Ta lên tiếng gọi hắn lại: "Hạ Ninh, trước đây ngươi không ít lời như vậy đâu nhỉ?"
Hắn đột ngột khựng lại, một lát sau, từ cổ họng truyền ra tiếng cười khe khẽ.
"Công chúa có thể nhận ra ta, ta rất vui."
Hắn giơ tay tháo mặt nạ, để lộ gương mặt tuấn tú ôn hòa của Hạ Ninh.
Nhưng hắn không hiểu: "Công chúa làm sao nhận ra ta?"
Ta cười nhạt, nhẹ giọng nói:
"Dáng đi của ngươi, giọng nói của ngươi… còn có…"
Ta giơ tay áo lên ngửi, rồi nói tiếp:
"Những túi thơm ngươi thêu cho ta, ta đã đeo lâu đến mức trên người đã có hương đặc trưng. Còn ngươi, hẳn là đã nuôi đám ong độc đó để tấn công người khác, nhưng chúng sẽ không đốt kẻ có mùi hương này, đúng không?"
Hạ Ninh cười dịu dàng, như gió xuân ấm áp:
"Công chúa quả nhiên thông minh."
Nhưng giọng hắn thay đổi.
Chậm rãi giống hệt với giọng nói trong giấc mơ của ta— kẻ đã hạ độc Yến Cừu.
Cả người ta lạnh toát.
GTMB
Là hắn sao?!
Ta cố giữ bình tĩnh, tiếp tục hỏi:
"Mùa thu săn năm ấy, sát thủ ta gặp phải là do ngươi phái đến?"
Nghe vậy, Hạ Ninh vội vàng giải thích:
"Đúng vậy. Nhưng người ta muốn gi/ết không phải công chúa."
Hạ Ninh kể rằng, hắn vốn là gián điệp của Yến quốc, từ nhỏ được cài vào Tống quốc.
Khi nhận được mệnh lệnh tìm kiếm Lục hoàng tử thất lạc, hắn rất nhanh điều tra ra thân phận thật sự của Yến Cừu.
Gương mặt tuấn tú của Hạ Ninh vặn vẹo, hắn gằn giọng:
"Nhưng ta cũng là con của hắn! Yến Cừu chỉ là con của một phi tần hèn mọn, còn ta, ta còn thấp kém hơn thế— là nghiệt chủng mà hắn sinh ra với chị dâu goá bụa của mình! Tại sao ta phải thua hắn?!"
Hắn không cam lòng.
Hắn vốn định hạ độc vào Yến Cừu, lợi dụng loại độc có thể khiến người mất trí, để biến hắn thành một con rối.
Nhưng ta đã mang Yến Cừu đến quân doanh.
"Công chúa."
Hạ Ninh nhìn ta đầy chấp niệm, giọng hắn dịu dàng như rót mật:
"Năm đó, khi công chúa chuộc ta về từ nô lệ, cả thế giới trong mắt ta chỉ có ngài."
"Nhưng ngài yêu ta, mà không chỉ yêu ta. Ta muốn trở thành người đặc biệt, thế nên ta đã sắp xếp vụ rơi xuống nước năm đó."
"Ta muốn cứu ngài, dùng khổ nhục kế để đổi lấy sự sủng ái của ngài."
"Nhưng không ngờ, sau khi ngài thay đổi tính tình, không bao giờ tìm ta nữa, mà lại có Yến Cừu bên cạnh."
"Nếu không thể lợi dụng hắn, ta chỉ có thể gi/ết hắn."
Hạ Ninh tràn đầy đau đớn:
"Ta không ngờ ngài lại chắn d.a.o thay hắn. Nếu không phải ta lén cho ngài uống giải dược, bây giờ ngài đã mất mạng rồi."
Ta hoảng sợ đến mức da đầu tê dại.
Hóa ra Hạ Ninh vẫn còn chấp niệm sâu đến vậy.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ ngờ được—
Chính hắn là người đã hại ch/ết công chúa mà hắn yêu thương nhất.
Bởi vì sau vụ ngã xuống nước năm đó, linh hồn trong thân xác này đã không còn là người hắn quen thuộc nữa.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dữ dội.
Hạ Ninh còn chưa kịp phản ứng, cửa ngoài đã bị người bên ngoài trực tiếp phá tan.
Một bóng dáng đẫm sát khí xuất hiện—
Là Yến Cừu!
Hắn rút đao, bổ xuống ổ khóa cửa phòng, sau đó chĩa thẳng lưỡi đao lạnh băng vào cổ Hạ Ninh.
Hạ Ninh không né tránh, chỉ nhìn vết sưng đỏ trên mu bàn tay Yến Cừu, rồi bật cười:
"Bị ong độc đốt có tư vị thế nào? Nếu không có giải dược, ngươi cũng phải ch/ết cùng ta thôi."
