Đoàn đội của bọn họ đã nhìn trúng việc Lục Áo có tiếng tăm lớn, khuôn mặt đẹp trai, cho dù là nghiệp dư cũng có chút năng lực tạo độ hot.
Ngón tay Lục Áo gõ gõ trên đầu gối của mình.
Ngũ An Chí chờ mong nhìn về phía Lục Áo, đợi quyết định của cậu.
Lục Áo nói:" Bản thân tôi không có hứng thú với việc này, nhưng có thể để cử một người khác với anh."
Khuôn mặt Ngũ Chí An trong nháy mắt bị sự thất vọng lấp đầy, ông không muốn tìm người khác, nếu cần người khác thì ngay từ đầu ông đã làm thế rồi.
"Không phải, tiểu Lục à, sao cậu lại không muốn tham gia vậy? Nói sao cũng phải có lí do nhỉ?" Ngũ Chí An chưa từ bỏ ý định, "Tôi kể cậu nghe phúc lợi của chúng tôi nhé? Phúc lợi bên chúng tôi nhiều lắm, nếu là cậu, 1 tập đại khái có thể đưa cậu 80.000 tệ, phí ăn uống đi lại sẽ do tổ chương trình chịu hết."
"Không phải vấn đề về thù lao, tôi không quen việc phải sinh hoạt dưới ống kính."
Ngũ An Chí nói:" Không thử sao cậu biết cậu sẽ không thích chứ? Nói không chừng thử rồi cậu sẽ thích loại cảm giác này sao, vừa có tiền vừa nhàn tốt biết mấy."
Lục Áo không trả lời.
Một mình Ngũ An Chí ngồi nói này nói nọ nửa ngày, xe của Hạng Hưng Xương đã chạy xa hơn mấy km rồi, Lục Áo vẫn không trả lời.
Ông không khỏi cảm thấy có chút thất bại, chủ động chuyển chủ đề, "Cậu muốn để cử ai vậy?"
"Người này là một Blogger." Lục Áo mở trang chủ của Lâm Tê Nham cho ông ấy xem, "Hằng năm cậu ấy đều làm video về biển cả, là một người rất nhiệt tình, trước đó con tham gia dự án bảo vệ san hô."
Ngũ An Chí vừa nhìn tài liệu của Lâm Tê Nham, tiện thể nói:" Tôi biết cậu ấy, trước đó chúng tôi từng xem xét mời cậu ấy. Điều kiện của cậu ấy không được tốt như cậu."
"Tôi không muốn tham gia."
"Không còn cách nào thương lượng sao?"
"Cảm ơn."
Lục Áo nói chuyện không hề có ý buông lỏng.
Ngũ An Chí nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu, cảm thấy nản lòng cực kỳ.
Dù đang ngồi trong xe ô tô, ông từ góc nhìn của người ngồi ghế phụ vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu toả sáng rực rỡ dưới ánh nắng lúc tỏ lúc mờ.
Vẻ ngoài của cậu thật sự quá đẹp, da dẻ cũng rất tốt.
Ngũ An Chí dấn thân vào giới giải trí cũng được vài chục năm rồi, gặp qua không ít minh tinh lớn nhỏ, ông dám vỗ ngực chắn chắn rằng, bất kể ngũ quan hay da dẻ của Lục Áo đều có thể đứng xếp hàng đầu trong số các minh tinh.
Khuôn mặt đẹp như thế, dáng người tuyệt đến vậy, nếu không đi làm minh tinh thì thiệt uổng quá trời.
Đánh cá kiếm được bao nhiêu tiền?
Nếu như đi làm minh tinh, 1 năm mấy ngàn vạn tuyệt đối không phải nói chơi.
Ánh mắt của Ngũ An Chí thực sự quá rõ ràng.
Lục Áo ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông.
Ngũ An Chí chuyên chú nhìn khuôn mặt cậu, cảm thấy càng nhìn càng đẹp, đặt biệt là đôi mắt kia, trắng đen rõ ràng, vô cùng sáng ngời, chờ khi ánh đèn của những chiếc xe xung quanh chiếu qua, Ngũ An Chí lại cảm thấy trong ánh mắt của cậu như có một vệt xanh thẫm hấp dẫn người khác nhịn không được muốn tìm tòi.
Quá đáng tiếc.
Kiểu nhan sắc thần thánh này thật sự khả ngộ bất khả cầu.
Hạng Hưng Xương nhìn thấy Ngũ An Chí như vậy, cũng khuyên:" Được rồi, lão Ngũ, tôi thấy Lục Áo thật sự không có ý định đó, nếu cậu ấy thật sự có ý muốn đó, trên đời tuyệt đối không thiếu người muốn mời cậu ấy vào giới giải trí đâu."
"Không thử sao biết không thích hợp chứ? Hiện tại đãi ngộ của minh tinh thật sự rất tốt."
Lục Áo lắc đầu.
Ngũ An Chí nói cả đoạn đường, Lục Áo cũng không động lòng.
