Sáu Trăm Cái Tát Tạo Nên Thiếu Nữ Thiên Tài

Chương 8



Ông đang chăm chú đánh vần từ “educate”, khó chịu hừ giọng: “Ừ?”

“Ba có thấy, ba nợ con một lời xin lỗi không?”

“Cái gì?” Ba tôi đột ngột ngẩng đầu, nhìn tôi, mũi phả ra hai luồng khí nóng.

Ông sắp nổi cơn thịnh nộ rồi, tôi hiểu rõ điều đó nhưng tôi vẫn lặp lại một lần nữa: “Ba có thấy, trong suốt quá trình con trưởng thành, ba nợ con một lời xin lỗi không?”

Ba tôi đập mạnh tay xuống bàn, nĩa và đĩa bị hất tung lên, rồi lại rơi mạnh xuống mặt bàn, tiếng động lớn khiến những người nước ngoài xung quanh đều nhìn về phía này.

“Tao nợ mày một lời xin lỗi sao? Tao đã tốn bao nhiêu tâm huyết để nuôi dạy mày nên người, bây giờ mày cái gì cũng có rồi, mày thấy tao cần phải xin lỗi mày sao?”

Tôi im lặng nhét miếng thức ăn cuối cùng vào miệng, đứng dậy bỏ đi.

Ba tôi không đuổi theo, có lẽ vì ngày mai phải thi đấu nên ông không muốn hôm nay căng thẳng với tôi quá.

Trở về phòng, tôi kéo ngăn kéo ra, một khẩu s.ú.n.g nằm im lìm bên trong.

Là tôi đã trộm từ phòng ba của Jane khi đến nhà cô ấy chơi vào buổi chiều.

Có lẽ ngày mai họ sẽ phát hiện ra s.ú.n.g bị mất nhưng không sao, đến lúc đó, mọi chuyện hẳn đã lắng xuống rồi.

12

Buổi biểu diễn của tôi được ấn định vào chín giờ sáng ngày hôm sau.

Sáu giờ rưỡi sáng, ba tôi phấn khởi thức dậy, mặc vest, tự thắt cà vạt.

Sáu giờ năm mươi, ông đến gõ cửa phòng tôi, nhắc tôi dậy.

Nhưng tôi đã không còn ở trong phòng nữa rồi.

... Bảy giờ đúng, tôi đến một khu phố gần đó, quan sát địa hình trước.

Từ đây đến phòng biểu diễn của cuộc thi chỉ cần đi bộ mười lăm phút, từ cửa phòng biểu diễn vào hậu trường, còn cần thêm ba phút nữa.

Bảy giờ mười phút, tôi bước vào cửa hàng tiện lợi, sáng mùa đông trời vẫn chưa sáng hẳn, đường phố vắng tanh, trong cửa hàng chỉ có một nhân viên đang ngủ gật, tôi mua một chai nước ép nóng.

Bảy giờ hai mươi phút, tôi uống hết nước ép nóng, tay đút túi đi lang thang trên phố, vuốt ve khẩu s.ú.n.g trong túi áo khoác, tôi đã học cách sử dụng nó trong buổi huấn luyện quân sự, khi đến nhà Jane chơi, tôi cũng đã hỏi ba cô ấy.

Bảy giờ bốn mươi phút, ba tôi đang điên cuồng tìm tôi, ông liên tục gọi điện thoại cho tôi, tôi tắt máy.

Tám giờ, tôi lại bước vào cửa hàng tiện lợi đó, nhân viên có lẽ đã đổi ca, bây giờ ngồi sau quầy thu ngân là một cô gái Trung Quốc mập mạp.

Cô ấy vừa nhìn thấy tôi đã khen: “Cô trang điểm đẹp quá, lát nữa đi dự nghi lễ quan trọng nào à?”

Còn thời gian, tôi ngồi xuống đối diện cô ấy: “Ừ, lát nữa đi thi piano.”

Cô ấy lộ vẻ ngưỡng mộ: “Thật tốt quá, cô chắc hẳn rất xuất sắc, lại còn xinh đẹp nữa, không giống tôi, mỗi ngày phải làm mấy công việc, không xin được vào trường học nào tốt, lại còn không xinh.”

Tôi im lặng một lúc.

“Đã từng có người nói với tôi một câu rất quan trọng, bây giờ người đó đã rời xa tôi rồi nhưng tôi vẫn luôn nhớ câu nói đó.”

Tôi nhẹ giọng nói: "Anh ấy nói… Không phải cứ xuất sắc mới được yêu.”

