Ngọn lửa nhỏ nhảy múa, phác họa đôi mày sâu thẳm của nam nhân. Vũ Đế ung dung bước đến giường, vén tấm màn lụa, lộ ra một gương mặt như phù dung trong tuyết.
Pussy Cat Team
Nàng ngủ rất say, hàng mi đen dài như đôi cánh bướm khẽ rung động. Như bị ma xui quỷ khiến, Vũ Đế chậm rãi đưa tay ra, lòng bàn tay đặt lên má nàng.
Cảm giác mềm mại, mịn màng trong tay hoàn toàn khác với những vũ khí lạnh lẽo mà hắn thường nắm. Vũ Đế dường như có chút tò mò, bàn tay hắn khẽ vuốt ve, từ má xuống đôi môi mềm, qua cần cổ mảnh mai yếu ớt, chậm rãi trượt xuống...
Trên giường, Giang Uyển Như khẽ chớp mi, từ từ mở mắt.
Bốn mắt chạm nhau, bầu không khí mờ ám bỗng trở nên lúng túng.
…
“Khụ.”
Vũ Đế cứng ngắc rụt tay lại, quay mặt đi, nói: “Rảnh rỗi không có việc gì, tình cờ ghé xem nàng.”
Vừa dứt lời, trong lòng hắn bỗng trào lên hối hận. Hắn đường đường là hoàng đế, chẳng lẽ muốn thăm hoàng hậu của mình mà còn phải giải thích?
Lòng bàn tay hắn thô ráp, lại vừa từ bên ngoài trở về, mang theo hơi lạnh của đêm khuya. Giang Uyển Như bị hắn làm phiền tỉnh giấc, ngáp khẽ một cái, kéo chăn lên một góc.
“Lại đây ngủ.”
Thái y đã nói, nữ nhân ngủ ngon thì có lợi cho khí huyết. Nàng đang ngủ rất ngon, không muốn đôi co với hắn làm gì.
Lúc này, nàng chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng lăng mỏng mùa xuân. Một lớp lụa mềm mại ôm lấy thân hình đẫy đà uyển chuyển của nàng, lộ ra cánh tay thon thả cùng chiếc cổ trắng muốt, làn da mịn màng ánh lên nét bóng bẩy mê người.
Một tuyệt sắc giai nhân như vậy, dường như đang dụ hoặc hắn.
Ánh mắt Vũ Đế tối lại. Hắn coi “hắn” là huynh đệ khác thế giới, mà hắn thì có thiếu mỹ nhân bao giờ? Nhất quyết không thể động đến thê tử của “hắn”.
Hắn đè xuống cảm xúc trong lòng, tiến lên một bước, quấn kín Giang Uyển Như trong chăn như cái kén tằm. Hắn không nương tay, quấn chặt đến mức nàng gần như nghẹt thở.
“Chàng…lại phát cái gì điên vậy!”
Hai má Giang Uyển Như đang ngủ ngon nay đỏ bừng lên, nàng vất vả giãy ra khỏi chăn, làm lộ ra đường cong mềm mại. Vũ Đế nhíu mày, lại kéo chăn đắp lên người nàng.
“Nghe lời.”
Hắn nói: “Đừng có quyến…”
Hắn vốn định cảnh cáo nàng đừng quyến rũ hắn, nhưng suy nghĩ lại, nàng là hoàng hậu của “hắn”, mà nữ nhân hậu cung làm dáng lấy lòng cũng là lẽ thường tình, hắn không nên trách cứ quá mức.
Thật đúng là củ khoai nóng bỏng tay.
Vũ Đế thở dài trong lòng, lời nói chợt khựng lại, đổi giọng: “Trẫm yêu thích những nữ tử đoan trang hiền thục.”
Mong nàng lấy đó làm gương, đừng phóng đãng trước mặt hắn!
Vũ Đế tự cho rằng mình có ý tốt, nhưng Giang Uyển Như đang buồn ngủ, đâu thể hiểu được. Đầu óc nàng lúc này không còn sự bình tĩnh ôn hòa của ban ngày nữa.
“Rốt cuộc Thánh thượng có ngủ không? Nếu ngủ thì nhanh lên, còn có chuyện khác thì hãy đi cho mau, đừng quấy rầy giấc mộng của người khác.”