Lúc xuống xe, Ngũ An Chí đành phải nói với Lục Áo:" Blogger mà cậu đề cử chúng tôi sẽ xem xét, nhưng tôi không chắc cậu ấy sẽ được nhận, số người có điều kiện tương tự cậu ấy có rất nhiều, có vài người có năng khiếu gameshow rất tốt."
"Không có gì."
Ngũ An Chí nói không chắc có thể được nhận.
Vài ngày sau, Lâm Tê Nham báo tin vui với Lục Áo, Ngũ An Chí kia chọn cậu ấy rồi, khoảng thời gian kế tiếp, cậu ấy sẽ tiến vào tổ chương trình.
Lục Áo hỏi:" Chương trình sẽ ghi hình ở đâu?"
"Ngay tại thành phố Kiềm Vĩnh của chúng ta luôn." Trong giọng nói của Lâm Tê Nham tràn ngập hưng phấn, "Họ nói không chắc địa điểm cụ thể ở đâu, nói không chừng sẽ quay tại thôn của chúng ta."
"Thôn chúng ta có gì đẹp? Đâu đâu cũng là đất hoang."
"Không biết." Lâm Tê Nham cười, " Nghe theo sắp xếp của tổ chương trình thôi, nghiệp dư như tôi không tiện ra ý kiến. Đúng rồi, lần này thật cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tranh thủ giúp tôi cơ hội này."
"Không cần khách sáo."
"Ha ha ha được, vậy tôi không khánh sáo với cậu nữa, đợi ghi hình xong sẽ mời mọi người ăn bữa cơm."
Chương trình hàng đầu của bọn họ làm việc rất nhanh, cuối tháng 11 Lâm Tê Nham tiến tổ, chuẩn bị bắt đầu ghi hình.
Khí hậu bên này của bọn họ xem như là á nhiệt đới khí hậu gió mùa, cuối tháng 11 vẫn còn rất lạnh.
Nhất là khi ra tới biển, gió biển thổi ào ào như dao cắt vào da thịt.
Cho dù tố chất thân thể Lục Áo cực kỳ khoẻ, cậu cũng không muốn ra biển vào lúc này.
Tiền tiết kiệm trong ngân hàng của cậu rất nhiều, trước mắt không có chỗ nào cần sài tiền.
Dưới tình huống như vậy, 1 tuần đi nhiều lắm 1 đến 2 lần.
Trong nhóm đánh cá mọi người đều có việc bận, không ai rủ cậu đi đâu, cậu đành vui vẻ làm biếng.
Tuy hiện tại Lục Áo không đi biển đánh cá, nhưng cậu vẫn đi bơi mỗi ngày, có khi dùng hình người có khi lại dùng hình rồng.
Ngọn núi mà cậu thầu đã được sửa sang hoàn thiện, khi trời nắng đẹp, cậu thường biến thành hình rồng nằm cuộn tròn trên núi phơi nắng.
Hình rồng của cậu thực tế cũng không tính là to, thân dài hơn 20 mét cuộn tròn lại so với một 1 ngọn núi thì chẳng là bao.
Dưới chân núi có rào chắn, rào chắn còn được khoá kỹ lại.
Ngoại trừ cậu ra, không ai có thể lên núi, ngay cả lão Trần cũng đã trả lại chìa khoá, cậu nằm trên núi phơi nắng ngủ bù, mỗi ngày trôi qua đều rất thoải mái.
Mùa đông này cậu bị vây trong trạng thái nửa nghỉ nửa làm đến tận trung tuần tháng 12.
Bình thường ngoại trừ đi bơi đi ngủ nấu cơm trồng rau ra, khi rảnh cậu sẽ đi giúp Tống Châu xử lý công việc.
Tình huống của Tống Châu bọn họ khá đặc biệt, mùa đông là thời điểm bọn họ bận rộn nhất, có rất nhiều chuyện phải làm.
Công việc chủ yếu đến từ phía loài người.
Loài người thường thích làm tổng kết cuối năm, kế hoạch cho năm sau gì gì đó, tổ chức của Tống Châu cũng phải phối hợp.
Những việc này không nặng nề, nhưng lại cực kỳ tốn thời gian, có đôi khi Tống Châu phải ở lại tăng ca.
Buổi tối khi hai người ăn cơm, Lục Áo nhìn thời gian, có chút buồn bực, "Sắp hơn 8h rồi, sao càng ngày càng trễ vậy?"
"Qua đợt này sẽ ổn thôi." Tống Châu gắp 1 miếng sườn heo cho cậu, "Cuối năm sẽ hơi bận một chút, nếu em cảm thấy nhàm chán, hay tới tổ chức bên anh hỗ trợ nhé? Sẽ phát lương cho em nhé."
"Thôi." Lục Áo thở dài,
Tống Châu có chút đặc biệt, bản thân anh là nguyên một khối lục địa hoá thân thành.
Phù hộ che chở cho loài người và những động thực vật trên mảnh đất này là bổn phận của anh.
