Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 147: Đi đến địa điểm đầu tiên



Hai người tìm nhà thiết kế để đặt nhẫn.

Bởi vì thời gian quá gấp nên nhất thời nhà thiết kế cũng không có đề xuất ý mẫu nào đặc biệt, chỉ có thể làm một bản phác thảo sơ bộ cho bọn họ, mọi thứ đều phải chờ Lục Áo về rồi lại bàn tiếp.

Trong lòng Lục Áo đã sớm đoán được, cũng có thể chấp nhận.

Nhưng mà trong lòng ít nhiều vẫn có chút thất vọng.

Sau khi nói chuyện với nhà thiết kế xong, hai người đi mua đồ.

Cả hai đều là người có tiền, khi mua trang bị đều lựa cái tốt nhất để mua.

Dáng người Lục Áo đẹp, người cao chân dài, bất kể mua cái gì cũng đều có size của cậu, Tống Châu đứng bên cạnh nhìn, cái này mua cho cậu, cái kia cũng mua cho cậu, hơi không để ý liền mua quá nhiều.

Sau cùng chỉ riêng kính bảo hộ và áo lót nhanh khô đã mua hơn chục bộ cho cậu.

Lần đầu tiên Lục Áo biết Tống Châu có sức mua khủng đến vậy.

Mắt thấy Tống Châu còn muốn tiếp tục đi càng quét, Lục Áo liền kéo tay anh lại, sống chết cũng không cho anh đi vào trong cửa hàng, "Không mua nữa, vali sắp nhét hết nổi rồi."

Tống Châu bình tĩnh, "Nhét không được thì tối anh mang qua cho em."

"Như vậy cũng không được, em chỉ có một mình sao mặc được hết bao nhiêu đó trang bị?" Chân Lục Áo mỏi nhừ đến độ muốn run rẩy, "Đi đi đi, không mua nữa, tìm một chỗ ăn chút đồ đi."

"Em muốn ăn cái gì?"

"Cái gì cũng được, đồ nướng với lẩu thì thôi đi, chúng ta ăn thanh đạm một chút."

Sắp phải xa nhà rồi, Lục Áo không muốn làm cho bản thân bị tiêu chảy.

Nếu như bởi vì chút chuyện nhỏ này mà làm lỡ việc, thế sẽ thành trò cười cho mọi người mất.

Mua trang bị xong rất nhanh đã tới lúc phải đi công tác.

Bọn họ phải tập hợp tại Tân Lục Châu, sau đó từ Tân Lục Châu bay đi một thành phố tại eo biển Drake.

Đây là thành phố cách Nam Cực gần nhất trên thế giới, bọn họ phải bay tới thành phố đó để leo lên thuyền khảo sát, sau đó trực tiếp xuất phát đi Nam Cực.

Lúc trước Lục Áo chưa từng làm qua visa, nhưng mà có Tống Châu hỗ trợ, trong khoảng thời gian quy định của tổ chương trình quy định, visa của cậu đã trả kết quả đúng hẹn.

Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng.

10h sáng ngày 21 tháng 12, Tống Châu lái xe chở Lục Áo đến sân bay tập hợp với người bên tổ chương trình.

Người của tổ chương trình đã tới gần đông đủ, bọn họ có phòng nghỉ chuyên dụng cho khách quý, khi Lục Áo đến, người phụ trách làm việc với cậu vội bắt tay với cậu, "Thầy Lục."

Lục Áo bắt tay với người nọ, "Chào cậu."

Nhân viên công tác nhìn Lục Áo, lại nhìn Tống Châu, cậu ta có phỏng đoán về mối quan hệ của bọn họ, ánh mắt cậu ta có chút phức tạp.

Lục Áo còn được, tổ chương trình đã điều tra qua nên khá quen thuộc với bối cảnh của cậu.

Tống Châu theo sau cậu thì vô cùng thần bí, khuôn mặt này phong thái đó, vừa nhìn là biết không phải người bình thường, nhân viên công tác nhìn thoáng qua, vội vàng thu hồi tầm mắt, có chút sợ làm mất lòng Tống Châu.

