"Bần tăng pháp hiệu Tuệ Giác."
Vị này chính là tiểu sa di từng ở bên cạnh trụ trì năm đó. Thời gian thấm thoát trôi qua, vị sa di năm xưa nay đã trở thành trụ trì của cả ngôi chùa. Giang Uyển Như thần sắc thoáng hoảng hốt, hồi lâu không thể hoàn hồn.
"Nhân gian vô thường, tiểu sư phụ… xin hãy nén bi thương."
Dù Tuệ Giác nói rằng trụ trì viên tịch trong thọ hạn, Giang Uyển Như vẫn không khỏi dâng lên một nỗi buồn man mác.
Lục Phụng siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, bàn tay thô ráp chai sạn vì vết đao kiếm, lúc này lại mang đến cho Giang Uyển Như cảm giác an ổn đến lạ thường.
Hắn liếc nhìn nàng đầy vẻ trấn an, sau đó nói với Tuệ Giác:
"Ngươi lui xuống đi."
Bề ngoài hắn không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại có phần không vui. Hôm nay hắn vốn dĩ dẫn nàng đi dạo giải sầu, ai ngờ lại nhận tin chẳng lành này, khiến tâm trạng nàng trùng xuống, đến cả ý định cầu thần bái Phật cũng không còn nữa.
Chư tăng lặng lẽ lui xuống, trong cổ tự tĩnh mịch, Lục Phụng và Giang Uyển Như sóng vai mà đi. Ánh nắng xuyên qua tán cây rậm rạp, rải xuống những vệt sáng lốm đốm trên vai hai người.
Sau một lúc lâu, Lục Phụng lên tiếng:
"Mạc thọ ư thương tử, nhi Bành Tổ vi yểu, vô tu giới hoài."
Giang Uyển Như đang chìm đắm trong bi thương, chợt nghe câu này, không khỏi ngây ra, nghi hoặc hỏi:
"A? Có ý gì?"
Ngay cả Khổng Tử nàng còn đọc không hiểu, huống chi là những câu huyền diệu thâm sâu của Trang Tử.
Lục Phụng thoáng khựng bước, lắc đầu cười khẽ.
Hắn nói: "Không có gì."
"Ta chỉ muốn làm nàng vui lên thôi."
Giang Uyển Như: "..."
Nàng nhìn hắn đầy nghi hoặc, lẩm bẩm:
"Đám thư sinh mấy người, nói một câu bình thường thì không chịu, cứ thích làm người ta chẳng hiểu gì cả."
Khi còn nhỏ, Hoài Dật cũng thế, suốt ngày "thử vân", "bỉ vân", khiến nàng nghe mà đau cả đầu. Mãi đến khi lớn lên mới đỡ hơn chút. May mắn là Hoài Lăng và Minh Châu không giống nó.
Lục Phụng tuy không cố ý khoe khoang học vấn trước mặt nàng, nhưng như lúc này đây, vô tình buột miệng một câu mà nàng chẳng hiểu nổi.
Lúc đầu, vì không biết chữ nhiều, nàng còn cảm thấy tự ti trước mặt hắn. Nhưng sau này nghĩ thoáng hơn, đời này đâu phải ai cũng đi thi khoa cử, chỉ cần hắn thích nàng, nàng sống thoải mái, vậy là đủ rồi.
Quả nhiên, nghe nàng phàn nàn, Lục Phụng liền dễ dàng thuận theo:
"Là lỗi của ta."
Trước đây, hắn còn khuyên nàng rảnh rỗi thì nên học hành. Nhưng về sau, biết nàng thuở nhỏ bơ vơ khổ cực, hắn lại chỉ thấy thương nàng, liền để mặc nàng thích gì thì làm nấy.
Lục Phụng thỉnh thoảng cũng nghĩ, duyên phận thật sự khó lường.
Hắn khi còn trẻ vốn mắt cao hơn đầu, đối với nữ tử, tiêu chuẩn của hắn cũng chẳng khác gì bao người: phải là tiểu thư khuê các, hiểu lễ nghĩa, biết sách vở, tính tình đoan trang, tài hoa xuất chúng.
Vậy mà trớ trêu thay, trời xui đất khiến, lại để hắn nhặt được bảo bối quý nhất đời.
Giang Uyển Như tuy không biết nhiều chữ, nhưng nàng có một ưu điểm: chịu khó hỏi han.
Nàng cứ quấn lấy Lục Phụng, bắt hắn phải giải thích câu kia cho nàng hiểu.
