Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 154: (NT13) Hồn Vũ Đế Xuyên Vào Lục Phụng



Đêm khuya, một vầng trăng tròn thanh khiết treo cao giữa bầu trời, ánh trăng trải dài trên những tòa cung điện trùng điệp, càng tôn lên vẻ nguy nga tráng lệ.

 

Bên trong màn lụa mờ ảo, nam nhân trên giường bỗng mở to đôi mắt lạnh lùng.

 

Ánh mắt sắc bén như chim ưng quét qua xung quanh đầy cảnh giác, ánh nến hắt lên tấm rèm lụa màu vàng nhạt, trên đỉnh màn thêu hình rồng phượng chạm trổ tinh xảo. Đây là... hoàng cung sao?

 

Trong đáy mắt đen thẳm của hắn lóe lên một tia nghi hoặc. Mũi tên sấm sét xuyên thẳng qua lồng n.g.ự.c hắn, ký ức cuối cùng là biển cát mênh m.ô.n.g nơi đại mạc. Với sức mạnh ấy, hắn không thể nào sống sót.

 

Nam nhân giơ tay, đặt lên n.g.ự.c mình, bỗng nhiên cơ thể khựng lại, cánh tay hắn bị một thứ mềm mại đè lên, tê dại nhẹ nhàng.

 

Hắn quay đầu, phát hiện trong vòng tay mình có một nữ nhân đang say ngủ.

 

Mái tóc đen mượt như mây xõa trên gối, vài sợi lòa xòa bên gáy. Làn da nàng trắng đến kinh người, mềm mịn như sữa, dưới ánh nến mờ ảo tỏa ra một lớp ánh sáng dịu nhẹ. Lông mi dày rợp bóng, gò má ửng hồng, đôi môi nhỏ nhắn hơi hé mở, tựa như đóa đào mới nở đầu xuân.

 

Ánh mắt Vũ Đế lạnh lùng quét qua chiếc chăn mỏng buông lơi, không thể che giấu thân hình đầy đặn quyến rũ của nàng. Lớp áo ngủ màu đỏ nhạt hờ hững, để lộ bờ n.g.ự.c trắng nõn điểm xuyết những dấu vết đỏ hồng chằng chịt.

 

Một mỹ nhân hiếm có.

 

Vũ Đế thầm nghĩ.

 

Nhưng hắn không phải kẻ ham mê nữ sắc. Lục tìm ký ức, hắn không nhớ mình từng có vị phi tần này.

 

Ảo ảnh trước lúc c.h.ế.t sao?

 

Vũ Đế nhíu mày, rút cánh tay ra khỏi cổ nàng. Nữ nhân ngủ không yên giấc, tựa hồ cảm thấy “chiếc gối” của mình chạy mất, liền nhăn mũi một chút, theo bản năng rúc vào tay hắn, lại nghiêng đầu gối lên như cũ, thỏa mãn ngủ tiếp.

 

Gò má nàng mềm mại, làn da mịn màng khiến tim hắn khẽ rung động, không lẽ, đây không phải là mộng?

 

Hắn lần nữa rút tay ra, ngồi dậy nhìn xuống lồng n.g.ự.c mình. Da thịt săn chắc, không một vết sẹo nào.

 

Không đúng. Ngoại trừ vết thương chí mạng do mũi tên kia, hắn đã chinh chiến bao năm, vết d.a.o vết kiếm chằng chịt, khiến cung nữ và thái giám khiếp sợ mỗi lần nhìn thấy.

 

Hắn chưa bao giờ thấy xấu hổ hay ghê sợ điều đó, thậm chí còn tự hào, bao nhiêu kẻ muốn lấy mạng hắn, cuối cùng đều thành oan hồn dưới lưỡi đao của hắn. Ngay cả Diêm Vương cũng không dám nhận hắn.

 

Thế nhưng, những vết sẹo tượng trưng cho chiến công hiển hách ấy, giờ đây lại biến mất!

 

Chỉ còn vài vết cào mờ nhạt, hơi đỏ nhưng chưa rách da.

 

Vẻ mặt luôn bình tĩnh của Vũ Đế thoáng chấn động. Hắn định đứng dậy xuống giường, nhưng nữ nhân bên cạnh lại lần nữa quấn lấy hắn bằng tay chân.

