Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 146: Để bọn họ biết em là người đã có gia đình.



Hạn ngạch cá voi mà tổ chương trình mua, do nước N bán ra sau khi xem xét và đánh giá, chủ yếu nhắm vào cá voi ở vùng biển xung quanh nước N.

Toàn bộ động vật thuộc phân thứ cá voi, chỉ cần là động vật có vú cả đời sống trong nước đều áp dụng hạn ngạch này. Chỉ khi có được hạn ngạch này thì đánh bắt cá voi ở vùng biển xung quanh nước N mới tính là hợp pháp, có thể vận chuyển về nước.

Số lượng hạn ngạch hằng năm đều cực kỳ hữu hạn, muốn mua một cái cũng không phải chuyện dễ.

Thuyền của tổ chương trình gánh vác nhiệm vụ khảo sát khoa học, họ đã trăm cay nghìn đắng mới giành được 10 hạn ngạch.

Khác với các đội tàu đánh bắt cá voi vì thoả mãn ham muốn cá nhân, hạn ngạch cá voi của đội khảo sát khoa học chủ yếu muốn bắt cá voi phục vụ cho công tác bảo tồn

Khi đội khảo sát khoa học Hoa Hạ mua 10 hạn ngạch này, điều này tương đương với việc có 10 con cá voi thuộc về Hoa Hạ, chúng nó có thể tránh được cảnh bị giết hại.

Lục Áo không thích giúp người khác bắt giữ những sinh vật cỡ lớn này, nhưng nếu xuất phát từ mục đích nuôi dưỡng bảo tồn thì được.

Toàn bộ cá voi trong Hoa Hạ đều thuộc loại động vật bảo tồn, nhiều phân bộ trong số chúng đã gần như tuyệt chủng, có vài tộc đàn dù số lượng cá hể chưa đạt tới mức hi hữu, nhưng đã đứng trước nguy cơ sống còn.

Là động vật có vú, cá voi mỗi lần sinh sản chỉ mang thai một con non, thời kì sinh trưởng có phần dài. Dưới loại tình huống này, nếu chỉ sức của chúng nó, bất kể cho chúng bao nhiêu năm, chúng nó cũng khó có thể khôi phục lại với hiện trạng ban đầu.

Chúng nó gần như cần có sự can thiệp của con người.

Vài thập niên gần đây nguồn tài nguyên thuỷ hải sản của Hoa Hạ cạn kiệt quá nhanh chóng, sự cân bằng hệ sinh thái liên quan bị thiệt hại nghiêm trọng.

Trong tình huống tự nhiên không thể tự mình khôi phục, hiện tại chỉ có thể nhân công can thiệp, chủ động đóng góp tộc đàn liên quan.

Mục đích hiện tại của bọn họ chính là xây dựng lại hệ sinh thái.

Lục Áo xem qua tài liệu, có 37 loài cá voi mà vùng biển Hoa Hạ trước đây từng có đều nằm trong hạn ngạch đánh bắt.

Đến lúc đó khi ra biển, bọn họ có thể bắt được loài cá voi nào, bắt được bao nhiêu con đều phải xem vận may.

Đợi khi Lục Áo bàn xong chuyện với tổ chương trình đã là 17 tháng 12, hai bên quyết định ngày khởi hành sẽ là ngày 21 tháng 12.

Trên hợp đồng giao hẹn ngày 6 tháng 1 sẽ trở về, đến khi về đến Tân Lục Châu sẽ tự động hết hiệu lực, cả quá trình tốn khoản 17 ngày, tầm hơn nửa tháng.

Đương nhiên khi đến ngày hẹn bọn họ sẽ tập hợp tại Tân Lục Châu, sau khi tập hợp sẽ cùng nhau xuất phát, bay đến nước N, sau đó ngồi thuyền khảo sát khoa học chạy thẳng tới Nam Cực.

"Đi lâu thế sao?" Tống Châu hỏi, "Mọi người đều không có ý kiến?'

"Người khác thì em không biết, Lâm Tê Nham không có ý kiến." Lục Áo tựa vào đầu giường miễn cưỡng ngáp, vừa nói chuyện vừa nhìn nhìn Tống Châu thu dọn hành lý cho cậu, "Tổ chương trình bọn họ nói tính lương theo ngày, chắc không có ý kiến."

