Sau Nhiều Năm Gả Thay

Chương 159:



Nghe tin hoàng hậu cầu kiến, tay Vũ Đế đang cầm bút khẽ khựng lại, một giọt mực rơi xuống tờ tuyên chỉ, làm nhòe nét chữ vốn có.

 

Hắn bỗng nhớ đến dáng vẻ ngái ngủ của nàng tối qua, đôi mắt đen láy long lanh, hai gò má ửng hồng, một mùi hương thoang thoảng vương vấn quanh chóp mũi.

 

Hắn cúi đầu, vo tròn tờ giấy bị hỏng, ném vào góc phòng.

 

Hắn nói: "Không gặp."

 

Lời vừa dứt, mùi hương quen thuộc ấy đã thoáng qua, Giang Uyển Như thướt tha bước qua bậc cửa, cất giọng dịu dàng: "Tham kiến bệ hạ."

 

Vũ Đế: "…"

 

Mới hai ngày ngắn ngủi, hắn dường như đã quen với sự vô lễ của Giang Uyển Như. Việc nàng ngang nhiên đến thẳng ngự thư phòng mà không chờ truyền báo, ngay cả hành lễ cũng cực kỳ qua loa, hắn chẳng những không thấy kỳ lạ, mà còn chẳng thể nổi giận.

 

Hắn thản nhiên hỏi: "Tới làm gì?"

 

Giang Uyển Như khẽ phúc thân, đầu gối chỉ hơi chùng xuống một chút rồi đứng thẳng dậy, hỏi ngược lại hắn: "Bệ hạ nói vậy là sao? Không có chuyện gì, thần thiếp không thể đến tìm bệ hạ sao?"

 

Vũ Đế nghẹn lời, ánh mắt rơi xuống bụng nàng.

 

Hắn nói: "Thân thể không tiện, đừng đi lại lung tung."

 

Giang Uyển Như ngơ ngác nhìn xuống bụng mình. Chuyện khó tiêu hôm trước nàng đã quên sạch, chỉ lẩm bẩm: "Thần thiếp khỏe lắm."

 

Nói xong, không đợi hắn đáp, nàng đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói hôm qua bệ hạ đã hạ chỉ xử tử mã quan cùng toàn bộ những người liên quan, có chuyện này không?"

 

Vũ Đế khẽ nâng mắt, lạnh nhạt đáp: "Ừ."

 

Trong mắt hắn, tên mã quan kia thực sự đáng tội chết. Hoàng hậu hỏi chuyện này làm gì? Những kẻ hèn mọn như vậy, đâu đáng để hắn bận tâm.

 

Thái độ hắn thản nhiên như lẽ đương nhiên, Giang Uyển Như thoáng lặng người, khẽ thở dài trong lòng.

 

Lục Phụng vốn là vậy, chưa bao giờ là người nhân từ thương xót kẻ yếu, điều này nàng sớm đã rõ. Giang Uyển Như dịu dàng hỏi: "Mã quan đã chịu phạt, chuyện này coi như kết thúc, sao còn liên lụy đến những người vô tội?"

 

Nói một cách công bằng, mã quan kia cũng c.h.ế.t một cách oan uổng. Nếu để nàng xử lý, cùng lắm chỉ đánh vài gậy rồi đuổi ra khỏi cung, nào đến mức phải lấy mạng? Nhưng chuyện đã đến nước này, nói gì cũng vô ích. Kim Đào lo lắng vô ích rồi, nàng luôn biết chừng mực, làm sao vì một việc đã định mà tranh cãi với Lục Phụng?

 

Ngay cả khuyên nhủ, nàng cũng lựa lời mềm mỏng, dùng giọng điệu mà hắn có thể nghe lọt:

 

"Bệ hạ có suy tính của bệ hạ, thần thiếp hiểu. Nhưng họ thực sự vô tội. Huống hồ, trời cao có đức hiếu sinh, nay tiết xuân vạn vật sinh trưởng, g.i.ế.c chóc lúc này e rằng trái với thiên đạo."

 

"Thần thiếp lo sẽ tổn hao phúc trạch của bệ hạ."

 

Giọng nàng nhẹ nhàng như dòng suối chảy. Dù giữa họ không có cái gọi là tình nghĩa phu thê "sâu nặng" bao năm, nhưng chỉ riêng cách nàng nói chuyện cũng khiến người ta khó lòng chán ghét.

 

Vũ Đế khẽ dịu giọng: "Không sao."

 

"Trẫm không sợ."

 

Giang Uyển Như: "…"

 

Nét mặt nàng có chút không vui, Vũ Đế hiếm khi giải thích: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót, trẫm không thể để lại hậu hoạn."