 

“Còn sớm lắm, ngủ thêm chút nữa đi...”

 

Nàng dụi mặt vào lồng n.g.ự.c hắn, hàng mi dài khẽ động, nhưng không mở mắt. Giọng nàng mơ hồ lẩm bẩm vài câu, hắn không nghe rõ.

 

Cơn giận của Vũ Đế dâng lên. Chưa từng có ai dám vô lễ trước mặt hắn như vậy. Với tính cách của hắn, sớm đã ra lệnh kéo ra ngoài đánh c.h.ế.t rồi! Nhưng hiện tại đang ở nơi xa lạ đầy nghi hoặc, hắn tạm thời nhẫn nhịn.

 

Lại một lần nữa đẩy nàng ra, cuối cùng nàng cũng mở mắt, đôi đồng tử phủ sương mù vì chưa tỉnh hẳn. Trong lúc mơ màng, nàng bỗng đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi hắn.

 

“Lục Phụng, thiếp buồn ngủ quá, hôm nay chàng tự mặc y phục được không?”

 

Pussy Cat Team

Giọng nàng lười biếng, như thể nghĩ đã đến giờ lâm triều, nhưng nàng lại quá mệt, làm nũng:

 

“Đêm qua phu quân giỏi quá, giờ thiếp còn đau lưng đây...”

 

Vũ Đế kinh ngạc tột độ, nàng vừa nói gì? Lục Phụng?!

 

Từ khi tiên đế băng hà, trong thiên hạ không ai còn dám nhắc đến cái tên này. Dân gian còn phải tránh kiêng kị, khi viết còn phải bớt đi một nét để tỏ lòng tôn kính.

 

Vậy mà nàng lại trực tiếp gọi thẳng tên hắn, còn dùng giọng điệu thân mật!

 

Hắn nheo mắt lạnh lùng: “Ngươi vừa gọi trẫm là gì?”

 

Nữ nhân chẳng hề hay biết nguy hiểm đang cận kề, vẫn còn mơ màng dỗ dành hắn:

 

“Phu quân, thiếp gọi chàng là phu quân.”

 

“Phu quân tốt của thiếp, cho thiếp ngủ thêm một lát nữa nhé, cầu xin chàng đấy...”

 

Nàng nói với vẻ không quá chân thành, lật người kéo chăn che kín đầu, chỉ chốc lát sau, hơi thở đã dần đều đặn.

 

Vũ Đế hít sâu một hơi. Đã quen đối mặt với âm mưu quỷ kế chốn triều đình, hắn lập tức nghĩ đến hàng loạt giả thuyết.

 

Nữ nhân này dám gọi thẳng tên hắn, lại còn là "phu quân", chứ không phải "bệ hạ", lẽ nào, hắn không còn là hoàng đế?

 

Không đúng.

 

Màn lụa vàng nhạt, hình thêu rồng phượng, khắp thiên hạ, chỉ có bậc cửu ngũ chí tôn mới có thể dùng.

 

Hắn không do dự nữa, lập tức xuống giường, thắp sáng ngọn nến trong phòng.

 

Vũ Đế quan sát xung quanh, giường lớn tinh xảo, khung giường chạm trổ chim phượng, đính đầy trân châu sáng bóng. Gần đó là bộ bàn ghế gỗ hoàng hoa lê, trên bàn bày bộ ấm chén bằng sứ trắng tinh tế, bên cửa sổ có một chiếc trường kỷ phủ da hồ trắng muốt.

 

Lọ sứ cao cổ cắm hai nhành cúc họa mi, tỏa ra hương thơm thanh nhã.

 

Cúc họa mi?

 

Võ Đế nhíu mày cầm lên, ngẫm nghĩ.

 

Lúc hắn c.h.ế.t ở đại mạc là giữa mùa hạ, nhưng loài hoa này, phải đến đầu thu mới nở.

 

Ánh mắt hắn rơi vào bàn trang điểm, bỏ qua những món trang sức ngọc ngà rực rỡ, hắn nhìn thẳng vào chiếc gương đồng.

 

Phản chiếu trong đó là một gương mặt lạnh lùng sắc sảo, ngũ quan như đao khắc, đôi mày nghiêm nghị, chính là hắn!