Cho dù là không có tiền lương, không có tổ chức của nhân loại, anh cũng phải làm những việc này, hiện tại chỉ là hợp tác với loài người, đạt tới trạng thái đôi bên cùng có lợi mà thôi.
Lục Áo biết tính chất công việc của anh, cũng không tiện thúc giục, chỉ là càng thêm chú trọng làm tốt việc nhà.
Lục Áo cảm thấy miếng sườn heo mà Tống Châu gắp cho cậu ăn ngon lắm, non mềm mọng nước, không khỏi gắp thêm một miếng bỏ vào trong miệng, "Hôm nay Ngũ An Chí lại gọi điện thoại tới."
Tống Châu dừng đũa hỏi, "Gọi cho em làm gì? Hay ông ấy vẫn muốn mời em làm khách quý cho tổ chương trình?"
"Lần này không phải."
"Hửm?"
"Lần này bọn họ muốn mời em dẫn đội đi Nam Cực. Không cần xuất hiện trước ống kính, chỉ cần làm một vài hướng dẫn khi đi biển."
Lục Áo chưa đi qua Nam Cực, cũng chưa từng thấy qua biển nơi đó nên khi nghe lời đề nghị này, cậu có chút động lòng.
Nhưng mà đi biển ở Nam Cực cũng không phải chuyện dễ dàng gì, nếu cậu thật sự muốn đi, vậy thì khi trở về chắc cũng sắp đến Tết rồi.
Đi Nam Cực khác với những lần khác, nếu tham gia cậu sẽ phải ngồi thuyền của tổ chương trình, như vậy sẽ không cách nào ở trên thuyền lén lút gặp mặt Tống Châu.
Cái khác Lục Áo có thể chịu được, nhưng 1-2 tháng không gặp Tống Châu, cậu liền cảm thấy khó mà làm được.
Tống Châu nhìn biểu cảm của cậu, cười cười hỏi, "Muốn đi sao?"
"Có chút." Lục Áo nói, "Em hiện tại còn lưỡng lự, ông ấy nói rằng trước ngày mốt hãy cho ông ấy câu trả lời."
"Muốn đi thì cứ đi đi. Đi một chuyến đến Nam Cực cũng không tốn bao nhiêu thời gian."
"Vậy hai chúng ta muốn gặp mặt thì phải làm sao đây, hay cứ mỗi tối gọi điện thoại vệ tinh?"
Đi Nam Cực thật sự quá xa.
Lục Áo ngẫm lại cũng thấy có chút không thể chịu được.
Cậu nói tới đây liền cảm thấy ăn cơm cũng không còn ngon nữa, cậu buông đôi đũa xuống nói với Tống Châu: "Nếu như công việc của anh không bận như vậy thì tốt rồi, em sẽ nói với bọn họ thêm người, hai chúng ta cùng đi."
"Không sao." Tống Châu duỗi ngón tay chọt chọt hai má cậu, "Buổi tối anh sẽ đến thăm em."
"Làm vậy lỡ bị người trên thuyền phát hiện thì phải làm sao?"
"Không đâu, cùng lắm thì tàng hình một chút là được."
"Làm vậy được sao?"
"Được chứ, sao lại không được?" Tống Châu cười, "Thứ anh biết nhiều lắm, sau này từ từ em sẽ biết."
Lục Áo nhìn đôi mắt anh cong cong, cũng không biết anh nói thật hay giả nữa.
Tống Châu thuận thế xoa cằm cậu, "Đừng cảm thấy phiền lòng, muốn đi cứ đi, năm nay anh không rảnh, sang năm cũng không chắc sẽ rảnh, chỉ đành mỗi tối đến thăm em."
"Được rồi, em đi hỏi họ xem có thể cung cấp 1 khoang thuyền độc lập hay không, nếu kinh phí không đủ, em tự mình bù vào."
Lục Áo quay đầu liền gọi điện cho Ngũ An Chí.
Ngũ An Chí nói sao cũng chỉ là người làm công, không cách nào trả lời cậu được, sau cùng ông gọi điện cho cấp trên của mình.
Hai bên bàn tới bàn lui, bàn hết mấy ngày, cuối cùng xác nhận Lục Áo có thể được ở một khoang độc lập, nhưng nếu như vậy tiền lương của cậu sẽ phải giảm bớt lại, cả một chuyến hành trình cũng chỉ cho cậu 50.000 tệ.
Lục Áo không để ý chút tiền này.
Hiện tại đi biển với chút thu nhập này đối với cậu mà nói chẳng là bao, sở dĩ cậu muốn đi cùng tổ chương trình bởi vì chỉ dựa một mình cậu, cơ bản không cách nào xin được giấy phép đi Nam Cực.
Khác với các vùng biển khác, mối nguy hiểm mà thuyền tư nhân đi vào đó là rất lớn.
Hơn nữa thuyền của tổ chương trình còn có hạn ngạch săn cá voi, Lục Áo đối với điều này có chút thèm thuồng.