 

Đây là nguyên tắc nhất quán của hắn. Hắn đã sống trong những âm mưu và toan tính suốt nửa đời người, lòng nghi ngờ rất nặng.

 

Trong mắt Giang Uyển Như, đây chỉ là sơ suất của một mã quan. Nhưng với hắn, lại hoàn toàn khác.

 

Làm sao có chuyện trùng hợp đến vậy? Nếu hôm đó hắn không có mặt, Minh Châu nhất định sẽ gặp chuyện không may. Con bé còn nhỏ, lại ở trên lưng ngựa, hắn lập tức nhớ đến lần ngã ngựa năm xưa, trong đầu hiện lên vô số giả thuyết về âm mưu.

 

Thông thường, nếu nghi ngờ có ẩn tình, người ta sẽ bắt kẻ tình nghi tra khảo để làm sáng tỏ sự việc. Nhưng Vũ Đế thì không, hắn quen dùng cách đơn giản và tàn nhẫn hơn - giết.

 

Một kẻ chưa đủ thì g.i.ế.c mười, g.i.ế.c một trăm, g.i.ế.c sạch những ai có liên quan đến mã quan. Cứ thế, mọi âm mưu đều bị chặt đứt.

 

Cách làm tuy thô bạo nhưng lại hiệu quả vô cùng.

 

Vũ Đế không muốn phí tâm trí vì một tên mã quan, trong lòng hắn lúc này chỉ có một chuyện quan trọng, chính là chờ.

 

Chờ Khâm Thiên Giám tìm ra cách, vạn vật quay về trật tự cũ, hắn có thể trở lại giấc ngủ vĩnh hằng dưới lòng đất, trả lại mớ hỗn độn này cho "hắn".

 

Trần thế vô vị, chẳng có gì đáng để hắn lưu luyến.

 



 

Lời giải thích của Vũ Đế không thể thuyết phục được Giang Uyển Như. Nàng trầm mặc một lát, rồi bỗng nhìn hắn, cất giọng nhẹ nhàng: "Lục Phụng, chàng thay đổi rồi."

 

Mực trên bút lông nhỏ xuống, lại làm hỏng một tờ giấy.

 

Vũ Đế thản nhiên, ngước mắt đối diện với nàng: "Nàng nói linh tinh gì đó?"

 

Ngón tay thon dài của Giang Uyển Như xoắn nhẹ lấy vạt áo, giọng trầm xuống: "Trước đây chàng không như vậy…không vô lý đến thế này."

 

Dù nàng có nói gì, trước kia hắn vẫn luôn suy nghĩ một chút rồi mới đáp lại. Nàng hiểu rõ tính tình hắn, sẽ không chạm vào giới hạn của hắn. Còn hắn, vì để ý cảm xúc của nàng nên luôn biết cách hòa hoãn một chút.

 

Nàng nhường một bước, hắn cũng nhượng một phần. Cứ thế mà sống, dù đôi khi giận dỗi, cũng nhanh chóng làm lành.

 

Nhưng giờ đây, hắn lại như trở về nhiều năm trước, cứng rắn, tàn bạo, còn hung dữ với nàng!

 

Nàng nhìn hắn đầy trách móc, hỏi thẳng: "Lục Phụng, chàng không còn yêu thiếp nữa sao?"

 

"Rắc!"

 

Không chỉ tờ giấy trên bàn bị hỏng, mà ngay cả cây bút chu sa trong tay Vũ Đế cũng bị hắn bóp gãy làm đôi.

 

Hắn vô thức quay mặt đi, có phần bực bội: "Nàng…nàng nói năng xằng bậy gì vậy!"

 

Cái gì mà tình với chả yêu?

 

Thời buổi này, người ta nói chuyện phải thanh tao nhã nhặn. Nếu muốn tỏ lòng, cũng phải ngâm thơ kiểu "Quan quan thư cưu, tại hà chi châu". Nếu gặp phu quân thay lòng, nữ tử chỉ biết lặng lẽ nhỏ lệ, than thở: "Nghe quân hai lòng dạ, đành đến dứt tình đây."

 

Làm gì có ai như nàng, mở miệng là "có yêu hay không"!

 

Thái độ quá mức bạo dạn của nàng khiến Vũ Đế sững người, hắn thậm chí còn lắp bắp: "Nàng…nàng là mẫu nghi thiên hạ, phải ăn nói cẩn thận!"

 

Giang Uyển Như chẳng hề sợ hắn, uể oải nói: "Thần thiếp xưa nay vẫn vậy. Nếu bệ hạ thấy thần thiếp không đủ đức hạnh, thì hãy phế bỏ thần thiếp đi."