Tống Châu gật đầu, tiếp tục thu dọn.

Lần này Tống Châu đổi cho cậu một va li to 30 inch, phải đi hơn 10 ngày nên đồ dùng cần mang theo rất nhiều.

" Căn cước, thẻ ngân hàng, hộ chiếu, tiền mặt . . . . ."

Tống Châu vừa bỏ từng món vào trong vali, vừa đánh dấu tích lên bảng danh sách.

Mỗi một mục đánh dấu xong, anh lại kiểm tra lại lần nữa.

Lục Áo nhìn anh, nhìn ngón tay thon dài cầm bút của anh, nhìn bộ dáng anh nghiêm túc ngồi xổm xuống kiểm kê từng món đồ, ánh mắt vô cùng chuyên chú.

Tống Châu ngẩng đầu, "Hửm?"

Lục Áo nhanh chóng lắc đầu, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi người anh.

Nhóc Béo ở bên giường chạy qua chạy lại, còn uông uông hai tiếng, cũng không biết bọn họ đang làm gì, nhưng lại muốn thu hút sự chú ý của bọn họ, kéo bọn họ chơi cùng nó.

Đương nhiên, mục đích của Nhóc Béo không cách nào đạt được, nó ở chạy qua chạy lại ở bên giường, cái đuôi vẫy vẫy sắp thành quạt điện, chân trước bám víu lên trên giường, dùng móng vuốt cào nhẹ cổ tay Lục Áo, cũng không đổi lại được cái vuốt ve của Lục Áo.

Hiện tại toàn bộ thể xác và tinh thần của Lục Áo đều đặt trên người Tống Châu, căn bản không rảnh phân tâm nhìn nó.

Trong cổ họng Nhóc Béo phát ra tiếng kêu nức nở, nó biết không thể hấp dẫn sự chú ý của chủ nhân chỉ đành buồn bực nằm xuống, đầu đặt lên hai chân trước.

Toàn bộ lực chú ý của Lục Áo đều đặt cả trên người Tống Châu.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, nét mặt Tống Châu hết sức dịu dàng.

Phần dịu dàng này khác với cái loại dịu dàng mà anh biểu hiện ra ngoài, sự dịu dàng này rất ấm áp, Lục Áo cảm nhận được sự khác biệt này từ ánh mắt nghiêm túc, hai mắt cong cong và bàn tay cầm bút của anh.

Có lẽ chỉ có khi yêu, mới có người đem loại chuyện vụn vặt này làm đến nghiêm túc như vậy.

Tống Châu thấy cậu ở bên cạnh nhìn mình đầy ngóng trông, đem bảng biểu trong tay trả cậu, cười khẽ một chút, "Em xem còn cần mang theo gì nữa không?"

Lục Áo nhìn kỹ một lần nữa, Tống Châu đã chuẩn bị rất đầy đủ, đồ dùng cho ăn mặc ở đi lại đều có.

Bảng biểu này quá đầy đủ, cho dù là bản thân Lục Áo cũng không biết cần bổ sung thêm gì nữa.

Cậu nhìn kỹ thêm lần nữa, thật sự không nghĩ ra cần đem thêm gì khác.

Lục Áo trả bảng biểu cho anh.

Tống Châu nhìn phần chưa đánh dấu, nói : "Khăn quàng cổ, bao tay, kính bảo hộ, còn có đồ lót giữ ấm dã ngoại khô nhanh chuyên dụng trong nhà không có, đợi lát nữa chúng ta đi mua."

"Đi đâu mua? Tân Lục Châu?"

"Ừm, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi dạo các cửa tiệm bán đồ dã ngoại, nhìn xem còn thiếu gì hay không."

Lục Áo không ý kiến.

Cậu nhìn cái vali đã đựng hơn phân nửa, nếu mua thêm một đống đồ nữa vẫn có thể đựng hết được.

Tống Châu đóng vali lại, kéo cậu đứng dậy nói: "Chúng ta đi ăn cơm, ăn xong rồi đi."

