Sau Này Em Cưới Người Môn Đăng Hộ Đối

Chương 3:



3.

 

Trong xe, Giang Thừa im lặng đề máy, mặt không biểu cảm. Anh liếc nhìn tôi, bất mãn hỏi:

“Em cứ thế mà ném cái túi anh tặng ra ngoài à?”

 

Tôi lúng túng siết chặt dây an toàn:

“Vậy… vậy em quay lại xin lại nhé?”

 

Nghĩ ngợi một chút, lại thấy không ổn:

“Nhưng mà xin lại… hình như không hay lắm…”

 

Anh hừ khẽ một tiếng, nghiêng đầu lườm tôi:

“Em đừng có làm mất mặt anh.”

 

Tôi vội cười nịnh:

“Hôm nay nhờ có anh, không thì em tiêu thật rồi.”

 

Khóe môi Giang Thừa cong lên một nụ cười đắc ý:

“Anh đã ra tay thì đã bao giờ làm hỏng chuyện?”

 

Tôi liếc cái tên tự luyến ngồi cạnh một cái, anh ngẩng cằm hỏi:

“Về nhà không?”

 

Tôi cắn môi, bực bội:

“Không về! Anh đi uống với em.”

 

Một cuộc chạm mặt bất ngờ như thế, dù chia tay đã lâu, nhưng gặp lại rồi, trong lòng vẫn nghẹn đến khó hiểu.

 

Đêm khuya ở quán bar, ánh đèn mờ ảo, nhạc xập xình. Vài ly rượu vào bụng, đầu óc đã hơi choáng váng.

Lúc Giang Thừa đi vệ sinh, tôi nổi hứng gọi liền bốn cậu người mẫu nam – ai nấy đều cao ráo, chân dài, mặt đẹp, cười tươi rói, mỗi tiếng “chị ơi” vang lên là lòng tôi lại nở rộ.

 

Khi Giang Thừa quay lại, cảnh tượng trước mắt là bốn cậu trai ngồi ngay bên cạnh tôi, rót rượu, mời trà, lời nói ám muội.

 

“Cố Tửu, em chơi cũng ác quá nhỉ?”

Giang Thừa nhíu mày, đứng chắn trước mặt tôi, trong mắt đầy lửa giận.

 

Tôi nửa tỉnh nửa say, phẩy tay không quan tâm:

“Người lớn bỏ tiền ra để giải sầu có gì sai?”

 

Nghĩ một lúc lại nhắc anh:

“À, điện thoại em hết pin rồi, lát anh trả tiền giúp em nha.”

 

Anh nghiến răng, liếc đám người mẫu một cái, lạnh giọng:

“Cút.”

 

Có lẽ khí thế Giang Thừa quá đáng sợ, mấy cậu trai hoang mang nhìn tôi với ánh mắt như mấy kẻ bị bắt gian tại trận.

Tôi giận sôi máu, quay sang chất vấn:

“Giang Thừa anh làm gì đấy?!”

 

Tôi lảo đảo giơ hai ngón tay:

“Em chia cho anh hai người được chưa? Em cũng đâu có keo kiệt!”

 

Anh ném ra một xấp tiền, ánh mắt lại quét về phía mấy cậu người mẫu, lạnh như băng:

“Cút.”

 

Đám người mẫu cuống cuồng cầm tiền chuồn mất như bị chính thất bắt gian, không dám ngoái đầu.

 

Giang Thừa vẫn lạnh mặt nhìn tôi:

“Đây là cách em bảo đi uống rượu à?”

 

Tôi tức tối:

“Sao? Em gọi vài em trai uống với em thì sao nào?”

 

“Anh không uống với em được à?” Giọng anh lẫn cả tức giận.

 

Tôi hừ một tiếng:

“Anh gọi em là chị được không?”

 

Anh sững người, cau mày phản bác:

“Anh không lấy tiền.”

 

Tôi lườm:

“Không thu phí thì làm sao bằng có phí được.”

 

“Anh không bằng họ chỗ nào?”

 

“Người ta cho sờ cơ bụng.”

 

Không khí bỗng chốc im ắng. Anh nghiến răng, mở miệng:

“Em muốn sờ thì cứ sờ, khách sáo gì với anh.”

 

Tôi: …

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đồ điên, ai thèm sờ anh?!”

 

Tôi đầu óc quay cuồng, nhất thời không đấu lại được.

 

“Em tâm trạng không tốt, tìm chút vui vẻ thì sao nào?”

