờ nó lớn thêm chút nữa rồi tính." Tống Châu đưa tay, "Đi thôi."
Lục Áo lái xe chạy ra, bọn họ phải đi trấn trên trước để lái thuyền.
Trước khi xuất phát, Lục Áo kiểm tra lại toàn bộ hạng mục thiết bị trên thuyền, lại kiểm kê lại vật tư, thấy không có vấn đề gì mới lái thuyền xuất phát.
Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp, thuyền của bọn họ lướt trên mặt biển, bọt sóng tuyết trắng xô vào phía sau thuyền, vô số hải âu bị tiếng động của bọn họ hấp dẫn, bay lượn vòng quanh phía sau thuyền.
Lục Áo đeo kính đen, bỏ qua tuyến đường biển chính và lái thuyền vào biển lớn.
Thuyền đã chạy hơn 1 tiếng đồng hồ và đã cách bờ rất xa, Lục Áo mới thả chậm tốc độ.
Mục đích chính của hôm nay là ra biển hẹn hò, Lục Áo cố tình tránh hết tuyến đường bình thường hay đi đánh cá, lặng lẽ chọn tuyến đường có nhiều phong cảnh đẹp.
Vùng biển này vô cùng yên tĩnh, sau khi bọn họ bỏ qua tuyến đường chính thì không còn nhìn thấy con thuyền nào khác, phóng tầm mắt nhìn,
trên là trời xanh mây trắng, dưới là biển cả mênh mông cùng màu, ngoài ra còn có những chú hải âu sải rộng cánh bay trên không trung.
Tống Châu ngồi ở bên cạnh ghế lái nói chuyện với Lục Áo, ánh mắt thường nhìn về phía trước, bỗng nhiên nói:" Chỗ đó có cá chuồn."
"Hửm?"
Lục Áo theo tầm mắt của anh nhìn về nơi xa, nhìn hồi lâu mới phát hiện, ngoại trừ hải âu, còn có vài bóng đen vô cùng đặc biệt bay trên mặt biển.
Những bóng đen kia có thân hình vô cùng mượt mà, vừa nhìn liền biết đó không phải chim biển bình thường.