Nói xong, nàng ôm chăn, nghiêng đầu tựa vào gối, thỏa mãn dụi nhẹ má vào gối kê bên cạnh.
Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở đều đặn vang lên.
Vũ Đế: “…”
Hắn không thể tin nổi nhìn nữ nhân đang say ngủ trước mặt. Hắn quen làm bậc đế vương cao cao tại thượng, quyền sinh sát trong tay. Lần đầu tiên hắn “quan tâm” người khác, vậy mà nàng chẳng hề cảm kích, lại còn… ngủ mất rồi!
Thật quá đáng!
Sắc mặt Vũ Đế sa sầm, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, rồi lại từ từ thả lỏng.
Lặp lại mấy lần, hắn hít sâu một hơi, thôi đi, nữ nhân này kiêu ngạo, tính khí chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì. Đường đường một đế vương như hắn, chẳng lẽ lại chấp nhặt với nàng?
Vũ Đế đứng bên giường, chăm chú nhìn nàng. Nàng ngủ rất ngon, hai gò má ửng hồng, khóe môi khẽ nhếch lên, chẳng hề có dấu hiệu bị bóng đè.
Vũ Đế không cho rằng cung nữ dám lừa gạt mình, vì ở kiếp trước, kẻ dám dối hắn đều đã chịu cực hình, chẳng ai dám phạm tội khi quân. Hắn chỉ có thể nghĩ rằng nhờ có long khí của hắn che chở, nàng mới có thể ngủ yên.
Nên cho nữ nhân này một bài học mới phải.
Thôi đi, đã nói không chấp nàng thì cũng không nên so đo nữa. Hơn nữa, nàng đang mang thai hoàng tử, không thể chịu kinh sợ.
Vũ Đế hừ lạnh một tiếng, giận dữ phất tay áo bỏ đi.
---
Sáng sớm hôm sau, khi Giang Uyển Như mơ màng tỉnh dậy, Vũ Đế đã lên triều. Nàng nghe cung nữ trực đêm kể lại rằng hoàng đế nghỉ ở thiên điện.
Người này, không ngủ ở chính điện rộng rãi, lại cố chấp sang thiên điện chật hẹp làm gì?
Giang Uyển Như thầm phàn nàn trong lòng. Hai người đã là phu thê hơn mười năm, luôn ngủ chung một giường, mà thiên điện của Phượng Nghi Cung đã bỏ trống nhiều năm, cung nữ quét dọn hằng ngày, tuy không đến mức phủ bụi, nhưng chăn mền lạnh lẽo thế kia, chắc chắn không thoải mái.
Trong lòng nàng dần dấy lên nghi ngờ. Hai ngày nay Lục Phụng có gì đó không đúng. Hắn bỗng trở nên cứng rắn, thậm chí còn đẩy nàng, còn mắng nàng!
Ban ngày hung dữ với nàng, ban đêm lại mò sang đây, nàng không chấp nhặt mà cho ngủ chung, vậy mà hắn lại vô cớ bỏ đi, còn tự hành mình ngủ ở thiên điện lạnh lẽo. Thật kỳ lạ.
Giang Uyển Như nghĩ đi nghĩ lại, thấy mọi chuyện vẫn bình thường, chỉ có vụ án tham nhũng ở Giang Nam là khác biệt. Chẳng lẽ có điều gì nàng chưa biết?
Nàng gọi Kim Đào đến hỏi: “Chuyện bổn cung bảo ngươi điều tra về vụ án tham nhũng ở Giang Nam, có tin tức gì không?”
Kim Đào khẽ lắc đầu, đáp: “Thánh thượng đã bác bỏ tấu chương của các đại thần, cách chức Lại Bộ Thượng thư Triệu đại nhân, Hình Bộ Thượng thư Tôn đại nhân, đánh Ngự sử Chu đại nhân năm mươi trượng để răn đe.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Thánh chỉ đã ban xuống, không thể xoay chuyển nữa.”
Những quan viên kia hiện đang bị giam ở đại lao Tô Châu, chỉ còn một tháng nữa là thánh chỉ sẽ tới nơi.
