Sáu Trăm Cái Tát Tạo Nên Thiếu Nữ Thiên Tài

Chương 5



Mẹ và một chú ở cơ quan mẹ đã đến với nhau, chú ấy được cử đi làm việc ở Mỹ, mẹ đi cùng chú ấy.

Trước khi ra nước ngoài, mẹ đến trường học gặp tôi.

Chúng tôi ngồi ở nhà ăn, cả hai đều có chút ngại ngùng.

Những năm gần đây, thực ra tôi rất ít khi gặp mẹ, ba luôn cảm thấy mẹ đến Bắc Kinh sẽ khiến tôi mất tập trung, lãng phí thời gian luyện đàn, vì vậy trong nhiều năm qua, chúng tôi chỉ gặp nhau vài lần, điện thoại cũng chỉ nói được vài câu thì bị ba thúc giục tôi đi luyện đàn cắt ngang.

Tôi biết mẹ là mẹ của tôi nhưng tôi không thân thiết với mẹ.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Trong một bức ảnh tôi lưu giữ, mẹ đang bế tôi hồi ba tuổi, trông mẹ trẻ trung và xinh đẹp, trong lòng tôi, mẹ vẫn luôn là hình ảnh này, nhưng lúc này tôi phát hiện ra mẹ đã già rồi, nếp nhăn chồng chất, tóc mai đã lốm đốm sợi bạc.

Mẹ cũng nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng ôm mặt khóc.

Mẹ nói: “Miêu Miêu của chúng ta đã lớn rồi, đã là thiếu nữ trưởng thành rồi.”

Mẹ còn nói: “Miêu Miêu, con có trách mẹ không?”

Tôi lắc đầu, cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng cuối cùng, tôi chỉ nói một câu: “Mẹ, mẹ vất vả rồi, hãy sống cuộc sống mà mẹ muốn đi.”

Tôi không trách mẹ, tôi ngưỡng mộ mẹ.

Không trách mẹ không có khả năng đưa tôi đi, ngưỡng mộ mẹ vẫn có quyền lựa chọn.

Còn tôi thì càng lún sâu vào vũng bùn, cảm giác ngột ngạt luôn bao trùm lấy tôi, mà tôi thậm chí đã quen với điều đó.

Mẹ đi rồi.

Tôi tiếp tục luyện đàn.

Tôi gõ phím đàn vang trời, dùng nhạc của Chopin và Beethoven để che đi tiếng ba gọi điện ở phòng bên cạnh.

Ba gọi điện cho từng người họ hàng, bạn bè, mắng mẹ, mắng mẹ ngoại tình, mắng mẹ không biết điều: “Tôi làm mọi thứ đều vì con cái, vì gia đình này.”

Ba luôn như vậy, mỗi khi có chuyện tốt, đều phải chứng minh ngay công lao của mình, mỗi khi có chuyện xấu, đều phải chứng minh ngay mình không sai.

Ba cũng đến trước mặt tôi, nói đủ thứ điều xấu xa về mẹ: “Con phải nhớ, là mẹ con không cần con, vì vậy sau này nếu mẹ có tìm đến, con cũng đừng nhận mẹ.”

Thực ra tôi rất muốn tranh cãi với ba.

Tôi muốn nói rằng lúc đầu vì tôi là con gái, ông và bà đã đối xử với mẹ tệ bạc thế nào, ông còn cố ép mẹ đưa tôi đi cho người khác, rồi sinh thêm một đứa con trai.

Tôi muốn nói rằng những năm gần đây đều là mẹ đi làm nuôi sống gia đình, thế nhưng khi ba tôi trở thành một “nhà giáo dục thành công” nổi tiếng khắp thiên hạ thì mẹ tôi vẫn luôn âm thầm đứng trong bóng tối.

Tôi muốn nói rằng, gia đình chúng ta tan nát không phải vì mẹ, mà là vì ông.

Nhưng cuối cùng tôi chẳng nói gì cả.

Tôi thậm chí còn gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi.”

Sau đó nói một câu: “Con phải đi luyện đàn rồi”, rồi đóng cửa phòng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi không còn cãi nhau với ba nữa.

Vô ích, cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi đã nhận ra rằng đây là một cuộc chiến không thể thắng, bất kỳ lời nói nào của tôi cũng không thể khiến ông đối mặt với lỗi lầm của mình, vì vậy tôi chọn im lặng, không để bản thân tổn thương thêm.

