Tất cả mọi thứ, đều chỉ là để phục vụ cho chính ông.
...
Ba tôi chủ động đến trường học, nhiệt tình trò chuyện với đàn em.
Ông nói: “Thật ra Miêu Miêu cũng rất thích con, chỉ là con bé nhút nhát, không thích nói.”
Ông nói: “Quy định của trường không cho phép yêu sớm sao? Đáng tiếc, quy định là c.h.ế.t còn người là sống, lúc chú bằng tuổi các con, chuyện gì cũng đã làm rồi.”
Đàn em kể lại những điều này cho tôi, tôi đi chất vấn ba.
Ông cầm lon bia, liếc xéo tôi: “Mày thì biết gì? Mấy đứa trẻ con như vậy chỉ khi còn đi học mới thích những đứa không môn đăng hộ đối như mày thôi, không nhanh chóng nắm lấy, sau này vào xã hội rồi, người ta còn thèm nhìn mày chắc?”
May là ba tôi không dây dưa nhiều về vấn đề này, sau khi tự mình suy nghĩ kỹ lưỡng, ông đã thay đổi suy nghĩ: “Không sao, chỉ cần con đạt giải trong cuộc thi quốc tế, sau đó mạ vàng thêm một chút, sau này những cơ hội như vậy vẫn còn.”
Cuộc thi quốc tế mà ba tôi nói đến có rất danh giá, trước đây chưa từng có cô gái châu Á nào đạt giải nhất, giới chuyên môn đều cho rằng tôi rất có thể sẽ phá vỡ kỷ lục này.
Ba tôi rất hài lòng, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của ông.
Tôi hỏi ông: “Ba có từng nghĩ đến kế hoạch của riêng con không?”
Ông rất khinh thường nói: “Mày có thể có cái kế hoạch vô dụng gì được?”
Tôi im lặng.
Cuộc đời tôi, đúng là chưa bao giờ có kế hoạch của riêng mình.
Đêm đó, tôi tự hỏi mình, nếu tôi có quyền lựa chọn những gì mình thực sự muốn làm, tôi sẽ muốn làm gì?
Câu trả lời là một khoảng trống, tôi không nghĩ ra được, bao nhiêu năm nay, cuộc đời tôi ngoài piano ra chẳng có gì cả, cho dù tôi có quyền lựa chọn lại, tôi cũng không biết còn có lựa chọn nào khác không.
Không.
Có lẽ, có một câu trả lời.
… Tôi muốn g.i.ế.c ba tôi, sau đó tự sát.
Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi, tôi đã sợ hãi.
Nhưng tôi phát hiện ra rằng, đây là câu trả lời duy nhất.
Nếu tôi có thể tự lựa chọn những gì mình muốn làm thì đây là điều duy nhất tôi muốn làm.
... Tôi nhận ra mình càng ngày càng bệnh nặng hơn.
Những năm qua, tôi vẫn luôn dựa vào thuốc để duy trì cảm xúc ổn định, nhưng bây giờ, tác dụng của thuốc dường như cũng bắt đầu yếu dần.
Tôi đã đi gặp bác sĩ tâm lý, sau khi nghe tôi kể xong, bà ấy nặng nề nói với tôi: “Lời khuyên của dì dành cho con là... đừng tham gia cuộc thi quốc tế.”
Thực ra trong lòng tôi cũng có một giọng nói mơ hồ, bảo tôi đừng tham gia cuộc thi quốc tế.
Đó là một quả b.o.m tấn, cũng là một chất xúc tác đáng sợ, sau khi đạt giải nhất, tôi chắc chắn sẽ tiến lên một tầm cao chưa từng có, nhưng thanh tiến độ hủy diệt cũng chắc chắn sẽ tăng tốc từ đó.
Nhưng tôi không thể không đi.
Tôi phải tham gia cuộc thi quốc tế.
Không phải vì ba tôi, cũng không phải vì chính tôi.
Mà là vì trong danh sách thí sinh... tôi đã nhìn thấy tên Lục Tuần.