 

Hắn đứng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng tiếp nhận sự thật hoang đường này…

 

Hắn c.h.ế.t rồi. Nhưng hắn lại sống lại.

 

Sống trong thân xác của một "Lục Phụng" khác.

 

Bọn họ có diện mạo, tên tuổi giống hệt nhau. Nhưng trải nghiệm... có lẽ không giống.

 

Người này may mắn hơn hắn. Khi hắn vừa xuống giường đi lại, căn bệnh ở chân hành hạ hắn nhiều năm nay đã hoàn toàn biến mất. Những vết thương trên người cũng mờ nhạt, gần như chẳng thấy dấu vết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Còn nữ nhân kia...

 

Vũ Đế khẽ cau mày.

 

Mặc dù chưa trò chuyện nhiều, nhưng qua những gì nghe được, hắn có thể chắc chắn…

 

Nàng là hoàng hậu của "hắn".

 

Vẫn là một hoàng hậu vô cùng được sủng ái.

 

Vũ Đế sinh ra vô số nghi hoặc và khó hiểu. Hắn đăng cơ đã nhiều năm, hậu cung không có ai được phong hậu vị cao, những nữ nhân tầm thường đó, hắn thậm chí còn không nhớ nổi mặt, huống hồ là chuyện khác. Không thể phủ nhận, nữ nhân trên giường kia là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng đối với một đế vương như hắn, mỹ nhân xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là một tấm da mà thôi.

 

Thiên thu cơ nghiệp, giang sơn vạn dặm, cái nào chẳng thú vị hơn nữ sắc? "Hắn" sao có thể si mê nữ nhân như vậy?

 

Vũ Đế nhíu mày thật sâu, đứng trong bóng tối cho đến khi chân trời phía xa bắt đầu ló rạng ánh sáng, hồi lâu sau, hắn trầm giọng nói: “Người đâu, thay y phục.”

 

---

 

Sau buổi triều sớm, vừa vặn là lúc Giang Uyển Như thức dậy.

 

Tối qua Lục Phụng giày vò nàng rất lâu, nửa đêm lại vô duyên vô cớ đẩy nàng ra, khiến tinh thần nàng hôm nay có chút uể oải. Vì không tiếp kiến mệnh phụ, nàng liền bảo Thúy Châu tùy tiện vấn cho mình một búi tóc đơn giản, nửa nằm trên tiểu tháp bên cửa sổ, hai cung nữ nhỏ đang xoa bóp eo cho nàng.

 

Nàng dặn dò: “Chuẩn bị chút cháo trắng và món thanh đạm, gần đây thánh thượng ăn nhạt, dọn hết món mặn đi.”

 

Mỗi lần Lục Phụng hạ triều xong đều cùng nàng dùng bữa sáng, có khi hắn giày vò nàng quá mức, nàng sẽ ngấm ngầm "trả đũa" bằng cách thay đổi thực đơn. Lục Phụng vốn thích ăn đậm vị, ưa các món thịt cá. Nếu hắn dùng bữa một mình, tự nhiên sẽ có sơn hào hải vị, không ai dám để hắn thiếu thốn. Nhưng nếu hắn đến Phượng Nghi Cung ăn sáng thì phải nghe theo lời hoàng hậu nương nương.

 

Ấy vậy mà hoàng đế thà uống cháo trắng cũng cam tâm tình nguyện vượt nửa hoàng cung đến chỗ hoàng hậu dùng bữa. Ban đầu Giang Uyển Như cứ nghĩ hắn không biết, mãi đến một lần, hắn cắn nhẹ vành tai nàng hỏi: “Giận dỗi xong chưa?”

 

Lúc ấy nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, và chuyện này dần trở thành bí mật mà cả hai người ngầm hiểu, hay có thể nói là một thú vui riêng.

 

Thúy Châu che miệng cười khẽ, khom người lui ra. Nào ngờ hôm nay chờ mãi, cháo đã hâm nóng hai lần, mà Phượng Nghi Cung vẫn tĩnh lặng, không thấy bóng dáng hoàng đế đâu.

