Sau Khi Xuyên Thành Trưởng Công Chúa

Chương 9



Năm thứ ba sau khi tân đế lên ngôi, cuối cùng không chịu nổi sự thúc ép của bá quan, chấp thuận nạp thêm phi tần.

 

Mà ta nhất định phải tiến cung.

 

Cha ta là tâm phúc của tân đế, tả tướng đương triều, quyền cao chức trọng.

 

Ta từng từ xa nhìn thấy bệ hạ vào ngày hắn đăng cơ— dáng vẻ tuấn tú phi phàm, khí chất bất phàm.

 

Chính là mẫu phu quân trong mộng của ta!

 

Cha ta đã kể với ta rất nhiều về tân đế.

 

Hắn từ khi còn là hoàng tử lưu lạc, đã bộc lộ tài năng trị quốc xuất sắc, được quần thần hết lời ca tụng.

 

Chỉ có một điều duy nhất khiến triều đình đau đầu— ba năm qua, hậu cung chỉ có duy nhất một hoàng hậu.

 

Ta nghĩ, chắc chắn là do hoàng hậu không cho hắn nạp phi.

 

Về vị hoàng hậu này, ta cũng từng nghe qua.

 

Trưởng công chúa Tống quốc— người từng mang tiếng hoang dâm vô độ, đến tận bây giờ tửu quán ở Yến quốc vẫn còn bàn tán về nàng.

 

Nghe nói, nàng từng có một hôn ước nhưng không thành, mà tân đế khi xưa còn lang bạt ở Tống quốc, từng bị nàng bắt vào phủ công chúa sỉ nhục.

 

Chỉ nghĩ đến đây, ta đã thấy bất bình thay cho bệ hạ.

 

Cả đời hắn đã quá vất vả rồi, sao còn phải chịu một hoàng hậu hoang đường như vậy?

 

Vậy nên, lần này tuyển phi, ta hạ quyết tâm nhập cung, cứu giá bệ hạ khỏi nước sôi lửa bỏng!

 

Cha ta nghe xong lời hùng hồn của ta, nhìn ta như nhìn một kẻ ngu ngốc, sau đó thản nhiên nói:

 

"Ta biết con sốt ruột, nhưng đừng vội. Ngày mai, bệ hạ tổ chức một trận đấu mã cầu, ta dẫn con đi xem tận mắt."

 

Hừ, xem thì xem, ta còn sợ chắc?

 

Ngày hôm sau.

 

Ta ăn vận lộng lẫy, cùng cha tiến cung.

 

Rốt cuộc lại được nhìn thấy bệ hạ.

 

Hành lễ xong, ta ngồi vào chỗ dành cho nữ quyến, len lén quan sát hắn.

 

Nhưng chỉ sau một khắc, ta đã trợn tròn mắt.

 

Chỉ thấy hắn không ngừng hỏi thị vệ bên cạnh:

 

"Hoàng hậu đến chưa?"

 

"Hoàng hậu nương nương vẫn chưa đến ạ."

 

"Món đá bào nàng thích ăn đã chuẩn bị xong chưa?"

 

"Bẩm bệ hạ, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ."

 

"Hoàng hậu rốt cuộc đi đến đâu rồi?"

 

"Bẩm, hoàng hậu nương nương uống rượu, hiện đang ở lương đình nghỉ mát, nói là tỉnh rồi sẽ qua."

 

Bệ hạ không nói hai lời, lập tức đứng dậy:

 

"Trẫm đi đón nàng."

 

……

 

Cái cuộc hội thoại này sao lại có cảm giác huyễn hoặc thế này?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lòng hiếu kỳ quá lớn, ta lén lút bám theo tân đế.

 

Xa xa, ta nhìn thấy hắn đuổi hết người hầu đi, nhẹ nhàng bước vào lương đình.

 

Đây là lần đầu tiên ta thấy hoàng hậu.

 

Giống như lời đồn, không tuân thủ quy củ, không thèm để ý lễ nghi.

 

Ta lặng lẽ trốn sau tảng đá giả sơn, nghiêng tai lắng nghe.

 

Chỉ thấy bệ hạ cúi người, dỗ dành bên tai hoàng hậu như dỗ trẻ con:

 

"Dậy thôi nào, công chúa."

 

Công chúa?

 

Sao hắn vẫn gọi nàng là công chúa?!

 

Hoàng hậu lười biếng trở mình trên trường kỷ, mở mắt lườm hắn:

 

"Bắt buộc phải đi sao?"

 

Tân đế gật đầu, giọng nói ôn nhu vô cùng:

 

"Quần thần đều có mặt, là trận mã cầu nàng thích nhất, không đến xem sao?"

 

Hoàng hậu cuối cùng cũng gật đầu.

 

Tân đế rất tự nhiên ngồi xổm xuống, để nàng gác chân lên đầu gối hắn, rồi cẩn thận mang giày tất cho nàng.

 

Ta đứng đằng xa, ngây người hóa đá.

 

Sau khi đi giày xong, hoàng hậu ôm cổ tân đế, đứng lên, đột nhiên kêu lên một tiếng:

 

"A, lông mày ta bị lem rồi!"

 

Tân đế không chút do dự bảo người hầu mang gương và chì kẻ mày đến, cười nhẹ hỏi nàng:

 

"Phu quân vẽ lại cho nàng nhé, muốn kiểu gì?"

 

"Lông mày lá liễu."

 

"Được."

 

……

 

Ta: [……]

 

Trước đây, ta từng nghĩ rằng những vần thơ miêu tả cảnh nam nhân kiên nhẫn vẽ mày cho thê tử đều là hư ảo.

 

Bây giờ ta mới hiểu, chẳng qua là ta chưa từng gặp được mà thôi.

 

Gió mát khẽ thổi, trong lương đình, một người đứng, một người ngồi.

 

Chỉ cần nhìn cảnh tượng trước mắt, ta liền biết—

 

Giữa hai người họ, không ai có thể chen vào nữa.

 

Về sau, đến ngày tuyển phi, cả triều đình không một ai tiến cử nữ nhi nhà mình.

GTMB

 

Tân đế nhìn tấu chương trống không, cười dịu dàng như gió xuân:

 

"Nếu không có ai phù hợp, vậy không cần nhắc lại chuyện này nữa."

 

"Bãi triều."

 

[Hoàn.]