Hắn là một người học thức uyên thâm, mà đối với nàng lại kiên nhẫn lạ thường. Hắn dùng những lời dễ hiểu, dẫn chứng phong phú, giảng giải từng chút một, không khiến nàng cảm thấy khô khan nhàm chán.
Dần dần, Giang Uyển Như bị câu chuyện của hắn cuốn theo.
Hai người cứ thế thong dong dạo bước trên con đường đá xanh, mặc cho thời gian lặng lẽ trôi qua.
Pussy Cat Team
Một cánh hoa mộc lan rơi xuống vai nàng, Lục Phụng giơ tay, nhẹ nhàng phủi đi giúp nàng.
Đi tới trước đại hùng bảo điện, hương khói lượn lờ, hắn hỏi nàng:
"Vào không?"
Giang Uyển Như vốn đến đây để lễ Phật.
Nàng đứng ngoài điện nhìn vào, ánh mắt dừng lại trên tượng Phật bằng vàng, đặt trong bóng râm, tay nâng hoa sen, mi mắt rũ xuống, nét mặt từ bi thương xót.
Nàng lắc đầu:
"Thôi vậy."
Nàng chắp tay trước ngực, cúi đầu bái ba lạy, sau đó mỉm cười với hắn:
"Chúng ta đi chỗ khác dạo một chút."
Tâm trạng nàng không còn nặng nề như trước.
Nàng khoác lấy tay Lục Phụng, nói:
"Mấy năm trước, thiếp từng nằm mơ thấy điềm xấu, trong lòng hoảng sợ, liền đến đây cầu Phật tổ."
"Vị trụ trì năm đó cũng giống chàng, thích nói mấy lời sâu xa khó hiểu. Toàn nói nào là mưa, nào là sấm chớp, thiếp chẳng hiểu gì cả."
Nghĩ đến cảnh xấu hổ khi đó, Giang Uyển Như ngượng ngùng cười khẽ, rồi tiếp tục:
"Nhưng vừa nãy, thiếp chợt hiểu ra rồi. Ý của trụ trì là: không nên luyến tiếc quá khứ, cũng đừng lo lắng cho tương lai. Quan trọng nhất, là trân trọng hiện tại."
Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, đan mười ngón tay vào nhau, cảm nhận vết chai thô ráp nhưng quen thuộc nơi lòng bàn tay hắn.
Nàng nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Lục Phụng, sinh tử có số, nhân gian vô thường. Chàng cũng từng nói, trên đời này không có thuốc trường sinh, sinh lão bệnh tử, đều không thể cưỡng cầu."
Lục Phụng hơi cau mày:
"Nói những lời này làm gì?"
"Đừng nhíu mày hoài, trông hung dữ lắm."
Giang Uyển Như vuốt phẳng nếp nhăn giữa trán hắn, cười dịu dàng:
"Chúng ta cứ sống thật tốt những ngày tháng này."
Dù có thấu suốt lẽ đời như trụ trì, cuối cùng cũng không thể thoát khỏi luân hồi sinh tử.
Giang Uyển Như vừa tiếc nuối, vừa cảm kích. Mãi đến rất nhiều năm sau, nàng mới thật sự hiểu được ý tốt của trụ trì.
Nàng không thể đích thân cảm tạ, nhưng sẽ ghi nhớ lời ông ấy, sống trọn vẹn từng ngày nàng có.
Để rồi một ngày nào đó, nằm xuống trong hoàng lăng mà Lục Phụng xây cho họ, nàng cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Nghe xong, Lục Phụng trầm mặc hồi lâu, rồi bỗng hỏi:
"Trong đời nàng có điều gì hối tiếc không?"
Hắn bây giờ có thể thực hiện cho nàng, cớ gì phải đợi đến sau này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Giang Uyển Như bật cười, thực sự nghiêng đầu suy nghĩ một lát. Ninh An hầu ở kinh thành đi lại khó khăn, đã sớm chuyển cả nhà rời khỏi kinh đô, Lệ phu nhân thân thể khỏe mạnh, cũng không còn dè dặt như trước, ngày càng cởi mở, vui vẻ. Ba đứa trẻ dần trưởng thành, mỗi đứa một vẻ, đều hiếu thảo, hiểu chuyện.
Còn Lục Phụng…
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn thật lâu, rồi nói:
"Vẫn còn một điều tiếc nuối."
"Hửm?"
Lục Phụng làm bộ dáng lắng nghe chăm chú, Giang Uyển Như mím môi cười, mang theo chút tinh nghịch của thiếu nữ.
"Chàng chưa từng cõng thiếp."
