Tình tiết phức tạp thế này mà ta cũng phân tích ra được!
Áo ta đột nhiên cảm giác hơi chật, như thể vừa thắt thành một cái nơ bướm.
Sự thật chỉ có một!
Ta giả vờ không hiểu: "Vụ làm ăn gì?"
Tống Quân cười sâu xa, thấp giọng:
"Hoàng tỷ chắc đã đoán ra rồi. Tất nhiên, để thể hiện thành ý, ta tặng hoàng tỷ một món quà nhỏ trước."
Nói xong, hắn đưa ta một tờ giấy.
Sau khi về xe ngựa, ta mở ra xem, hóa ra là bản đồ suối nước nóng ở biệt viện săn trường.
Đến nơi, mọi người đều tản đi nghỉ ngơi, ta lấy cớ muốn tắm suối, một mình đi đến địa điểm ghi trên giấy.
Rõ ràng Tống Quân đã sắp xếp xong, suối nước nóng vắng tanh không một bóng người.
Ta chậm rãi bước tới, xuyên qua màn hơi nước bốc lên mờ ảo, thấy có một người đang ngâm trong nước, trên người bị trói bằng dây thừng.
Nghe tiếng động, hắn quay phắt lại: "Ai?"
Nhưng ngay khi nhận ra ta, hắn lập tức ngừng giãy giụa, ánh mắt y hệt con thú dữ bỗng thấy chủ nhân của nó.
Ta nhìn gương mặt hắn xấu hổ lại đầy uất ức, cạn lời không biết nên nói gì.
Tống Quân, ngươi lại chơi trò này à?!
Ta lôi tờ giấy ra khỏi n.g.ự.c áo, lật ra mặt sau, mới phát hiện có mấy dòng chữ nhỏ:
"Đệ đệ biết hoàng tỷ đã lâu không gặp Yến Cừu, nhất định rất nhớ hương vị của hắn. Bằng không, suốt dọc đường, sao tỷ lại cứ nhìn hắn mãi như vậy? Yên tâm, xung quanh toàn là người của ta, hai người cứ thoải mái tận hưởng."
……
Ta tận hưởng cái tổ tông nhà ngươi!!!
9.
Rất nhanh, ta phát hiện ra điều bất thường.
Trên người Yến Cừu bắt đầu xuất hiện sắc hồng, hắn ngửa cổ lên, khó nhịn mà khe khẽ rên rỉ.
……
Ế.
Là loại thuốc “bùm bùm chát chát, hừ hừ ha ha” mà ta đang nghĩ đến sao?!
Làm sao bây giờ?!
Ta vội vàng tháo dây trói, đứng bên bờ suối lúng túng không biết phải làm gì:
"Cái đó… tất cả là do Tống Quân làm. Hắn tưởng ta rất nhớ ngươi, nên mới trói ngươi đưa đến đây."
Yến Cừu mím môi thật chặt, không chịu phát ra bất cứ âm thanh bất nhã nào.
Nhưng đuôi mắt đỏ hoe, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.
Ta vừa chột dạ vừa áy náy:
"Ngươi đừng vội, loại thuốc này không đến mức ghê gớm vậy đâu. Ngươi có thể khắc chế nó. Nếu không được… ta đi lấy nước đá cho ngươi?"
Nói xong, ta quay người định chạy đi, nhưng cổ tay bị túm chặt.
Ta theo phản xạ hét lên một tiếng, cả người bị kéo thẳng xuống nước.
Yến Cừu một tay ôm lấy eo ta, vớt ta lên, nhưng không cho ta cơ hội thở, trực tiếp áp môi xuống.
Hắn nghiến răng nói bên tai ta:
"Vậy công chúa… là nhớ ta, hay không nhớ?"
Não ta đột nhiên trống rỗng.
Hắn tiếp tục thì thầm, như thể câu dẫn ác ma:
"Nghe đồn công chúa ham mê tửu sắc, sao bây giờ lại chẳng giống chút nào?"