Giang Uyển Như nhíu mày. Nàng không quan tâm sống c.h.ế.t của đám tham quan kia, chỉ là cách hành xử của Lục Phụng… có phần quá mức cứng rắn, khiến nàng nhớ đến thời trẻ của hắn.
Nàng trầm giọng hỏi: “Hai ngày nay, sau khi thượng triều, Thánh thượng có thường đến Ngự thư phòng không?”
Từ trước đến nay, hắn luôn đến Phượng Nghi Cung trước, cùng Giang Uyển Như dùng bữa sáng. Kim Đào sững lại, nghĩ rằng nương nương trong lòng oán giận, vội vàng an ủi:
“Nương nương yên tâm, thánh thượng chỉ là nhất thời bận rộn, không để tâm đến người thôi…”
“Bản cung biết chàng bận rộn.”
Hai người nói chẳng ăn nhập với nhau, Giang Uyển Như căn bản không nghĩ theo hướng đó, cũng chẳng có gì để oán giận, nói nặng lời rồi.
Lục Phụng hung dữ với nàng, nàng tức giận hắn, nhưng cũng chỉ là tức giận mà thôi. Phu thê với nhau như răng với lưỡi, va chạm là chuyện thường, giữa nàng và Lục Phụng tuy ít, nhưng cũng từng giận dỗi vài lần.
Cũng chẳng thể nói ai đúng ai sai, lần giận dỗi lâu nhất giữa hai người kéo dài suốt bảy ngày, nàng đã quên mất nguyên nhân, hình như là do Bùi đại nhân? Lục Phụng đa nghi quá mức, thật phiền phức!
Sau đó, ngủ một giấc, hai người lại hòa thuận như cũ.
Vì thế, Giang Uyển Như không xem sự bất thường của hắn là chuyện to tát, nàng muốn đi tìm hắn, hỏi rõ ràng.
Lục Phụng từng nói, đừng tự suy đoán lung tung, có chuyện thì cứ nói thẳng.
Chân hắn bị thương, không biết đã hồi phục thế nào rồi, với tính tình cứng đầu đó, chắc chắn sẽ không chịu bôi thuốc đúng giờ. Hôm qua nàng giận dỗi bỏ đi, nhưng trong lòng không phải là không lo lắng.
…
May mà Kim Đào thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của Giang Uyển Như, nàng ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, hầu hạ Giang Uyển Như chải tóc, dùng bữa sáng. Một đoàn người rầm rộ chuẩn bị rời khỏi Phượng Nghi Cung thì bất ngờ có một cung nữ lao đến, quỳ rạp trước kiệu hoàng hậu, dập đầu liên hồi.
“Nương nương nhân từ, xin nương nương tha mạng cho nô tỳ!”
“Nô tỳ bị oan uổng!”
Giang Uyển Như giật mình, lập tức ra hiệu cho thị vệ đang lao tới bắt cung nữ dừng lại. Nàng hỏi:
“Ngươi có oan khuất gì?”
Không trách nàng nghi hoặc, từ khi Lục Phụng đăng cơ, việc đầu tiên là chỉnh đốn pháp luật, khoảng thời gian đó làm dân chúng hoang mang, có người ủng hộ, nhưng cũng có không ít người phản đối, tâm trạng của Lục Phụng khi ấy chẳng tốt chút nào. Với tư cách là thê tử của hắn, nàng không thể không giúp hắn giải tỏa phần nào.
Lục Phụng từng nói:
“Có pháp mới có độ, pháp luật nghiêm minh thì thiên hạ mới có thể thái bình.”
Hắn nắm tay Giang Uyển Như, trút hết muộn phiền trong lòng. Nghe mãi thành quen, dần dần nàng cũng cảm thấy hắn nói rất có lý, học theo hắn, chỉnh đốn lại quy củ trong hậu cung.
Mọi chuyện dù lớn hay nhỏ, từ lễ nghi buổi sáng đến chuyện ăn mặc, chi tiêu, thậm chí cả lời ăn tiếng nói, đều có quy định rõ ràng. Nàng là một hoàng hậu nhân từ, nghiêm cấm dùng hình phạt riêng trong cung. Trừ khi phạm lỗi lớn, không ai được phép làm tổn hại đến thân thể người khác. Trong cung nghiêm ngặt, cùng lắm chỉ bị phạt bổng lộc, làm việc nặng, ngay cả đánh roi cũng hiếm thấy.