 

Trong sự im lặng ấy, Kim Đào vội vã bước vào, ghé sát tai Giang Uyển Như thì thầm: “Bẩm hoàng hậu nương nương, thánh thượng đang ở Ngự Thư Phòng, nương nương cứ dùng bữa trước đi ạ.”

 

Kim Đào biết cách đưa tin, thực tế là, tin từ tiền triều truyền đến, sáng nay trong buổi chầu, thánh thượng đã trách mắng thái tử, sau đó phất tay áo bỏ đi, một mình đến Ngự Thư Phòng.

 

Giờ này, chắc hẳn hoàng đế đã dùng xong bữa sáng.

 

Giang Uyển Như và Lục Phụng tình cảm mặn nồng bao năm nay, hoàn toàn không nhận ra hàm ý trong lời Kim Đào. Nếu Lục Phụng không đến chỗ nàng, nhất định sẽ cho người nhắn trước, để nàng khỏi đợi vô ích. Hôm nay rốt cuộc có chuyện gì?

 

Nàng nhấp một ngụm nước ấm, đứng dậy nói: “Chuẩn bị bữa sáng, bổn cung đến Ngự Thư Phòng.”

 

Nàng đương nhiên nghĩ rằng Lục Phụng chưa ăn gì. Không phải nàng cố tình bắt nạt hắn, bữa sáng vẫn đầy đủ: một bát yến sào bát tiên, một bát canh thịt dê, một đĩa gà hấp béo mềm, một món đậu hũ kho, một bát viên tam tiên, một đĩa cuốn Như Ý. Tất cả đều chuẩn bị khẩu phần cho hai người, nàng sẽ cùng hắn dùng bữa.

 

Tiện thể hỏi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà đến bữa cũng không ăn.

 



 

Kim Đào không tiện nói thẳng, Giang Uyển Như dẫn theo một đoàn người, rầm rộ tiến đến Ngự Thư Phòng. Đến nơi, nàng liền thấy thái tử mười lăm tuổi đang quỳ trước long án, ưỡn thẳng cổ, tranh luận với phụ hoàng của mình.

 

“Thánh thượng vạn an.”

 

Giang Uyển Như vào Dưỡng Tâm Điện hay Ngự Thư Phòng, vốn dĩ không cần thông báo hay hành lễ. Nàng vẫn tự do đi lại như thể bước vào tẩm cung của mình, không ngờ lần này lại đụng trúng Hoài Dật.

 

Nếu chỉ có hai người họ, nàng và Lục Phụng muốn thế nào cũng được. Nhưng khi có con cái ở đây, nàng luôn giữ thể diện cho Lục Phụng. Giang Uyển Như nhẹ nhàng hành lễ, chỉ một thoáng rồi đứng thẳng dậy, đặt hộp thức ăn lên trước long án, nhìn về phía hoàng đế: “Có chuyện gì vậy? Sao không thể nói tử tế, lại bắt Hoài Dật quỳ thế này?”

 

Vũ Đế sắc mặt xanh mét, nhìn nữ nhân tự tiện bước vào mà không cần thông truyền, ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên thân thể Thái tử đang ưỡn cổ, cứng rắn không chịu nhận sai.

 

Bàn tay to lớn của hắn đột nhiên đập mạnh xuống long án, trầm giọng quát: "Vô lễ!"

 

Thật đúng là muốn tạo phản rồi!

 

Hắn đã ở Ngự Thư Phòng suốt đêm, từ những lá thư qua lại, tấu chương cùng một số manh mối nhỏ nhặt, hắn dần dần ghép lại được bóng dáng của "hắn".

 

Đường đi của họ ban đầu khá giống nhau, nhưng khi đăng cơ, "hắn" danh chính ngôn thuận hơn, thanh danh cũng tốt hơn một chút. "Hắn" không giống hắn, không phải chinh chiến bốn phương, ngoài việc đánh hạ một bộ lạc Hung Nô, những quốc gia khác đều duy trì quan hệ qua hình thức thông thương, đến giờ Đại Tề vẫn chưa xưng bá thiên hạ.

 

Lúc đầu, Vũ Đế khịt mũi khinh thường, đúng là một tên hoàng đế bạc nhược! Hắn hiểu rồi, trời cao để hắn sống lại, chắc chắn là để hắn tiếp tục thống nhất giang sơn!