Lục Áo hỏi:"Bao lâu nữa chúng ta sẽ xuất phát?"

"12h05 phút sẽ đúng giờ xuất phát. Thầy Lục, anh ngồi nghỉ trước đi, lát nữa sẽ có thể lên máy bay."

Lục Áo gật đầu, cùng Tống Châu đi qua một bên ngồi nghỉ.

Nhân viên công tác nhìn bộ dáng hai người sóng vai, biết điều không đi quấy rầy bọn họ.

Hiện tại thời gian còn khá sớm, các nhân viên công tác khác phần lớn đã đến nơi, còn các minh tinh thì một người cũng chưa thấy tới, bên trong phòng nghỉ cũng khá rộng, mọi người tụm năm tụm ba ngồi ở mọi nơi.

Lục Áo tìm một góc nhỏ, lôi kéo Tống Châu qua đó, "Anh ngồi chung với em một lát."

Tống Châu xách theo ba lô đi qua ngồi với cậu, anh nhìn xung quanh phòng, có chút đăm chiêu nói:" Chương trình này của em quy mô khá lớn đấy."

"Có hơn 100 người, nghe nói họ phải bao một con thuyền khảo sát cỡ trung mới vừa."

Tống Châu cười nhẹ, "Ông chủ lớn phía sau thoạt nhìn không thiếu tiền."

"Em cũng thấy vậy." Lục Áo nhỏ giọng trò chuyện với anh, "Chỉ tính con thuyền này đã là tàu phá băng cao cấp nhất rồi, năm trước mới hạ thuỷ, có vài thiết bị trên thuyền không kém gì khách sạn 5 sao."

Lục Áo vô cùng hứng thú với hành trình lần này, trước khi đi còn đặc biệt tìm hiểu qua tài liệu.

Thuyền mà tổ chương trình là thuyền của hiệp hội du lịch Nam Cực, sau khi được hiệp hội phê duyệt, hằng năm có thể hoạt động tại khu vực Nam cực, các thuyền viên trên thuyền đều có kinh nghiệm phong phú.

Quan trọng nhất là, khác với những con thuyền nước ngoài khác, con thuyền này 100% thuyền của Hoa Hạ, bên trong thuyền bất kể là thuyền viên hay lữ khách trên cơ bản đều là người Hoa Hạ.

Tình huống này rất có lợi cho việc giao tiếp giữa những người bạn đồng hành.

Bọn họ ở bên này nhỏ giọng trò chuyện, thời gian từng giây từng phú trôi qua, rất nhanh đã tới 11h30.

Còn nửa tiếng nữa máy bay phải cất cánh.

Máy bay mà họ sắp đi đa chuẩn bị xong hết, nhân viên hàng không phát thanh, thông báo cho hành khách của chuyến bay này có thể chuẩn bị lên máy bay.

Lục Áo quay đầu nhìn đám người đang xôn xao trong sảnh lớn, tay nắm chặt ba lô, lại quay đầu nhìn Tống Châu, bịn rịn không nỡ thấp giọng nói :" Em phải đi rồi, buổi tối anh nhớ đến thăm em."

"Được." Tống Châu nói xong lại kéo tay cậu, từ trong túi lấy ra một món đồ.

Động tác của anh không tính là nhanh, Lục Áo rất nhanh đã thấy rõ món đồ trên tay anh là gì, đó là một chiếc nhẫn màu bạc được khảm kim cương màu xanh biển.

Tống Châu dắt tay cậu, khẽ nói" Nhẫn của chúng ta vẫn chưa làm xong, hôm qua khi đi tiệm trang sức nhìn thấy chiếc nhẫn này, cảm giác rất hợp với em."

Chiếc nhẫn hơi lạnh đeo lên ngón áp út của Lục Áo.

Tống Châu cúi đầu, lông mi rất dài, ánh mắt chuyên chú.