 

Vũ Đế bị nàng chặn họng, không nói nên lời.

 

Bỏ qua biểu cảm bị nghẹn lời của hoàng đế, Giang Uyển Như tiếp tục nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Dù sao thì làm hoàng hậu cũng chẳng có gì thú vị.”

 

Chỉ là một hậu viện nhỏ nhoi, nhưng từ phủ Quốc công đến phủ Tề vương, rồi vào hoàng cung, "mảnh đất" mà nàng quản lý ngày càng rộng, số người trong tay nàng cũng ngày càng nhiều. Thời gian trôi qua, dường như mọi thứ cũng chỉ có vậy. Nàng không còn là tiểu thứ nữ năm xưa, chỉ mong đủ ăn đủ mặc nữa. Khi đã có được nhiều thứ, nàng lại mong muốn nhiều hơn, không chỉ đơn thuần là quyền vị hay vàng bạc.

 

Vũ Đế lại một lần nữa bị lời nói "to gan" của nàng làm cho kinh ngạc. Đội lên đầu phượng quan hà lộng, mẫu nghi thiên hạ, trên đời này còn nữ nhân nào không muốn được làm hoàng hậu cao quý chứ?

 

Cho dù là nói trong lúc tức giận, thì lời này cũng quá đáng quá rồi!

 

Vũ Đế trầm giọng: “Trẫm coi như nàng hồ đồ rồi, sau này đừng ăn nói lung tung nữa.”

 

Giang Uyển Như nhìn hắn, quật cường nói: “Ta rất tỉnh táo.”

 

“Nếu trong lòng chàng không còn ta, vậy ta giữ hư danh này làm gì? Thà rằng...thà rằng vẫn còn ở phủ Quốc công như trước kia.”

 

Lúc đó, dù trên đầu có tiên đế áp chế, hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho nàng, nhưng đều bị Lục Phụng che chở. Chỉ cần có hắn, nàng cảm thấy vô cùng yên tâm, không còn gì phải sợ.

 

Vũ Đế tức đến bật cười, phủ Quốc công? Đó là thời điểm hắn gian nan nhất, thân phận không rõ ràng, bị chèn ép đủ điều, chân thương không khỏi, chẳng khác nào một kẻ đáng thương.

 

Nàng lại bỏ mặc vị trí tôn quý của hoàng hậu, hoài niệm phủ Quốc công? Võ Đế kinh ngạc xen lẫn tức giận, đột nhiên nhớ đến một câu trong "Khởi cư chú" (Nhật ký sinh hoạt của hoàng đế):

 

"Đế hậu kết tóc từ thuở thiếu niên, cùng trải qua hoạn nạn, tình cảm thâm sâu."

 

Khoảng thời gian tối tăm ấy, nàng đã cùng “hắn” vượt qua. Ngay cả bản thân hắn cũng không muốn hồi tưởng lại, nhưng nàng lại trân trọng hơn cả hậu vị.

 

Khoảnh khắc đó, trái tim hắn như bị kim nhọn đ.â.m vào từng chút một, nhức nhối mà tê dại.

 

Cảm giác này khó mà diễn tả thành lời, không rõ là đau đớn, vui sướng hay ghen tị. Trong lồng n.g.ự.c hắn như có trống trận đánh dồn dập, "thình thịch" vang lên. Vũ Đế chưa từng trải qua cảm giác này, nhất thời lộ ra vẻ mơ hồ, không biết phải làm sao.

 

Hắn nhìn đôi mắt cụp xuống của nàng, đột nhiên có một suy nghĩ.

 

Hắn không muốn làm nàng tổn thương.

 

Còn về lý do, có lẽ vì nàng là hoàng hậu, nếu đế hậu bất hòa sẽ khiến thiên hạ chê cười; hoặc có lẽ vì “hoàng nhi” trong bụng nàng. Vũ Đế không muốn tìm hiểu sâu hơn. Hắn là hoàng đế, một hoàng đế chí tôn vô thượng, làm việc không cần lý do.

 

Hắn dịu giọng: “Nàng nghĩ nhiều rồi.”

 

"Ta không có nghĩ nhiều..."

 

Hắn nói "ta" chứ không phải "trẫm".

 

Vũ Đế không nhận ra điểm khác biệt nhỏ bé này, hắn đang cân nhắc làm sao để trả lời nàng.

 

Hắn thực sự không nói ra được chữ đó.

 

Phía sau tai hắn nóng lên, nhưng với đường nét lạnh lùng cương nghị của hắn, người ngoài khó mà nhận ra. Chỉ có Giang Uyển Như nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt. Hai người giằng co một lát, cuối cùng, Vũ Đế mệt mỏi day trán.