 

Hắn kích động đến mức m.á.u huyết sôi trào, nhưng càng xem tiếp, cơn hừng hực trong lòng dần dần nguội lạnh. Hắn thấy giang sơn ổn định, triều đình hòa bình, "hắn" nắm giữ quyền lực quân sự và chính trị vô cùng vững chắc, không phải kẻ vô dụng như hắn tưởng. Các nước chư hầu triều cống, quốc khố sung túc, gấp mấy lần so với khi hắn còn tại vị.

 

Với thực lực hiện tại của Đại Tề, để trở thành thiên hạ chí tôn, chỉ thiếu một danh nghĩa mà thôi. Nếu hắn khởi binh chinh phạt, dù thắng rồi, có thể đạt được điều gì đây?

 

Vũ Đế rơi vào thoáng mê mang. Hắn buộc phải thừa nhận, "hắn" là một quân vương anh minh, có thể sánh ngang với mình. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên, giống như một loại vinh quang chung vậy.

 

Cho đến khi hắn phát hiện ra, "hắn" lại là một kẻ hồ đồ trong chuyện nữ sắc!

 

"Hắn" lại độc sủng một nữ nhân! Một nữ nhân chỉ là con tiểu thiếp thấp kém, thế mà sinh cho "hắn" ba đứa con, được phong làm Hoàng hậu, độc hưởng sủng ái trong hậu cung! Hắn thậm chí còn lật xem sơ đồ xây dựng hoàng lăng, sau khi chết, "hắn" còn muốn hợp táng cùng nàng ta,nchuyện này thật chưa từng nghe bao giờ!

 

Nữ nhân này lẽ nào là yêu tinh hại nước, chuyên dùng thủ đoạn mê hoặc lòng người?

 

Giang Uyển Như tự tiện xông vào đã phạm vào đại kỵ của Vũ Đế, hắn tôn sùng quyền uy tuyệt đối của thiên tử. Nghĩ đến việc "hắn" lại có thể si mê nữ nhân này đến mức ấy, trong lòng hắn càng thêm bực bội.

 

Hắn không hề cho rằng mình chính là "hắn". Đây có lẽ chỉ là một giấc mộng hư vô, hoặc có khi thực sự hắn đã gặp phải huyền diệu kỳ lạ, khiến linh hồn xuyên đến thế giới này. Nhưng có một điều hắn biết rất rõ, hắn đã c.h.ế.t rồi.

 

Đã chấp nhận đánh cược thì phải chịu thua. Hắn cũng không muốn chiếm giữ thân thể của kẻ khác để sống tạm bợ. Cõi trần này, chẳng có gì đáng lưu luyến.

 

"Hắn" là "hắn", một người ở thế giới khác, một cảm giác kỳ diệu nảy sinh, hắn tạm thời xem "hắn" như một huynh đệ đồng đạo. Người huynh đệ này của hắn cũng tài giỏi phi phàm, có thê có tử, dù có hồ đồ trong chuyện nữ sắc, nhưng hắn không thể tùy tiện thay "hắn" quyết định mọi thứ.

 

Đến một ngày nào đó, khi mọi thứ trở về đúng quỹ đạo, hắn sẽ hoàn trả tất cả cho "hắn", nguyên vẹn như ban đầu.

 

Cho nên, nếu đổi lại là người khác, với tính cách của hắn, đã sớm lôi ra ngoài c.h.é.m đầu. Nhưng với Hoàng hậu, nàng là nữ nhân mà "hắn" yêu sâu đậm. Thê tử của huynh đệ không thể động vào.

 

Không thể để sau này, khi "hắn" trở lại, phát hiện ra Hoàng hậu của mình đã bị hắn g.i.ế.c mất.

 

Vũ Đế hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng.

 

Nhưng không ngờ nữ nhân này lá gan to bằng trời!

 

Nhìn thấy hắn giận dữ, không những không sợ hãi, cũng không lùi bước tránh né, ngược lại còn tiến lên một bước, hai tay đặt lên lồng n.g.ự.c hắn.

 

"Đừng giận, đừng giận, giận sẽ hại gan đấy. Chúng ta không giận nữa nhé?"

 

Bộ dáng đó, nào có chút nào e dè sợ hãi!