Nàng có chút hâm mộ, nói: "Trên đường lên núi, thần thiếp thấy tiều phu cõng thê tử lên núi, tình nghĩa sâu đậm, thật đáng ngưỡng mộ."
Đường núi quanh co, hôm nay dù không có khách hương khói, nhưng vẫn chạm mặt vài tiều phu, thợ săn sống dựa vào núi. Trong đó có một ông lão hơn sáu mươi, râu tóc đã bạc trắng, nhưng bước chân vững chãi, tinh thần dồi dào. Trên lưng ông đeo một cái sọt tre to, bên trong có ít củi khô, và một bà lão tóc bạc như tuyết.
Thấy Giang Uyển Như nhìn họ đầy kinh ngạc, Lục Phụng vốn định sai người gọi lão tiều phu đến hỏi chuyện, nhưng bị Giang Uyển Như ngăn lại. Nàng không phải thương hại họ, giàu có có cách sống của người giàu, nhà nghèo cũng có đạo sinh tồn của họ. Nàng ngưỡng mộ tình cảm của lão tiều phu và bà lão, kết tóc đồng tâm, sinh tử bên nhau.
Nàng và Lục Phụng, liệu có thể đợi được đến ngày đó không?
Lục Phụng không hiểu được nỗi đa sầu đa cảm của nữ nhân, hắn nheo mắt nhìn về phía mặt trời lặn, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Nếu nàng muốn, lập tức xuống núi, ta sẽ cõng nàng."
Với sức lực của hắn, dù đi thêm một chuyến cũng kịp về thành khi cổng thành đóng.
Gương mặt hắn nghiêm túc, như thể thực sự đang suy xét chuyện này. Giang Uyển Như cười đến run rẩy cả người, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lục Phụng, nàng bảo hắn cúi đầu.
Hắn nghe lời cúi xuống, Giang Uyển Như đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ hắn, như chuồn chuồn lướt nước, khẽ đặt một nụ hôn lên khóe môi hắn, rồi nhanh chóng rời đi.
Nụ hôn này nhạt nhòa và nhẹ bẫng, không chứa chút dục tình nào, rất khác với những lần môi lưỡi triền miên nơi giường chiếu.
"Chàng đúng là khúc gỗ mà."
Giang Uyển Như lườm hắn một cái, nhấc váy bước nhanh về phía trước. Hôm nay xiêm y của nàng mềm mại, lại ở sân chùa rộng rãi, nàng có thể sải bước chạy thoải mái, khác hẳn những ngày bị bó buộc trong cung.
Lục Phụng nhìn nàng, liền bước nhanh đuổi theo.
…
Giang Uyển Như không hề bi thương như Lục Phụng tưởng tượng, chỉ là trụ trì đã viên tịch, nàng không bái Phật, cũng không cầu phúc. Nhân lúc xuân quang rực rỡ, nàng lên núi sau chùa hái rất nhiều loài hoa nhỏ không biết tên, tết thành một chiếc vòng hoa đội lên tóc.
Tay nàng vụng về khi thêu thùa may vá, nhưng khi tết vòng hoa lại vô cùng khéo léo. Nàng nói khi còn nhỏ, nàng từng ghen tỵ vì tỷ tỷ có trâm cài xinh đẹp, dì liền hái hoa kết thành trâm cài cho nàng. Trong phủ, từng mũi kim sợi chỉ, thậm chí cả một chậu hoa cũng bị ghi vào sổ sách, hoa hái xuống sẽ héo úa, vì vậy có được một vòng hoa, nàng đã có thể vui mừng đến nửa đêm.
Những chuyện đau buồn trong quá khứ, bây giờ nàng có thể kể lại như một câu chuyện đùa, còn có thể tự trêu chọc mình.
Nàng nói, Lục Phụng đứng bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng nghiêng người, che ánh nắng chói mắt giúp nàng.
Mặt trời dần lặn về phía tây, sắp đến giờ đóng cửa cung. Thấy tâm trạng Giang Uyển Như vui vẻ, Lục Phụng đề nghị nghỉ lại một đêm trong chùa, không cần vội về cung. Kết quả liền bị Giang Uyển Như nhéo eo một cái, trách nhẹ:
"Nói thì dễ nghe, vậy còn buổi chầu sáng mai thì sao?"
Lục Phụng là một quân vương cần mẫn, mấy năm đăng cơ chưa từng vắng mặt buổi triều sớm nào. Hắn muốn nàng vui, nhưng nàng cũng không muốn làm lỡ chính sự của hắn.
Phu thê bên nhau là như vậy, có qua có lại, mới có thể viên mãn.