"Mà giải dược ấy…"
Hắn nhếch môi, thấp giọng nói:
"Chỉ có thể chiết xuất từ ong chúa. Ngươi tìm không ra đâu."
Ta chậm rãi giơ tay, từ trong túi thơm lấy ra một con ong độc to gấp đôi bình thường.
Nhẹ giọng hỏi:
"Ngươi nói là con này sao?"
Hạ Ninh sắc mặt đại biến:
"Sao ngươi có được nó?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta cười: "Có lẽ do túi thơm ngươi làm quá thơm, thế nên nó chui vào không chịu ra. Ta thấy cũng thú vị, thế là nuôi làm thú cưng."
Hạ Ninh: [……]
19.
Sau khi Hạ Ninh bị giam giữ, lại có một vấn đề lớn hơn đặt ra trước mặt ta.
Thái y Yến quốc đã chiết xuất nọc độc từ ong chúa, điều chế thành giải dược cho Yến Cừu.
Nhưng vấn đề nằm ở cách sử dụng.
Thái y nói:
"Nọc ong đã lan khắp cơ thể. Vậy nên thuốc này phải dùng theo cách bôi ngoài da, toàn bộ cơ thể phải được thoa thuốc."
Yến Cừu luôn không để ai chạm vào người mình, nên chuyện này chỉ có ta làm được.
Tối đó, ta cầm thuốc, bước vào nhà tắm nơi Yến Cừu đang ngâm mình.
Cảnh tượng này khiến ta có cảm giác quen thuộc, nhưng tình thế đã hoàn toàn khác xưa.
Nhịp tim ta bất giác đập mạnh.
Xuyên qua màn hơi nước dày đặc, ta bước tới, nhưng không thấy Yến Cừu đâu.
Ta vừa định gọi hắn, một đôi tay bất ngờ bịt chặt miệng ta từ phía sau, cơ thể nóng rực của hắn áp sát vào lưng ta.
"Là ta."
Giọng hắn khàn khàn.
Hắn ghé sát bên tai ta, nhẹ giọng nói:
"Thái y bảo, muốn bôi thuốc phải giữ nhiệt độ da thấp."
"Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nàng sẽ đến, ta liền không khống chế được, cả người nóng bừng."
"Ta đã dội nước lạnh hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không có tác dụng. Nàng nói xem, phải làm sao bây giờ?"
……
Câu nói đầy xấu hổ này, sao hắn có thể nói ra một cách nghiêm túc đến thế?!
Mặt ta đỏ đến mức sắp cháy, biến thành màu gan lợn.
Ta còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng báo cáo gấp gáp:
"Điện hạ! Người trong ngục đã tự sát!"
Là Hạ Ninh.
Yến Cừu sững lại một thoáng, rồi trầm giọng:
"Bổn tọa biết rồi."
Khi thị vệ rời đi, Yến Cừu ôm ta ngồi xuống bậc thềm cạnh hồ nước, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta:
"Nàng đã đến gặp hắn?"
Ta không giấu giếm, gật đầu:
"Phải."
Ban ngày, ta đã đến ngục gặp Hạ Ninh.
Ta chỉ nói với hắn một câu:
"Công chúa của ngươi đã ch/ết vào ngày rơi xuống nước. Ta không phải nàng."
"Nhưng ta đã tìm thấy trong phòng nàng một mệnh lệnh chưa kịp gửi đi."
"Nội dung lệnh là giải tán hậu viện, bồi thường cho những người từng hầu hạ nàng, ban thưởng ruộng đất, cửa hàng."
"Nhưng trong danh sách đó, không có tên ngươi."
Hạ Ninh đứng sững rất lâu, sau đó cười rồi lại khóc.
Dù biết rằng, hắn sẽ vì điều này mà chìm vào nỗi đau tột cùng, khi nhận ra chính mình đã hại ch/ết người hắn yêu nhất.
Nhưng hắn có quyền được biết sự thật.
Ta không ngạc nhiên khi Hạ Ninh quyết định tự sát.
Yến Cừu lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Một lúc sau, ta hít sâu một hơi, cân nhắc liệu có nên nói ra sự thật với hắn không.
"Thực ra, ta là—"
Ta còn chưa kịp nói hết câu, hắn đã bất ngờ áp sát, dùng môi chặn lại toàn bộ lời ta.
"Nàng là công chúa của ta."
Không cần thêm lời nào.
Mọi thứ đã được khẳng định qua hành động.
Ta nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người Yến Cừu, cố gắng hình dung những gì hắn đã trải qua suốt những năm qua.
Ta nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Hắn nắm ngược lấy tay ta, khẽ siết: "Không đau."
Hắn không còn là kẻ tàn nhẫn m.á.u lạnh như trong nguyên tác, nhưng trong cung này, chắc chắn hắn đã phải chịu không ít đau khổ.
Con đường phía trước vẫn còn nhiều chông gai, nhưng không sao cả.