9
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đã quá nhiều năm không gặp Lục Tuần rồi.
Khuôn mặt anh ấy đã ngày càng mờ nhạt trong tâm trí tôi, nhưng giọng nói, nụ cười, chiếc áo sơ mi trắng bay phấp phới trong gió của anh ấy, giống như một bức tranh sơn dầu vĩnh cửu, khắc sâu vào trái tim tôi, không bao giờ phai nhạt.
Nếu một người trong đường hầm tối tăm dài đằng đẵng chỉ nhìn thấy một tia sáng thì sao bạn có thể bắt cô ấy quên đi dáng hình của ánh sáng được.
Ba cũng nhìn thấy danh sách thí sinh, nhưng ông không hề có chút gợn sóng nào, thời gian trôi qua, ông đã hoàn toàn không nhớ Lục Tuần nữa - thậm chí có lẽ ngay cả lúc đó, ông cũng không hề cố gắng biết tên của thiếu niên này.
Ông thu dọn hành lý, nhét vào đó mấy bộ vest đắt tiền mới mua, đi cùng tôi đến tham gia cuộc thi - sau cuộc thi sẽ có phỏng vấn, được truyền hình trực tiếp, ông sẽ không bao giờ bỏ lỡ khoảnh khắc huy hoàng như vậy.
Trước cuộc thi, chúng tôi cùng vào ở khách sạn do ban tổ chức sắp xếp.
Ba tôi rất thích thú với điều này, sau khi xác nhận miễn phí, ông lập tức đi tận hưởng hồ bơi và tiệc nướng, còn tôi thì ôm trái tim đập thình thịch, ngồi trong nhà hàng.
Lục Tuần hẳn sẽ đến ăn tối.
Tôi sắp được gặp anh ấy rồi.
Tôi sắp được gặp Lục Tuần rồi.
Trong những ngày tháng dài đằng đẵng và vô vọng, tôi dựa vào việc lẩm nhẩm cái tên này để chìm vào giấc ngủ.
Tôi liên tục soi mình trong gương, xem váy có bị nhăn không, tóc có vào nếp không.
Khi gặp mặt, tôi nên nói gì trước? Chào hỏi sao? Nói lâu lắm không gặp sao? Như vậy có vẻ xa cách quá không? Vậy thì nên nói gì...
Tôi chưa kịp nghĩ xong những câu hỏi này thì Lục Tuần đã xuất hiện.
Anh ấy đi vào từ cửa bên kia đại sảnh, cao hơn nhiều rồi, chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người rất vừa vặn, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lông mày và đôi mắt của anh ấy được dát một lớp vàng đẹp đẽ.
Dường như không có gì thay đổi.
Anh ấy vẫn là chàng trai trong ký ức của tôi, ôn hòa, tao nhã, phong độ.
Tôi xúc động bước tới, nhưng ngay giây tiếp theo, tôi đã ngây người.
Lục Tuần đang nắm tay một cô gái.
Đó là một cô gái rất xinh đẹp, có thân hình khỏe khoắn, gợi cảm và nụ cười rạng rỡ, nhìn phong cách thì có vẻ là người Mỹ gốc Hoa.
Cô ấy thân mật dựa vào Lục Tuần, rõ ràng là bạn gái của anh ấy.
Lục Tuần nhìn thấy tôi.
Anh ấy hơi ngẩn người.
Cô gái cũng cảm nhận được anh ấy khựng, cũng lập tức dừng bước lại.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Họ cùng nhìn về phía tôi.
Vài giây sau, Lục Tuần như không nhìn thấy gì, anh ấy dời mắt đi, kéo cô gái, đi sang một bên.
Tôi đứng tại chỗ, ánh nắng bao trùm lấy tôi, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo đến vậy.
Đứng ngây ra tại chỗ một lúc, tôi như bị ma xui quỷ khiến, quay người đuổi theo.
Thực ra tôi không muốn gì nhiều.
Tôi đến tham gia cuộc thi vì anh ấy, tôi không mong anh ấy vẫn thích tôi, tôi chỉ muốn nói vài câu.