Nhẫn trên tay Lục Áo, không lớn không nhỏ rất vừa tay.

Ngón tay có chút lạ, trong lòng chợt nặng, giống như bị một thứ gì đó buộc lại vậy.

Cậu nhịn không được đưa tay nhìn chiếc nhẫn, yết hầu có chút nghẹn ngào.

Cúi đầu nhìn một hồi lâu, Lục Áo nói:" Em rất thích."

Tống Châu ôm lấy cậu, hôn hôn hai gò má một chút, "Thích là được rồi."

Lục Áo thì thầm, "Của anh đâu?"

"Trong túi của anh."

Lục Áo nghe vậy liền đưa tay vào túi áo của anh lấy ra một chiếc nhẫn, gần như trịnh trọng mà dắt lấy tay trái của anh, nhẹ nhàng đeo nhẫn lên ngón áp út.

Nhẫn cực kỳ vừa vặn.

Nhẫn của hai người là cùng kiểu, nhìn riêng sẽ không cảm thấy gì, nhưng khi hai bàn tay đặt cạnh nhau mới phát giác rất hài hoà.

Lục Áo cúi đầu nhìn một hồi lâu dắt tay Tống Châu, cậu cuối đầu hôn lên ngón áp út vô danh, "Em đi đây."

Khi cậu nói lời này giọng vừa trầm vừa khàn, ánh mắt nhìn về phía Tống Châu tràn đầy lưu luyến.

Tình yêu cuồn trào mãnh liệt tràn ngập trong trái tim cậu, còn chưa xuất phát, cậu đã có chút không muốn đi.

Tống Châu đứng dậy, xách ba lô của cậu lên, "Anh tiễn em."

Bên ngoài cửa lên máy bay, khoảng cách chỉ có hơn 10 mét, cho dù cùng đi tiếp khoảng đường này, hai người vẫn phải xa nhau.

Câu đưa vé cho tiếp viên hàng không, Lục Áo đi vào trong ống lồng máy bay.

Mắt thấy sắp lên máy bay rồi, cậu quay đầu nhìn Tống Châu, Tống Châu vẫn đứng đó nhìn cậu, thấy cậu quay đầu lại nhìn.

Tống Châu vẫy tay chào cậu.

Lục Áo cũng vẫy tay, đem ý nghĩ không muốn rời xa này đè nén lại trong lòng, mới quay đầu tiếp tục bước tiếp.

Chuyến bay lần này là chuyến bay quốc tế, đủ loại người trên máy bay, màu da gì cũng có.

Lục Áo dựa vào thông tin trên vé tìm được chỗ ngồi, khi tới chỗ lại phát hiện bên cạnh mình là Lâm Tê Nham.

Lâm Tê Nham nhếch miệng, lộ ra một hàm răng trắng bóc, thấp giọng nói, "Từ sớm đã thấy 2 người các cậu rồi."

Lục Áo vừa nghe liền biết Lâm Tê Nham định trêu cậu, cậu trực tiếp đổi đề tài, "Cậu tới hồi nào, sao vừa nãy không thấy cậu?"

"Tôi đi cùng tổ chương trình, bọn tôi tập hợp ở khách sạn trước do phải quay video cảnh xuất phát."

Lâm Tê Nham đang nói thì nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cậu, cậu ta đặc biệt ước ao nói:" Được nha, các cậu đeo nhẫn cặp rồi nha."

Lục Áo gật đầu.

Lâm Tê Nham thổn thức, " Cậu hành động nhanh thiệt, vừa về nửa năm chuyện lớn đời người đã xử lý xong."

" May mắn mà thôi."

Lâm Tê Nham ngã ra sau một chút, khẽ cảm khái, "Cũng không biết khi nào tôi mới tìm được một nửa còn lại."

"Duyên phận tới rồi, đỡ cũng đỡ không kịp."

Máy bay của họ là 1 hàng 3 ghế, Lâm Tê Nham ngồi cạnh cửa sổ, Lục Áo ngồi chính giữa.