 

"Thôi được rồi. Trẫm sẽ tạm giam bọn chúng vào đại lao, đợi Cấm Long Ty thẩm tra, nếu quả thực vô tội sẽ tha mạng cho họ."

 

Hắn nhìn Giang Uyển Như, thở dài: "Như vậy, nàng hài lòng chưa?"

 

Giang Uyển Như nhận được câu trả lời như ý, đương nhiên hài lòng. Không chỉ vì chuyện này, mà còn vì thái độ dịu dàng của Lục Phụng.

 

Nàng vén váy ngồi lên đùi Lục Phụng, ôm lấy cổ hắn, làm nũng:

“Chàng dạo này sao vậy? Tính tình nóng nảy quá, ai chọc chàng tức giận thế? Lại còn trút giận lên thiếp.”

 

“Chàng còn hung dữ với thiếp, tối qua thiếp ngủ không ngon chút nào.”

 

Nói dối! Trẫm rõ ràng thấy nàng ngủ rất ngon.

 

Vũ Đế nghĩ thầm, nhưng lúc này hắn lại đột nhiên biết cách ngậm miệng, chỉ lơ đãng đáp: “Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều.”

 

Hắn không phải "hắn", nhưng lại thực sự là "Lục Phụng". Chuyện này quá mức hoang đường, ngay cả bản thân hắn cũng chưa hiểu rõ, huống chi là giải thích cho người khác?

 

Hơn nữa, chỉ còn một tháng, đợi đến khi hắn trở về nơi nên về, “hắn” quay lại, mọi thứ sẽ khôi phục nguyên trạng. Không cần thiết khiến nàng bận lòng.

 

Vũ Đế nghĩ như vậy. Thê tử của huynh đệ, không thể mạo phạm. Dù nàng đang ngồi trên đùi hắn, đôi tay trắng nõn ôm cổ hắn, hắn vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, ánh mắt thẳng tắp, như một vị cao tăng nhập định.

 

Tính khí Giang Uyển Như đến nhanh đi cũng nhanh. Một lát sau, nàng đã ríu rít nói không ngừng trong lòng hắn. Nhưng nàng nói gì, Vũ Đế hoàn toàn không lọt vào tai.

 

Mùi hương này thật kỳ lạ, không phải hương phấn ngọt ngào thường thấy, mà là một mùi thơm thanh nhã, như có như không.

 

Vũ Đế nhịn không được ngắt lời nàng, hỏi: "Trên người nàng có dùng hương phấn sao?"

 

Giang Uyển Như ngẩn ra, vô thức đưa mu bàn tay lên mũi ngửi.

 

"Không có mà."

 

Nàng nói: “Hôm nay ta chỉ điểm mày, thoa son, không dùng phấn thơm.”

 

"Chàng ngửi lại xem?"

 

Nàng tự nhiên đưa mu bàn tay ra trước mặt hắn. Vũ Đế hơi nghiêng mặt, ánh mắt lại rơi xuống bụng nàng.

 

Hôm nay Giang Uyển Như mặc một bộ váy áo giản dị, áo trên màu vàng nhạt bằng gấm mỏng, trước n.g.ự.c thêu hoa mẫu đơn tinh xảo, nhụy hoa điểm hồng bảo thạch. Váy dưới là từng lớp sa mỏng màu xanh nhạt, nhẹ nhàng bay bổng, không có trang sức rườm rà, khiến người nhìn dễ dàng tập trung vào phần trên cơ thể nàng.

 

Bụng nàng hơi nhô lên, nhưng không quá rõ ràng.

 

Vũ Đế trầm ngâm một lát, hỏi: “Bụng nàng...thái y nói sao?”

 

Hắn chưa từng trải qua chuyện nữ nhân hoài thai, nàng đã mang thai mấy tháng rồi?

 

Vũ Đế trầm ngâm, Giang Uyển Như chợt nhớ đến trò cười hôm trước.

 

“Chàng còn dám nói!”

 

Nàng lập tức che bụng, giận dữ trừng hắn: “Còn không phải tại chàng! Không được phép cười ta!”

 

Cái gì mà “hoài long thai”, tất cả là do hắn hồ đồ làm loạn!

 

Pussy Cat Team

Vũ Đế nhìn bóng lưng nàng rời đi, bất chợt nghĩ:

 

Nữ nhân mang thai có thể đi nhanh như vậy sao?

 

Có làm tổn thương "hoàng nhi" trong bụng không?

 

Suy tư hồi lâu, cuối cùng Vũ Đế phất tay gọi thái y, lệnh cho hắn đến Phượng Nghi Cung bắt mạch cho hoàng hậu.