Vậy mà cung nữ này lại nói “tha mạng”, cứ một mực kêu oan. Giang Uyển Như không khỏi nghi ngờ, hậu cung do nàng quản lý, chẳng lẽ vẫn còn oan án xảy ra?
Cung nữ dập đầu đến rướm máu, Kim Đào tiến lên đỡ nàng ta dậy, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo cảnh cáo khó nhận ra:
“Muội muội, có oan khuất gì thì cứ nói đi. Nương nương thà chậm trễ thời gian gặp thánh thượng, cũng chịu ở đây nghe ngươi tố cáo, ngươi phải nghĩ kỹ, nói cho rõ ràng.”
Cung nữ này muốn tố cáo chuyện gì, Giang Uyển Như không biết, nhưng Kim Đào thì rõ hơn ai hết.
Hôm qua, công chúa suýt bị ngựa làm kinh hoảng, sau khi điều tra ra, nguyên nhân là do mã phu sơ suất, không đóng móng ngựa cẩn thận. Hoàng đế chỉ nhướng mắt một cái, lập tức ra lệnh lôi mã phu đi chém.
Chuyện này chưa dừng lại ở đó, trước khi rời đi, hoàng đế còn để lại một câu chỉ dụ: Tất cả những ai có liên quan đến mã phu, đều xử trảm. Vì lời này, chỉ trong một đêm, hơn mười người bị cấm vệ quân bắt giữ.
Hơn mười người này, so với hậu cung rộng lớn, chẳng khác nào một giọt nước trong đại dương, chẳng đáng để bẩm báo hoàng hậu. Kim Đào cũng cố ý giấu giếm Giang Uyển Như. Theo hoàng hậu nhiều năm, trước đây e dè nàng, nhưng bây giờ lại cảm thấy, lòng dạ hoàng hậu ngày càng mềm yếu.
Sợ nương nương vì chuyện này mà sinh ra bất hòa với thánh thượng, đã dặn dò Thúy Châu cùng những người hầu hạ bên kiệu hoàng hậu, nào ngờ lại bị một cung nữ to gan phá hỏng.
…
Cung nữ sợ mất mạng, lúc này đâu thể hiểu được ám chỉ của Kim Đào, nàng ta chỉ là đồng hương với mã phu, vì tình đồng hương mà từng giúp đỡ hắn vài lần, liền bị liệt vào hàng “đồng đảng”, nàng ta oan uổng biết bao!
Nàng ta là cung nữ ở hoa viên, hoàng hậu nương nương thích chăm sóc hoa cỏ, nàng ta may mắn được hầu hạ nương nương. Nương nương nói chuyện luôn nhẹ nhàng, hiền hòa, lúc cười rộ lên càng khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Ngay cả thánh thượng… Tất cả cung nhân trong hoa viên đều cảm thấy, khi hoàng thượng ở bên cạnh nương nương cũng trở nên ôn hòa hơn, không còn đáng sợ như lúc bình thường.
Cung nữ đánh cược cả mạng sống, khóc lóc thảm thiết trước mặt Giang Uyển Như. Nàng nghe xong đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt trầm xuống, im lặng không nói.
Kim Đào thầm than không ổn, quả nhiên, Giang Uyển Như ra lệnh:
“Người đâu, đỡ nàng ta dậy, bôi thuốc, đưa về Phượng Nghi Cung an trí.”
“Kim Đào, ngươi cầm lệnh bài của ta, đến tìm thống lĩnh Ngự Lâm Quân, bảo hắn chờ một chút.”
“Nương nương, xin bớt giận, hôm qua công chúa suýt gặp chuyện không may…”
Không đợi Kim Đào nói hết, Giang Uyển Như đã cắt ngang:
“Kim Đào, ngươi không nghe lệnh của ta nữa sao?”
Giọng nói nàng không lớn, nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự. Kim Đào rùng mình, hoàng hậu nương nương những năm gần đây hiền lành hơn, khiến người ta suýt quên mất rằng, nàng là người ngoài mềm trong cứng.
Kim Đào nhận lệnh rời đi, Giang Uyển Như ngồi lên kiệu Phượng Nghi, một đoàn người rầm rộ tiến về Ngự Thư Phòng.