Sau Này Em Cưới Người Môn Đăng Hộ Đối

Chương 2:



2.

 

Ngay lúc đám đông đang rộ lên bàn tán, cửa phòng bao đột ngột mở ra, theo sau là một giọng trêu đùa vang lên:

 

“Gì đây, thừa lúc tôi không có mặt, bắt nạt vợ tôi à?”

 

Giang Thừa sải bước đi đến bên cạnh tôi, tay khẽ kéo lỏng cà vạt, rồi vòng tay ôm lấy vai tôi, ánh mắt đảo một vòng nhìn quanh cả phòng.

 

Mọi người sửng sốt.

 

“Vợ? Lớp trưởng, anh… anh đính hôn với Cố Tửu sao?”

 

Tạ Xuyên nãy giờ vẫn im lặng, tay cầm ly rượu khẽ run lên, ánh mắt lãnh đạm rốt cuộc cũng liếc sang phía chúng tôi.

 

Giang Thừa kéo ghế cho tôi ngồi xuống, rồi thản nhiên ngẩng mắt lên:

“Thế nào? Tôi với Cố Tửu đính hôn là phạm pháp à?”

 

“Nhớ hồi đi học, hai người cãi nhau suốt, nhìn nhau còn thấy chướng.”

 

Tôi với Giang Thừa coi như lớn lên bên nhau, cùng ở trong một khu tập thể, mẹ hai bên lại là bạn thân chí cốt. Giang Thừa lớn hơn tôi nửa năm, nghe nói lúc tôi sinh ra, mẹ anh ấy còn mừng hơn cả bố tôi, vừa lắc cái thằng bé còn đang mút tay vừa cười nói:

“Con trai à, con có vợ rồi nhé.”

 

Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, hai đứa toàn chí chóe, ai cũng coi thường ai, nên không ai ngờ cuối cùng lại thành đôi.

 

“Tôi với Cố Tửu là thanh mai trúc mã, còn có hôn ước từ trong bụng mẹ, đến với nhau chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Huống hồ, vợ chồng thì cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường là chuyện bình thường.”

 

Ánh mắt anh thu lại, khóe môi cong lên một nụ cười không rõ ý tứ, rồi anh chậm rãi chuyển giọng:

 

“Cố Tửu hồi trẻ mắt mù, chỉ là chơi đùa thôi, ai ngờ người ta lại tưởng thật.”

 

Ánh nhìn anh bỗng dừng lại trên người Tạ Xuyên.

“Cậu nói đúng không, lớp phó?”

 

Ngón tay Tạ Xuyên siết chặt ly rượu, yết hầu khẽ động, ánh mắt thoáng lướt qua tôi rồi ném ra một câu lạnh lùng:

 

“Chơi thật hay không, trong lòng Cố Tửu tự biết.”

 

Giây phút bốn mắt chạm nhau, là một cảm giác quen thuộc mà xa lạ, vừa cay đắng lại vừa buồn cười.

 

Không khí lúng túng, có người chủ động phá tan bầu không khí:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Lớp trưởng, lâu quá không gặp rồi. Nghe bảo anh không đi họp lớp, ai cũng tiếc lắm. Giờ gặp được rồi, nào, mọi người cùng nâng ly!”

 

Mọi người đồng loạt phụ họa.

 

Nói ra thì, trong cả lớp, Tạ Xuyên và Giang Thừa là hai người thành đạt nhất, xung quanh con gái bám theo không thiếu.

 

Giờ đây, ai nấy đều không còn là những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi ngây thơ nữa — thế giới người lớn, chỉ xoay quanh chữ “lợi”.

 

Giang Thừa khẽ lắc đầu, thở dài:

“Xin lỗi mọi người, đang chuẩn bị có con, nên không uống rượu được.”

 

Anh thong thả rót một ly nước trái cây, ngửa đầu uống cạn.

 

“Bọn tôi vừa xa nhau mấy ngày, coi như vợ chồng son mới đoàn tụ, không làm phiền mọi người nữa, cứ tự nhiên nhé.”

 

Ánh mắt anh liếc qua bàn tiệc, lại thản nhiên buông thêm một câu:

 

“Huống chi mấy món cơm nhà này, Cố Tửu chắc cũng ăn chán rồi.”

 

Giang Thừa nắm tay tôi, đứng dậy. Khóe mắt anh thoáng quét qua Tạ Xuyên và cô bạn gái bên cạnh, nhếch môi cười giễu:

 

“Ồ, hôm nay lớp phó cũng dẫn bạn gái theo à? Cũng hợp đấy chứ.”

 

Giọng anh bình thản như nước, chẳng mặn mà cũng chẳng chua cay.

 

“Trà Bích La Xuân thượng hạng ở nhà hàng chúng tôi là đặc sắc đó, lát nữa tôi bảo bếp mang lên một ấm, coi như quà ra mắt.”

 

Ánh mắt anh lướt qua cổ tay Tạ Xuyên.

 

“Lớp trưởng đúng là lâu ngày không gặp, thay đổi đến mức phải nhìn bằng con mắt khác. Cái đồng hồ này chắc đắt lắm nhỉ? Hàng đẹp đấy~”

 

Tạ Xuyên mặt lạnh tanh, trong mắt như có vô vàn cảm xúc bị đè nén.

 

Giang Thừa lại hững hờ buông một câu:

 

“Chỉ là… tặng bạn gái một chiếc Hermes bản cơ bản, hơi bị keo kiệt rồi đó?”

 

Giọng anh chẳng buồn giấu giếm sự giễu cợt và châm chọc.

 

Nói xong, anh cũng chẳng thèm để tâm đến ánh nhìn của đám đông, nắm lấy tay tôi rồi rời đi.