Cô gái lộ vẻ suy tư, cô ấy lẩm bẩm: “Ba mẹ tôi cũng nói với tôi như vậy.”

Ồ, một đứa trẻ hạnh phúc làm sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi hít một hơi thật sâu, liếc nhìn đồng hồ trên tường.

Tám giờ rưỡi rồi.

Đến giờ rồi.

Tôi giơ tay, rút khẩu s.ú.n.g từ trong áo khoác ra, chĩa vào cô gái: “Quay người lại, ôm đầu đi.”

Cô gái mở to mắt, run rẩy vì sợ hãi: “Cô…”

Tôi bình tĩnh nói: “Làm theo lời tôi nói.”

Nói xong, tôi b.ắ.n một phát vào kệ hàng bên cạnh.

Lực giật làm cổ tay tôi tê dại, tiếng s.ú.n.g xé tan sự tĩnh lặng của buổi sáng mùa đông, trong khoảnh khắc đó, có thứ gì đó như xé toạc trái tim tôi, hung hăng phá tan mọi thứ bên trong.

Lại thêm hai phát s.ú.n.g nữa, kệ hàng đổ ập xuống đất, phát ra tiếng động kinh thiên động địa, kính vỡ tan tành, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.

Cô gái thu ngân sợ ngây người, cô ấy quay người ôm đầu, không ngừng run rẩy: “Tiền, tiền đều ở trong máy thu ngân…”

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Cô ấy tưởng tôi là kẻ cướp.

Tôi cũng thực sự muốn trở thành một tên cướp.

Tôi nhìn quanh cửa hàng tiện lợi, cuối cùng cầm lấy một hộp kẹo cao su.

Khi cầm hộp kẹo cao su rời đi, không biết lấy đâu ra can đảm, cô gái thu ngân đột nhiên lấy dũng khí gọi tôi lại: “Tôi nhớ ra rồi... Cô... Cô có phải là cô bé thiên tài piano…”

Tôi cười cười, nhét một viên kẹo cao su vào miệng, sau đó ném khẩu s.ú.n.g cho cô ấy.

“Có thể giúp tôi một việc không?” Tôi, kẻ vừa cướp một hộp kẹo cao su, nhẹ giọng nói: "Mười lăm phút nữa hẵng báo cảnh sát.”

Tám giờ bốn mươi, tôi sải bước về phía phòng biểu diễn.

Vài người đi đường lác đác đi ngang qua tôi, đang sợ hãi bàn tán điều gì đó, tôi đoán họ đã nghe thấy tiếng súng.

Tám giờ năm mươi lăm, tôi đến phòng biểu diễn.

Cởi áo khoác, để lộ trang phục biểu diễn, tôi đã trang điểm từ trước, tôi đi thẳng vào hậu trường.

Ba đang đợi ở đó, ông mặc vest chỉnh tề, trong túi áo nhét bài phát biểu đã chuẩn bị từ lâu, ông vừa nhìn thấy tôi đã xông tới: “Con đi đâu vậy?”

Tôi không trả lời ông, kim đồng hồ lúc này đã chỉ đúng chín giờ, người dẫn chương trình gọi tên tôi, tôi bước ra từ sau tấm màn, ngồi xuống trước đàn piano.

Một căn phòng tĩnh lặng, phòng biểu diễn rất lớn, mái vòm cao vút, vô số khán giả và giám khảo ngồi dưới khán đài, hàng chục máy quay phim vây quanh sân khấu.

Nghe nói một vài thí sinh trước đó đã đánh rơi nhị[ vì quá căng thẳng, thể hiện không tốt như bình thường.

Nhưng tôi thì không, tâm trạng tôi bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Giơ tay lên, đầu ngón tay tôi dừng lại trên những phím đàn đen trắng.

Đây là bản nhạc cuối cùng của tôi, bài hát tuyệt vời nhất của tôi, điệu nhảy hạ màn cho cuộc đời dài đằng đẵng của tôi.

Sau khi chơi xong đoạn nhạc đầu tiên, sắc mặt của ban giám khảo bên dưới đã thay đổi, trong khoảnh khắc lơ đãng, tôi thấy ba tôi đứng ở hậu trường nhảy dựng lên, dường như đang mắng chửi điều gì đó.

Tôi biết họ đang ngạc nhiên về điều gì.

Bài hát tôi chơi hoàn toàn khác với bài hát mà người dẫn chương trình vừa mới xướng tên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com