Lục Áo thuận thế nắm tay anh, chân đi dép lê, nhịp nhịp lấy thế nhảy lên lưng anh, hai chân thon dài quấn lấy thắt lưng anh, cằm đặt trên vai anh, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của anh than thở, "Sao anh tốt quá vậy?"

Tống Châu nâng mông cậu chậm rãi đi ra ngoài, "Anh tốt chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng tốt hết. Anh nói xem con người có kiếp trước không?"

"Sao nào? Cảm thấy kiếp trước mình đã cứu vớt vũ trụ sao?"

"Đúng vậy." Lục Áo thấp giọng, "Nếu không sao kiếp này em lại gặp được anh, còn yêu đương với anh nữa?"

Tống Châu cười nhẹ, " Nói không chừng kiếp trước em đã cứu anh, kiếp này anh đến báo ân."

Lục Áo nói chắc như đinh đóng cột, "Không thể nào."

"Cái gì không có khả năng?"

"Anh không phải kiểu người sẽ lấy thân báo đáp." Lục Áo ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói, "Anh ở bên em, vậy thì chắc chắn anh cực kỳ cực kỳ thích em."

Giọng nói của Lục Áo vừa mềm lại vừa ngọt, hơi thở ấm áp lưu lại bên tai Tống Châu.

Bắp thịt nơi cánh tay Tống Châu có hơi gồ lên, đẩy đẩy cậu cao lên chút, làm cho cơ thể hai người càng dán chặt vào nhau hơn.

Lục Áo không biết sự thay đổi trong đầu anh, ôm lấy anh, toàn thân dán sát lên người anh, trong miệng còn khẽ lầm bầm: "Tống Châu, em yêu anh."

Ánh mắt Tống Châu tối sầm.

Lục Áo tiếp tục nói : "Yêu anh hơn biển rộng, yêu hơn cả trong tưởng tượng của em."

Tống Châu quay đầu nhìn cậu, có chút bất đắc dĩ, giọng nói khàn khàn: "Em nói thêm một câu nữa, hôm nay không cần ra ngoài nữa."

Lục Áo dừng lại một chút, "Ngày mai đi cũng được."

Bước chân Tống Châu thay đổi, cõng cậu đi về phía phòng ngủ.

Nhóc Béo còn đang nằm úp sấp trong phòng, thấy hai người họ đi ra rồi đi vào lại, khó hiểu mà đứng dậy 'uông' một tiếng.

Ánh mắt của Nhóc Béo hết sức ngây thơ, cái đuôi nhỏ phe phẩy nhanh như chớp, hai người cũng không để ý nó.

Nhóc Béo cảm thấy bầu không khí hơi kỳ kỳ, nhìn nhìn người này, lại nhìn nhìn người kia, bất thình lình ' uông' một tiếng, mang theo cái đuôi chạy nhanh như bay ra ngoài.

Cánh cửa sau lưng nó tự động đóng lại, che kín cảnh tượng thân mật nóng như lửa.

Tống Châu đem Lục Áo thả trên giường, xoay người vồ lên, gặm cắn miệng nhỏ của cậu.

Hơi thở của hai người giao hoà với nhau, khi hít thở, lồng ngực chồng chéo rung động, hai trái tim cùng chung một nhịp đập.

Tống Châu dán mắt vào cậu, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: "Lặp lại lần nữa."

Lục Áo đưa tay vòng qua cổ anh, không chút do dự nói "Em yêu anh."

Hơi thở trên người Tống Châu lập tức thay đổi.

Lục Áo đón ý hùa theo.

Hơi thở hai người vừa dung hợp lại tách ra.

Tách ra lại dung hợp.

Bên trong gian phòng ý xuân không giới hạn.

Thời tiết tháng 12, bất thình lình trời đổ cơn mưa, hạt mưa sàn sạt, đem toàn bộ những tên rên rỉ nhỏ bé che dấu bên trong.

Nước mưa lạnh lẻo lại không cách nào tiêu diệt lửa nóng trong phòng.

Đến nổi phần trán Lục Áo chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Trận mưa này rả rích rơi hơn nửa đêm.

Mãi đến rạng sáng hơn 12 giờ, Tống Châu ngừng lại, cơn mưa bên ngoài cũng dừng theo.

