Sáu Trăm Cái Tát Tạo Nên Thiếu Nữ Thiên Tài

Chương 1



[FULL] Sáu Trăm Cái Tát Tạo Nên Thiếu Nữ Thiên Tài

Tác giả: Vệ Vũ

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Tôi là cô gái thiên tài được ba đào tạo bằng sáu trăm cái tát.

Không luyện đàn sẽ bị tát, ra ngoài chơi cũng bị tát.

Sau đó, tôi thi đỗ vào trường trung học trực thuộc học viện âm nhạc Trung Ương khi mới mười một tuổi, mười hai tuổi đã giành giải nhất toàn quốc, ba tôi mừng như điên, chỉ chờ tôi đoạt giải trong cuộc thi quốc tế để mọi người khen ngợi ông có phương pháp giáo dục tốt.

Trước cuộc thi, phóng viên đưa micro đến trước miệng tôi, hỏi tôi có lời nào muốn nói với ba không.

Dưới ánh mắt đầy mong đợi của ba, trước sự chứng kiến của hàng vạn khán giả, tôi cười, thốt ra sáu chữ lạnh lùng: “Ông ta là kẻ gi*t người.”

1

Ba tôi học vấn không cao nhưng muốn tôi trở thành nghệ sĩ.

Năm đó, Lan Lan vừa đoạt giải thưởng lớn, ba mẹ của vô số trẻ em học đàn trên khắp cả nước đều phấn khích.

Ban đầu, ba tôi không cùng suy nghĩ với nhóm người đó.

Nhưng tình cờ là giáo viên âm nhạc đã dạy tôi chơi một vài bản nhạc trong giờ học, sau đó đầy ngưỡng mộ nói với ba tôi: “Đứa trẻ này là một thiên tài.”

Sau đó, tôi đã vô số lần nhớ lại câu nói này, tôi nghĩ rằng giáo viên âm nhạc thực ra chỉ muốn tốt bụng khen ngợi tôi.

Nhưng ba tôi đã phát điên vì lời khen ngợi đó.

Lúc đó, ông vốn đang bàn bạc với mẹ tôi về việc sẽ tặng tôi cho người thân, trốn kế hoạch hóa gia đình để sinh thêm một đứa con trai, nhưng vì câu nói đó, ông đã giữ tôi lại.

Ông nói: “Ba mẹ đặt cược cả cuộc đời vào con, nếu con không làm được thì con sẽ có lỗi với tất cả mọi người.”

Tôi năm tuổi đã bị bắt ngồi vào ghế đàn, bắt đầu luyện đàn.

Ba tôi dán một thời gian biểu đáng sợ ở đầu giường, dựa theo thời gian biểu luyện đàn của Lan Lan trên mạng.

Ba tôi nói tôi học đàn muộn hơn người ta, vậy thì phải cố gắng hơn người ta.

Người ta luyện đàn sáu giờ một ngày, tôi phải luyện mười hai giờ, như vậy mới có thể giỏi gấp đôi người ta.

Ban ngày phải đi học thì ban đêm không được ngủ, phải luyện cho xong.

Đêm đến, tiếng đàn piano đinh tai nhức óc, hàng xóm đều đến phàn nàn: “Ông Lý, ông không ngủ nhưng chúng tôi phải ngủ.”

Ba tôi không quan tâm.

Bà cụ ở tầng trên nghe thấy tôi luyện đàn vào ban đêm, liền dùng gậy gõ xuống sàn, từng nhịp một, vừa mạnh vừa gấp, nhịp đàn của tôi lập tức loạn hết.

Ngày hôm sau, ba tôi ném một con chuột c.h.ế.t lên trên tầng.

Cháu trai nhỏ của bà cụ sợ hãi khóc òa lên.

“Bà già c.h.ế.t tiệt, dám cản trở tương lai của con gái tôi, tôi sẽ liều mạng với bà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nghe thấy ba tôi gào lên trước cửa nhà bà cụ, mười phút sau ông quay về, cầm theo chiếc thắt lưng ngồi xuống bên ghế đàn.

“Ba đã giải quyết hết những thứ làm phiền con rồi, nếu mà con vẫn không luyện tốt thì đó là vấn đề của con.”

Tôi nhìn chiếc thắt lưng trên tay ông, sợ đến phát khóc.

2

Trong thời gian tôi luyện đàn, tôi luôn bị đánh.

