Sau Khi Xuyên Thành Trưởng Công Chúa

Chương 3



Mà kẻ đã hạ độc hắn…

 

Là ai?!

 

6.

Yến Cừu vừa nghe thấy tiếng ta liền lập tức từ bên ngoài lao vào, căng thẳng hỏi: "Công chúa làm sao vậy?"

 

Ta lập tức tóm lấy tay hắn, ấn xuống mép giường, ra lệnh lớn tiếng:

 

"Tiểu Đào, đi mời lang trung— không, vào cung thỉnh Thái y! Càng nhanh càng tốt!"

 

Nếu Yến Cừu ch/ết, sau này hai nước giao chiến, ta vẫn sẽ ch/ết dưới tay người khác.

 

Hắn không những không thể ch/ết, mà còn phải bình yên vô sự quay về. Hắn phải trở thành một minh quân, không khơi mào chiến tranh.

 

Vì chính bản thân ta, ta cũng phải thay đổi kết cục của hắn.

 

Không lâu sau, Thái y đến.

 

Ta đuổi hết mọi người ra ngoài, để ông ta kiểm tra thật kỹ cho Yến Cừu.

 

Sau khi xem xét, Thái y kê một đơn thuốc.

 

Ta cẩn thận nhận lấy, hỏi dò: "Hắn có gì bất thường không?"

 

Thái y lắc đầu: "Không có dấu hiệu gì rõ ràng."

 

Vậy có nghĩa là… hắn chưa bị hạ độc.

 

Ta nhìn chằm chằm vào đơn thuốc trong tay, cau mày hỏi: "Vậy phương thuốc này là gì?"

 

Thái y mỉm cười đầy ẩn ý:

 

"Công chúa yên tâm, vi thần hiểu ý ngài. Hắn không có gì bất thường… nhưng nếu cứ uống thuốc này, thì sẽ rất bất thường."

 

"Hả?"

 

Thái y bình thản đáp:

 

"Bổ thận tráng dương, đảm bảo dồi dào sinh lực."

 

……

 

Ông già này, có thể nghiêm túc một chút không?!

 

Không quá nửa ngày sau, trong cung nhất định sẽ lan truyền tin đồn:

 

"Trưởng công chúa sủng hạnh một thị vệ, sáng hôm sau đã gọi Thái y đến kiểm tra sức khỏe cho hắn vì không hài lòng."

 

Điên rồi sao!!!

 

Thái y rời đi, trong phòng chỉ còn lại ta và Yến Cừu.

 

Hắn ngồi trên mép giường, vành tai đỏ bừng như muốn nhỏ máu, chần chừ một lúc lâu mới lắp bắp nói:

 

"Ta… thực ra… thân thể ta… không có vấn đề gì…"

 

……

 

Ta thở dài: "Ngươi đừng hiểu lầm. Ta chỉ thấy trên người ngươi có nhiều vết thương cũ mới chồng chất, lo lắng cho sức khỏe của ngươi, nên mới gọi Thái y đến xem thử."

 

Yến Cừu thoáng sững sờ: "Công chúa… vì sao lại đối tốt với ta như vậy?"

 

Ta nhìn hắn, trong đầu nhanh chóng suy tính.

 

Muốn xóa bỏ nghi ngờ của hắn, ta chỉ có thể nói nửa thật nửa giả:

 

"Vì ngươi, cũng vì chính ta. Ngươi chuẩn bị đi, ít ngày nữa, ta sẽ đưa ngươi tới giáo trường."

 

7.

Vài ngày sau, ta dẫn Yến Cừu đến giáo trường luyện binh, vào thẳng vấn đề:

 

"Cho hắn làm một phó tướng đi."

 

Giáo úy mặt mày cứng đờ, như thể vừa ăn phải thứ gì đó khó nuốt, gượng gạo cười nói:

 

"Công chúa, chuyện này không hợp quy củ."

 

Nhưng hoàng đế là ca ca ta, mà ta thì chuyên trị kiểu tiểu thư ngang ngược, lụy tình, làm càn.

 

Thế nên ta chỉ thản nhiên "Ồ" một tiếng, rồi lặp lại:

 

"Vậy ngươi nghĩ cách, cho hắn làm một phó tướng đi."

 

Giáo úy: "Cái này thật sự không thể."