Điều duy nhất khiến ba tôi mừng là, sau khi tôi liên tục giành giải trong các cuộc thi, tôi đã có một khoản thu nhập không nhỏ, vì vậy, ngay cả khi ba ly hôn với mẹ, gia đình chúng tôi vẫn có nguồn kinh tế.

Thậm chí có đạo diễn chương trình tạp kỹ liên hệ với tôi, mời tôi tham gia chương trình.

Ba lập tức hỏi ông có thể đi cùng không, sau khi nhận bị từ chối, ông cảm thấy rất thất vọng.

Nhưng tôi vẫn đi và nhờ đó có được một nhóm người hâm mộ, họ gọi tôi là “Nữ thần piano”, đều cổ vũ cho tôi trên các nền tảng mạng xã hội.

Các mối quan hệ của tôi ở trường học lại tốt lên, có nhiều bạn nam nhắn tin cho tôi, cũng có người viết thư tay, cùng với sô cô la để lại trong hộc bàn của tôi.

Trong số những bạn nam này, tôi chỉ có cảm tình với một đàn em, lý do rất đơn giản, vì nụ cười của cậu ấy rất giống Lục Tuần.

Tôi hỏi đàn em: “Em thích gì ở chị vậy?”

Cậu ấy rất ngạc nhiên: “Trời ơi, tại sao đàn chị lại hỏi em câu này, đàn chị giỏi như vậy, ai mà không thích chứ?”

Tôi không nói gì.

Trong lòng chợt nhớ lại câu nói mà Lục Tuần từng nói với tôi: “Không phải cứ xuất sắc mới được yêu đâu.”

Lúc này, tôi vô cùng nhớ Lục Tuần.

Nhưng tôi đã rất nhiều, rất nhiều năm không gặp lại anh ấy rồi.

Tôi từ chối đàn em, tiếp tục chuyên tâm luyện đàn.

Tuy nhiên, ba không biết từ đâu biết được chuyện đàn em thích tôi.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ ông phát điên lần thứ hai, nhưng lần này, biểu hiện của ông khiến tôi vô cùng bất ngờ.

ông liên tục xác nhận tên đàn em với tôi, sau đó tìm kiếm cái họ hiếm gặp đó, cuối cùng vui vẻ nói với tôi: “Quả nhiên! Cậu ta chính là con trai của hiệu trưởng danh dự đó!”

Thấy vẻ mặt đờ đẫn của tôi, ba tôi tức giận vỗ vào người tôi: “Con có biết hiệu trưởng đó là ai không? Là đại gia từng lọt vào danh sách những người giàu nhất của Hồ Nhuận!”

“Con phải giữ quan hệ tốt với đứa trẻ này, biết chưa? Mỗi lần gặp mặt nhớ ăn mặc đẹp vào, nói chuyện phải dịu dàng, đừng lúc nào cũng lạnh lùng với người khác, đàn ông đều thích phụ nữ dịu dàng, đặc biệt là những gia đình như vậy tìm vợ cho con trai…”

Tôi nhìn miệng ba tôi mấp máy trước mặt, ông nói gì tôi đã không nghe thấy gì nữa.

Trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ… Thật nực cười.

Tôi từng nghĩ ít nhất rằng, ba tôi muốn tôi thành tài.

Ông sĩ diện, thích phô trương, muốn dựa hơi người khác nhưng ông cũng thực sự mong tôi sống tốt.

Nhưng lúc này, tôi nhận ra rõ ràng rằng, không phải vậy.

Thời gian như quay trở lại đêm đó, tôi chưa đầy năm tuổi nằm trong chăn, nghe ông ở phòng bên cạnh khuyên mẹ: “Nghe lời anh, đưa đến nhà họ hàng, bây giờ em khó chịu thì khó chịu, sau này khi được con trai chăm sóc thì sẽ biết anh đúng.”

Mọi thứ chưa bao giờ thay đổi, ông không yêu tôi, ông chỉ hy vọng một công cụ có thể hữu dụng, một khoản đầu tư có thể mang lại lợi nhuận cho ông, một đứa trẻ có thể giúp ông đạt đến đỉnh cao mà ông không đạt được.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com