Hôm nay Giang Uyển Như không lễ Phật, nhưng vẫn mang theo hương hỏa lễ vật đầy đủ. Nàng từ chối lời mời dùng bữa chay của Huệ Giác, dưới ánh mắt không mấy hài lòng của Lục Phụng, cùng hắn xuống núi.
"Tiểu sư phụ đó chỉ lớn hơn Hoài Dật hai tuổi, ta có thể làm mẫu thân người ta rồi, chàng lại nghĩ linh tinh gì thế!"
Ánh mắt Lục Phụng quá rõ ràng, khiến Giang Uyển Như muốn giả ngu cũng không được. Nàng vừa bực vừa buồn cười, người suốt ngày bảo nàng đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ lại là người nghĩ vớ vẩn nhất.
Lục Phụng hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên ra lệnh dừng xe ngựa, gọn gàng xoay người xuống, đưa tay về phía nàng.
"Xuống đây."
Giang Uyển Như ngạc nhiên, "Chàng làm gì vậy?"
Lục Phụng mặt không đổi sắc: "Lúc lên núi không kịp, xuống núi thì được."
Hắn không hiểu mấy suy nghĩ kỳ lạ của Giang Uyển Như, nhưng chỉ cần nàng nói ra, hắn nhất định sẽ thỏa mãn nàng.
Cõng nàng xuống núi, chẳng phải chuyện khó khăn gì.
"Thiếp chỉ thuận miệng nói thôi, chàng mau lên xe đi."
Trước mặt bao nhiêu thị vệ, Giang Uyển Như vẫn muốn giữ thể diện, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng. Lúc này họ vừa ra khỏi cổng chùa chưa xa, các tăng nhân trong chùa còn đang đứng tiễn. Họ chưa đi, tăng nhân cũng không dám đi, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Lục Phụng chẳng quan tâm ai nhìn hay không. Nhìn càng tốt. Cả đời hắn ghét nhất loại thư sinh mặt trắng, chẳng hạn như Bùi Chương, chẳng hạn như tiểu sư phụ Huệ Giác mà Giang Uyển Như vừa đối đãi cung kính, mặt mũi trắng trẻo, nho nhã tuấn tú, nàng còn cười với hắn!
Lục Phụng thầm tức giận, nếu không phải nể tình vị trụ trì đã khuất, hôm nay chắc chắn đã có người đổ máu.
Hắn mạnh mẽ vươn tay, kéo Giang Uyển Như xuống. Lúc này, nàng thực sự cảm nhận được thế nào là "cưỡi hổ khó xuống". Do dự một lát, nàng khẽ kiễng chân, co hai chân lên, vòng qua eo săn chắc của hắn.
Lục Phụng thuận thế luồn tay qua đầu gối nàng, vững vàng bế nàng lên.
Rõ ràng là do nàng đề nghị, nhưng bây giờ lại đỏ mặt, xấu hổ đến mức vùi đầu vào lưng hắn.
Hai tay nàng ôm chặt cổ hắn, khẽ hỏi:
"Lục Phụng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, có làm tổn hại đến uy danh của chàng không?"
Lục Phụng trầm giọng: "Không."
Tấm lưng hắn rộng lớn vững chãi, mặt nàng áp sát vào, cảm nhận hơi ấm và sức mạnh của hắn. Vùi đầu một lát, nàng lại khe khẽ hỏi:
"Chân chàng thế nào? Có đau không?"
Lục Phụng thoáng dừng lại, ý vị sâu xa đáp:
"Chân ta thế nào, nàng không biết sao?"
Giang Uyển Như: "……"
"Chàng đừng nói nhảm."
Lục Phụng nói: "Đừng nhúc nhích."
Tay hắn vỗ nhẹ lên vòng eo tròn trịa của nàng. Giang Uyển Như giật mình cứng đờ, không dám chọc hắn nữa.
Thị vệ sớm đã bị Lục Phụng đuổi đi xa, trên con đường núi quanh co, một nam nhân cường tráng cõng nữ tử trên lưng.
Giang Uyển Như ngoan ngoãn được một lát, rồi lại ghé sát tai hắn, thì thầm điều gì đó.
Ánh hoàng hôn đỏ như máu, kéo dài bóng dáng hai người, hòa vào sắc trời chạng vạng.
Đẹp vô cùng.
【Lời tác giả】
Phiên ngoại về cuộc sống hằng ngày của đế hậu kết thúc rồi!
Phiên ngoại này đã ghép lại đầy đủ những mảnh ghép còn thiếu trong chính văn.
Dù ở hai kiếp, Như Như đều có được kết cục viên mãn.