 

Ta: "Cái này có thể."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Giáo úy: [……[

 

Chắc chắn, nếu ta không phải công chúa, đếc/h gì hắn cũng quất thẳng đế giày vào mặt ta.

 

Cuối cùng, dưới uy lực của ta, giáo úy chỉ có thể nhượng bộ:

 

"Để hắn đấu tay đôi với người trong giáo trường. Nếu thắng hết, có thể cho hắn làm một binh trưởng."

 

GTMB

Lời còn chưa dứt, gần như tất cả binh sĩ đều cởi áo, để lộ bắp thịt săn chắc, sẵn sàng cho Yến Cừu một trận đòn.

 

Ta phấn khởi vỗ tay như hải cẩu, hớn hở nói:

 

"Tốt tốt tốt! Trước cổng phủ công chúa còn thiếu hai con sư tử đá trấn trạch, ta tiện thể chọn luôn!"

 

Sau đó, bọn họ lặng lẽ mặc lại áo, đứng yên không nhúc nhích.

 

Một đám ngoan như gà con.

 

Ta kéo tay Yến Cừu, nhẹ nhàng siết một chút:

 

"Đừng làm ta thất vọng."

 

Yến Cừu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm khó dò.

 

Thực ra, dù không có áp lực từ ta, hắn cũng sẽ thắng.

 

Chưa đầy một canh giờ, không ai còn dám khiêu chiến với hắn.

 

Hắn ở lại quân doanh.

 

Nhờ ta, hắn sẽ được ưu ái.

 

Nhưng cũng chính vì ta, hắn sẽ bị cô lập.

 

Dù vậy, ở quân doanh vẫn an toàn hơn ở bên cạnh ta.

 

Dù kẻ đứng sau có quyền thế lớn thế nào, tay hắn cũng không thể vươn xa đến đó được.

 

Yến Cừu vừa rời đi, ta liền bắt tay điều tra kẻ chủ mưu thực sự.

 

Hắn không chỉ biết thân phận thật sự của Yến Cừu, mà quyền lực cũng phải cực kỳ lớn.

 

Đầu tiên, ta có thể loại trừ nam chính của quyển sách này— hoàng đế Tống quốc, ca ca ta.

 

Nếu hắn biết thân phận của Yến Cừu, hắn đã gi/ết từ lâu, không cần bày trò rườm rà như vậy.

 

Trong đầu ta bỗng hiện lên một cái tên.

 

Tống Quân.

 

Thằng đệ ngu ngốc của ta.

 

Hắn thật sự ngốc sao?

8.

Nhanh chóng đến mùa thu săn, ta và Tống Quân đều phải tháp tùng hoàng đế đến hoàng gia săn trường.

 

Đây là cơ hội tốt để thử hắn.

 

Lần xuất hành này trận thế vô cùng lớn, hoàng gia còn tuyển thị vệ từ quân doanh, trong đó Yến Cừu cũng có tên.

 

Mấy tháng không gặp, hắn đen đi không ít, thân hình cũng rắn chắc hơn.

 

Giữa biển người, chúng ta nhiều lần chạm mắt nhau, nhưng không ai mở miệng, ngầm hiểu không nói gì.

 

Suốt dọc đường, ta đều âm thầm quan sát Tống Quân.

 

Quả nhiên, lúc đoàn nghỉ ngơi giữa đường, ta thấy hắn cùng tâm phúc của mình liếc về phía Yến Cừu, không biết đang âm mưu chuyện gì.

 

Ta vừa định lại gần thăm dò, Tống Quân đã chủ động tới trước.

 

Hắn cười đầy bí hiểm, thấp giọng nói:

 

"Ta có một vụ làm ăn lớn muốn hợp tác với hoàng tỷ."

 

Ồ hố hố! Đuôi hồ ly lộ ra rồi kìa!

 

Theo suy đoán của ta:

 

"Làm ăn lớn" = mưu đồ ngai vàng.

 

Tống Quân biết thân phận của Yến Cừu, muốn đẩy hắn về Yến quốc, lợi dụng hắn khơi mào chiến tranh, lật đổ triều đình Tống.

 

Nhưng cuối cùng, Yến Cừu lại bị hạ độc, mất kiểm soát, đành phải dâng giang sơn cho Tống Quân.

 

Không hổ là ta.