Ta gom hết khí lực toàn thân, đẩy hắn ra một chút:
"Ngươi tỉnh táo lại đi! Đừng làm nô lệ của dục vọng!"
Nhưng hắn siết chặt lấy ta, ghì sát hơn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta vốn đã là nô lệ của công chúa…"
Ta theo bản năng quay người bỏ chạy, nhưng lại bị một bàn tay siết chặt cổ chân, kéo mạnh về sau.
Hắn từ phía sau đè ta lên thành hồ, cả người run rẩy cố gắng kiềm chế điều gì đó, bỗng nhiên mang theo chút nghẹn ngào:
"Công chúa… giúp ta đi."
Ta xoay đầu nhìn, chỉ thấy hắn khó chịu đến mức môi cũng bị cắn bật máu.
Ta do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng nhắm mắt:
"Chỉ cho phép ta giúp ngươi, ngươi không được phép động vào ta!"
"Được."
……
Sau khi bò ra khỏi suối nước nóng, ta hiểu ra một đạo lý sâu sắc.
Lời đàn ông nói, một chữ cũng không đáng tin.
Cũng vì đêm qua quá sức vất vả, sáng hôm sau, ta đi trễ buổi săn hoàng gia.
Tống Quân quạt quạt cây quạt, đầy hàm ý sâu xa nhìn ta:
"Hoàng tỷ thấy món quà ta tặng có hài lòng không?"
Ta ngoắc tay gọi hắn đến gần, mỉm cười nói khẽ bên tai hắn:
"Shit."
Sau khi ta đi rồi, vẫn nghe hắn cùng thị vệ thì thầm thảo luận:
"‘Lệ xá đặc’ nghĩa là gì?"
"Ờ… đọc ngược lại hình như có nghĩa là Yến Cừu không được…"
"Chậc, vậy lần sau phải tìm cho hoàng tỷ người ‘được’ hơn."
Ta: [……]
10.
Sau khi cuộc săn bắt đầu, ai nấy đều tự do hành động, ta cũng mặc đồ cưỡi ngựa, dẫn theo một đội riêng đi săn thú.
Không muốn nhìn thấy Yến Cừu, ta cố tình không gọi hắn theo.
Nhưng ta không ngờ, Tống Quân cứ phải đi chung với ta, mà đội hộ vệ của hắn, đúng lúc lại do Yến Cừu dẫn đầu.
Ta liếc nhìn hắn qua khóe mắt, rồi vội vàng dời đi chỗ khác.
Bây giờ, việc quan trọng nhất là xác nhận xem Tống Quân có phải kẻ chủ mưu hay không.
Ta cố tình cho hộ vệ tản ra, rồi cưỡi ngựa song song với Tống Quân, hỏi thẳng:
"Vụ làm ăn lớn mà hôm qua ngươi nói là gì?"
Tống Quân không né tránh, đáp ngay:
"Hoàng tỷ hiểu ta mà, từ nhỏ ta đã muốn thứ tốt nhất."
Quả nhiên! Đồ cáo giả heo ăn thịt hổ!
Mục tiêu của hắn chính là ngai vàng.
Vậy bây giờ phải làm sao? Đại nghĩa diệt thân sao?
GTMB
Ta còn đang đau đầu suy nghĩ, thì phía trước đột nhiên có tiếng kêu thất thanh:
"Có hổ dữ!"
Tống Quân nhanh chóng ném cho ta một cây cung:
"Hoàng tỷ, mau bắn!"
Không kịp nghĩ nhiều, dựa theo phản xạ của nguyên thân, ta giương cung, b.ắ.n một phát thẳng vào đầu con hổ.
Trúng ngay giữa trán.
Sau khi b.ắ.n xong, ta còn chưa kịp định thần lại.
Ta biết nguyên thân b.ắ.n cung rất giỏi, nhưng mà… sao Tống Quân lại phấn khích đến vậy?