Rất nhanh hành khách ngồi ngoài cùng đã đến.

Đối phương là người da màu, người nọ dùng tiếng anh để hỏi chuyện tiếp viên.

Lâm Tê Nham chú ý tới điểm ấy, tiếp tục nói chuyện với Lục Áo.

Điểm đến của chuyến bay khá xa, phải bay qua biển lớn, toàn bộ chuyến hành trình dài hơn 8 tiếng.

Tính đến sự chênh lệch về múi giờ, thời điểm họ đến nơi, đại khái trễn tầm 4h chiều giờ địa phương.

Máy bay rất nhanh cất cánh, thời tiết hôm nay khá tốt, máy bay bay rất vững vàng.

Khi cất cánh, bên trong cabin dần yên lặng, tất cả mọi người đeo bịt mắt kéo rèm sau đó dựa vào ghế ngủ.

Lục Áo cũng không phải người nói nhiều, cậu trò chuyện một hồi cũng tựa lưng vào ghế ngồi ngủ.

Máy bay bao ăn 2 bữa, ngoại trừ nửa đường ăn cơm ra, còn lại cậu gần như chưa từng đứng dậy qua, ngược lại Lâm Tê Nham đi vệ sinh vài lần.

Ngồi tám tiếng trong khoang phổ thông thật sự làm người ta khó chịu, nhất là khi cabin của bọn họ có hơi chật, so với chỗ ngồi trên xe lửa còn chật hơn, các hành khách đều không thoải mái.

Tống Châu vốn định thăng hạng cho Lục Áo ngồi khoang hạng nhất.

Bọn họ thực ra cũng không thiếu chút tiền này, nhưng mà bản thân Lục Áo không muốn trông khoa trương quá.

Trên máy bay còn có rất nhiều nhân viên công tác của tổ chương trình, nếu như thăng hạng, hơn phân nửa sẽ dẫn tới một vài ánh mắt khác thường, điều này sẽ mang lại những rắc rối không đáng có cho sau này.

Khi máy bay tới nơi, cho dù là với tố chất thân thể của Lục Áo, cậu cũng cảm thấy rất khó chịu, càng không cần nói tới Lâm Tê Nham.

Lâm Tê Nham sau khi xuống máy bay lập tức duỗi thắt lưng mệt mỏi, tay đấm đấm lưng nói:" Cái lưng của tôi sắp gãy rồi."

Sau khi Lục Áo xuống máy bay hoạt động một chút mới cảm thấy đỡ hơn, cậu chủ động giúp Lâm Tê Nham xách hành lý, thản nhiên nói:" Đi thôi."

" Đi đi đi." Lâm Tê Nham dậm chân một cái, " Chúng ta mau mau tới khách sạn ăn cơm đi, cơm trên máy bay khó ăn chết đi được."

Bọn họ nói xong, đi lấy hành lý ký gửi, lại đi tìm người của tổ chương trình để tập hợp.

Tất cả mọi người ngồi trên máy bay lâu như vậy, vốn dĩ tóc tai quần áo được tỉ mỉ chăm chút giờ thì loạn cào cào, ngoại trừ những minh tinh kia, trên cơ bản không ai có thể giữ nổi hình tượng tốt đẹp.

Nhưng bộ dạng này lại kéo gần khoảng cách giữa mọi người.

Khách sạn 5 sao mà bọn họ đặt đã sắp xếp xe đến đón người, xe buýt to lớn đậu ở bên ngoài sân bay đợi mọi người.

Nhân viên công tác kiểm kê nhân số, những người được điểm danh có thể lên xe tìm chỗ ngồi.

Lâm Tê Nham và Lục Áo là nhóm người đầu tiên được kêu tên, sau khi ký tên Lâm Tê Nham liền lôi kéo Lục Áo leo lên xe.

Có thể bởi vì đã đến địa điểm đầu tiên nên tâm tình của cậu vô cùng hưng phấn.

Lục Áo nghe trong không khí có mùi của biển, tâm tình cũng nhanh chóng tốt lên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com