Đàn sai là đánh, buồn ngủ cũng đánh, có lúc dùng tay, có lúc dùng thắt lưng, tùy vào tâm trạng của ba.

Đánh xong, ông sẽ nói: “Ba đối xử với con như vậy là tốt lắm rồi, hồi xưa ông nội đánh ba còn tàn nhẫn hơn thế này nhiều, đánh xong còn không cho ăn cơm.”

“Ba đánh con là để con thành tài, chứ con tưởng ba thích đánh con à?”

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Giáo viên dạy đàn cho tôi là người đầu tiên nhìn thấy vết thương trên tay tôi, cô ấy hỏi tôi bị làm sao, tôi nhỏ giọng kể cho cô ấy nghe, cô ấy nhíu mày, rất lâu không nói gì.

Tôi rất thích giáo viên này, cô ấy dịu dàng, xinh đẹp, sau khi ly hôn thì sống một mình, cô ấy nói cô ấy có một đứa con gái lớn hơn tôi vài tuổi, đang sống với chồng cũ ở Thượng Hải.

Giáo viên còn hỏi tôi mỗi ngày phải luyện đàn bao lâu.

Hôm đó, khi ba đến đón tôi, giáo viên khuyên ông: “Ba của Miêu Miêu à, dù thế nào thì đòn roi với trẻ con cũng không tốt.”

“Hơn nữa, Miêu Miêu mới năm tuổi, đang trong độ tuổi phát triển, phải để con bé ngủ đủ giấc.”

Lúc đó, ba không nói gì.

Nhưng ông không đưa tôi đến nhà giáo viên này học đàn nữa.

Hôm đó, khi ông nắm tay tôi rời khỏi nhà giáo viên, ông nói với giọng không to không nhỏ: “Một con đàn bà không biết dạy con, chẳng trách chồng bỏ.”

3

Ba nói trên đời này chỉ có ba mẹ là thật lòng mong điều tốt đến với tôi, vì vậy đừng nghe người ngoài nói gì.

Năm mười một tuổi, tôi thi đỗ vào trường trung học trực thuộc học viện âm nhạc Trung Ương, một giáo viên đức cao vọng trọng đã phá lệ nhận tôi làm học trò cưng.

Khi tin tức truyền đến, cả thị trấn nhỏ của chúng tôi đều chấn động.

Vô số phóng viên kéo đến tận nhà, ba đối mặt với họ, mặt mày hớn hở chia sẻ kinh nghiệm giáo dục của mình: “Tôi nói với Miêu Miêu nhà tôi rằng, đàn piano chính là mạng sống của con, nếu không luyện đàn thì con sẽ chết.”

“Tôi dạy con rất nghiêm khắc, có lần Miêu Miêu đàn sai một nốt ba lần liền, tôi tát một cái, đến lần thứ tư thì quả nhiên đàn đúng.”

“Trẻ con thì phải đánh, chúng không biết thế nào là đúng, chỉ sau khi bị đánh thì mới biết. Bây giờ nó ghét tôi không sao, lớn lên nó sẽ cảm ơn tôi thôi.”

Các tờ báo đều đăng đầy những bài phỏng vấn về ba tôi, tiêu đề rất nổi bật…

《Sáu trăm cái tát tạo nên thiếu nữ thiên tài》

Nhiều phụ huynh ngưỡng mộ ba tôi, họ lần lượt đến xin kinh nghiệm nhưng trong số đó cũng có những ý kiến trái chiều: “Như vậy có phải là quá tàn nhẫn với trẻ con không?”

Người nói câu này lập tức bị những người xung quanh chế giễu: “Đó là do con nhà anh không thi đỗ được chứ gì!”

Tôi đến Bắc Kinh, ba bán căn nhà cũ ở quê, để mẹ về nhà ngoại làm việc kiếm tiền, còn ông thì theo tôi thuê nhà để học.

Ngày đầu tiên nhập học, sau khi hiệu trưởng phát biểu xong, thầy hỏi các bậc phụ huynh có ai muốn nói gì không.

Ba tôi giơ cao tay, cầm lấy micro từ tay người dẫn chương trình: “Con gái tôi Lý Miêu Miêu là học sinh nhỏ tuổi nhất khóa này, cũng là học sinh học đàn muộn nhất nhưng tôi xin đảm bảo với nhà trường rằng, con bé chắc chắn là học sinh chăm chỉ nhất.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com