 

“Vui miễn phí thì được, trả tiền thì không.”

 

Anh lại liếc tôi, hừ một tiếng:

“Gặp lại người yêu cũ thôi mà, em yếu đuối đến mức này?”

 

Lời nói đ.â.m trúng tim đen, tôi giận quá quay mặt đi, bưng ly rượu uống tiếp.

Uống quá vội, rượu trôi qua cổ họng khiến tôi ho sặc sụa, mắt bắt đầu cay xè.

 

Anh giơ tay vỗ lưng cho tôi, lại buông một câu mỉa mai:

“Thật sự không buông nổi à?”

 

“Ai không buông nổi?!”

 

Tôi gào lên phản bác.

Rượu lúc đêm khuya luôn dễ làm người ta xúc động.

 

Tôi uống thêm hai ly nữa, cuối cùng bị anh cản lại.

Không hiểu sao, nước mắt cứ thế mà trào ra.

 

Yêu nhau sáu năm, từ thân thiết đến xa lạ, từ hứa hẹn trăm năm đến mỗi người một lối. Dù có cố tỏ ra bình thản khi gặp lại, thì trong lòng vẫn chua xót không nguôi.

 

“Năm đó anh ấy nghèo đến mức, tiết kiệm cả tháng chỉ để mua cho em một cái túi giả. Anh ấy nói, sau này có tiền sẽ mua Hermes cho em…”

 

Tôi nghẹn ngào khóc, nói không thành lời.

 

“Em chỉ thấy buồn thôi… chuyện tình cảm đúng là, người gieo hoa, kẻ khác hưởng.”

 

Không hẳn là chưa quên, chỉ là con người không phải cây cỏ, gặp lại rồi thì nước mắt cũng chẳng nghe lời nữa.

 

Giang Thừa lại đ.â.m thêm phát nữa:

“Năm năm trước có người thất tình khóc như con ngốc, năm năm sau vẫn chẳng khá lên là bao.”

 

Tôi vừa mếu máo vừa vớ lấy cà vạt anh mà lau mũi:

“Anh thấy em thế này còn châm chọc em… hu hu…”

 

Anh khịt mũi ghét bỏ, giật cà vạt vứt cho tôi, rồi cởi ba cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên.

Thở dài một tiếng, anh cúi người cõng tôi lên lưng.

 

Gió đêm mát lạnh thổi vào mặt, rượu dâng lên đầu, tôi mơ hồ chỉ còn tiếng thút thít không ngừng.

 

Giang Thừa nhịn không nổi cười:

“Đủ rồi đấy.”

 

Tôi trong cơn lờ mờ liền cắn một phát vào vai anh:

“Đồ tồi! Toàn cười nhạo em!”

 

Anh bật cười khẽ:

“Anh không cười em, anh đang… cười chính mình.”

 

“Anh rõ ràng là đang cười em! Đồ khốn kiếp! Từ bé đến giờ toàn lấy em làm trò đùa. Lúc nhỏ anh hay nói hai đứa mặc mỗi cái quần nhỏ đứng cạnh nhau giống Hải Nhĩ huynh đệ!”

 

Tôi uống đến mơ hồ, lời nói chẳng còn kiểm soát nổi.

 

“Tất cả là lỗi của anh! Ngực em nhỏ cũng tại anh nguyền rủa! Đồ mỏ quạ! Huhu… n.g.ự.c em nhỏ quá…”

 

Tôi nằm trên lưng anh, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tủi thân.

 

Giọng cười của Giang Thừa vang lên trong đêm:

“Cái này mà cũng đổ cho anh được sao?”

 

Tôi giận dữ siết cổ anh:

“Anh lại dám cười em!”

 

Tôi nghẹn giọng nói nhỏ:

“Em có nhỏ lắm không?”

 

“Cố Tiểu Tửu, em muốn nghe lời nói dối dễ nghe hay…”

 

“Anh im đi! Em ghét anh c.h.ế.t được!”

 

“Không sao, anh không chê…”

 

Sau một trận điên loạn, tôi cũng dần yên lại, nằm rạp trên lưng anh.

Anh từng bước từng bước đi trong đêm, ánh đèn đường kéo bóng anh dài lê thê.

Gió đêm se lạnh, tôi khẽ sụt sịt.

 

Qua một lúc lâu, Giang Thừa bỗng hỏi:

“Cố Tiểu Tửu, Tạ Xuyên thực sự tốt đến thế sao?”