Bọn họ định ăn cơm xong lại tiếp tục thu dọn hành lí, nhưng giờ thì không cần ăn nữa.

Lục Áo mệt đến thở không ra hơi.

Tống Châu ôm lấy cậu, "Ăn chút đồ rồi ngủ tiếp nhé."

"Không ăn nữa." Lục Áo lười biếng đến một ngón tay cũng không muốn động, "Ăn no rồi."

Tống Châu nhìn vẻ mặt thoả mãn của cậu, ngón tay thon dài đặt trên phần bụng của cậu, nhẹ nhàng nhấn lên, "Em đừng trêu chọc anh nữa."

Lục Áo uể oải liếc anh một cái, ôm chăn bông nói, "Đau."

Giọng Tống Châu hơi nâng lên một chút, "Bị thương sao?"

Lục Áo nghe vậy hai bên tai ửng đỏ, ánh mắt cậu loé loé, cụp mi mắt, mập mờ, "Không, chỉ là có hơi đau, không sao."

"Để anh xem."

Thân mình Lục Áo uốn éo, trốn sâu dưới lớp chăn bông, miệng thì lầm bầm, "Không cho xem."

Bàn tay Tống Châu đã duỗi tới, nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho cậu, "Thật sự không sao?"

"Không sao, anh đi ăn cơm đi."

Tống Châu nghe vậy liền dứt khoát ôm lấy cậu, "Ngủ trước."

Lục Áo ngủ trễ nên dậy trễ, khi cậu thức dậy, hiếm khi Tống Châu còn ở nhà.

Cậu ôm chăn ngồi dậy, mùi thơm của thức ăn tràn đầy nơi chóp mũi.

Ngoại trừ mùi thức ăn, cậu còn cảm giác được hơi thở của Tống Châu.

Tống Châu ở bên ngoài cửa sổ gõ nhẹ xem thử, nói : "Em thức rồi thì ra ngoài thôi."

Lục Áo lười biếng xoay người xuống giường, "Sao anh biết em thức rồi?"

"Nghe được tiếng động." Tống Châu nói, "Anh có lấy chút bánh thịt bò về, nhanh đi rửa mặt rồi lại đây ăn sáng."

Lục Áo thầm nghĩ hèn chi khắp sân đều là mùi thơm, hoá ra là mùi của bánh thịt bò.

Cậu nhanh chóng xuống giường đánh răng rửa mặt, chạy tới phòng bếp.

Tống Châu mới vừa đem bánh thịt bò và cháo bước ra, thấy cậu đi tới, ánh mắt đảo qua phần thắt lưng cậu một vòng, "Còn đau không?"

Lục Áo vừa cầm một cái bánh thịt bò lên ăn, nghe vậy thiếu chút nữa làm bản thân bị sặc, "Khụ, thảo luận chuyện này làm gì?"

Tống Châu múc cho cậu một chén cháo, "Hỏi thôi. Còn đau không?"

"Không, không đau."

Lục Áo ho nhẹ một tiếng, lướt nhẹ sang chuyện khác, "Hôm nay anh không đi làm sao?"

"Không có chuyện gì quan trọng, không đi cũng được." Tống Châu nói, "Ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta đi mua đồ, rồi đi đặt nhẫn."

"Hở?" Lục Áo không kịp thông não, cậu dừng đũa lại, ngơ ngác nói, "Hôm nay sao?"

Tống Châu hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Phải đi đặt nhẫn trước, để bọn họ biết em là người đã có gia đình."

Trong mắt Lục Áo hiện lên ý cười, cậu cười nhạo, "Bọn họ là chỉ ai vậy?"

"Toàn bộ những người có ý định gây rối với em." Đầu đũa của Tống Châu gõ nhẹ trên bàn, ra hiệu, "Ăn nhanh lên, nếu không sẽ bị nguội."

Lục Áo bưng chén cháo lên húp một ngụm lớn, mơ hồ nói: "Cũng không có ai định gây rối cả."

"Cảm giác của em không tính."

"Ò." Lục Áo trả lời xong, trên mặt nhìn không được lộ ra một nụ cười thật tươi.

Tống Châu nhìn bộ dáng này của cậu cũng cười rộ theo.