Bản nhạc này được mệnh danh là một trong mười bản nhạc piano khó nhất, căn bản không phải là bài thi của tôi, trong quá trình luyện tập trước đó, tôi cũng không thể hiện tốt, lúc này đột nhiên đổi bài, theo như ba tôi thấy, chắc chắn là đã hủy hoại hết tâm huyết nhiều năm của ông.
Nhưng tôi không quan tâm.
Ban giám khảo và khán giả đều rời xa tôi, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tôi và cây đàn piano này, tôi hiểu nó hơn cả hiểu cơ thể mình, nó cho tôi vinh quang, nó cho tôi đau khổ, tôi yêu nó cũng như hận nó, và bản nhạc này là lời tạm biệt cuối cùng giữa chúng tôi.
Bản nhạc kết thúc.
Bên dưới im lặng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cúi chào.
Một lát sau, tiếng vỗ tay vang dội từ bên dưới.
Một màn trình diễn gần như hoàn hảo.
Ban giám khảo bắt đầu chấm điểm.
Khi người dẫn chương trình đọc điểm, ba tôi kích động chạy lên sân khấu, ông ôm chặt tôi: “Con gái của tôi... Con gái của tôi là người đứng đầu!”
Không có gì bất ngờ khi tôi là người đứng đầu, tôi vốn là thí sinh cuối cùng ra sân, điểm số cao hơn những người trước, hơn nữa còn cao hơn hẳn.
Tôi nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt biến dạng vì kích động của ba, ông lấy ra bài phát biểu, đó là bài mà ông đã chuẩn bị từ trước.
Quả nhiên, các phóng viên vây quanh, ba tôi thích thú đứng giữa họ, đọc câu đầu tiên trong bài phát biểu: “Tôi tự hào về con gái mình, Lý Miêu Miêu.”
Nói xong, ông trìu mến nhìn tôi, cảnh tượng này rất giống với phần kết của một bộ phim gia đình Hollywood - con gái đã đạt được ước mơ, người cha cảm thấy tự hào về điều đó.
Phóng viên đưa micro đến bên miệng tôi: “Bạn có muốn nói gì với ba mình không?”
Trước ánh mắt vô cùng mong đợi của ba, trước sự chứng kiến của hàng vạn khán giả, tôi cười, thốt ra sáu chữ lạnh lùng: “Ông ta là kẻ g.i.ế.c người.”
Sắc mặt ba tôi lập tức thay đổi.
Tôi không nói thêm lời nào nữa, vì ngay sau đó, cửa hội trường bị mở ra, cảnh sát đi vào, họ đến cạnh tôi.
Nụ cười của tôi càng rạng rỡ hơn.
Cuối cùng thì ông trời cũng giúp tôi một lần, mọi thời điểm đều khớp một cách hoàn hảo.
Cả hội trường chấn động, các phóng viên tò mò giơ máy ảnh lên chĩa vào tôi, cũng có rất nhiều người hỏi ba tôi: “Thưa ông, con gái ông đã phạm tội gì mà bị cảnh sát bắt đi vậy?”
“Cô ấy nói ông là kẻ g.i.ế.c người, ý cô ấy là gì?”
Ba tôi há hốc mồm, không nói nên lời.
Không nên như vậy.
Rõ ràng đây là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời ông, ông đã chuẩn bị bài phát biểu này rất lâu rồi.
Ông sẽ được phỏng vấn, phát sóng cho tất cả mọi người trong nước, mọi người sẽ truyền tụng sự tích của ông, ông sẽ lên tivi, chia sẻ kinh nghiệm giáo dục, được mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng tại sao… tại sao lại thành ra như vậy?
13
Ba, ba yêu quý.
Thế giới này tàn nhẫn lắm.
Vì chúng ta có cùng huyết thống.
Nên ba có thể dùng cách nuôi dạy con để kiếm thành tựu cho bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Còn con chỉ có thể dùng cách tự hủy hoại mình để hủy hoại ba.
Thế giới của ba tôi bắt đầu sụp đổ từ ngày đó.
Tin tức tôi bị cảnh sát bắt đi vào ngày đăng quang như một quả b.o.m tấn, tất cả các bản tin đều đưa tin.
Mỗi từ khóa về tôi đều vô cùng thu hút sự chú ý, khi kết hợp lại càng khiến người ta kinh ngạc.
Thiên tài, tội phạm.
Thành công, thất bại.
Vinh quang, hủy diệt.
Ba tôi đã nổi tiếng như mong muốn nhưng theo cách mà ông không ngờ tới.
Nhiều năm qua, ông luôn trói buộc tôi chặt chẽ, mọi nơi viết về thành tích của tôi đều được ông chia sẻ rầm rộ, vì vậy khi tôi xảy ra chuyện, mọi người không thể tránh khỏi việc đổ dồn sự chú ý vào ông.
Hơn nữa, khi tôi bị cảnh sát bắt giữ, tôi vẫn chưa đủ tuổi thành niên, thuộc đối tượng thanh thiếu niên, do đó vấn đề giáo dục là chủ đề không thể tránh khỏi.
Từng bài viết phân tích về ba tôi trên các trang mạng xã hội trở thành bài viết ăn khách, trên các nền tảng mạng xã hội khác nhau, những người nổi tiếng đã viết những bài dài, nói rằng mối quan hệ giữa ba tôi và tôi thuộc về "hiện tượng bóp nghẹt" trong tâm lý học.
"Hiện tượng bóp nghẹt, tức là trong mối quan hệ của hai người chỉ cho phép một người có ý chí và nhu cầu, người kia hoàn toàn trở thành công cụ thỏa mãn nhu cầu đó…"
“Nhìn lại quá trình trưởng thành của Lý Hùng Vĩ, chúng ta sẽ thấy ông rất bất mãn với hoàn cảnh của mình, không đỗ đại học, nhiều lần bị đơn vị đuổi việc, trong lòng ông chất chứa sự u uất và không đắc chí, mà cơ hội duy nhất để ông "lật ngược tình thế" chỉ có con gái Lý Miêu Miêu của ông…”
“Cònmọi chuyện Lý Miêu Miêu làm là sự bùng nổ sau thời gian dài bị kìm nén, mục đích là phá hủy hoàn toàn cái lồng giam này…”
Rất nhanh sau đó, nhiều manh mối hơn đã bị moi ra.
Bác sĩ trường học của chúng tôi đã ra làm chứng, tôi đã mắc trầm cảm từ khi mới mười tuổi.
Dư luận lại một lần nữa bùng nổ - Rất rõ ràng, trong nhiều năm qua, tình trạng bệnh của tôi không hề thuyên giảm, mà chỉ ngày càng trầm trọng hơn, trong đó với tư cách là người giám hộ của tôi, Lý Hùng Vĩ đã đóng vai trò gì, không cần phải nói cũng biết.
Những tờ báo cách đây mười mấy năm bị lật lại, dòng chữ đen trên tiêu đề giờ đây nhìn lại thật kinh hoàng…
《Sáu trăm cái tát tạo nên thiếu nữ thiên tài》
Khác với quan điểm cách đây mười mấy năm, dư luận hiện nay đã thay đổi, ai cũng nói: “Thiên tài sinh ra đã là thiên tài, không phải nhờ sáu trăm cái tát mà biến thành được.”
“Nhưng sáu trăm cái tát đủ để hủy hoại mọi thứ của một đứa trẻ bình thường.”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Trong thời gian bị giam giữ, tôi cũng đã trả lời phỏng vấn của phóng viên.
Họ hỏi tôi: “Tại sao cô nói ba cô là kẻ g.i.ế.c người?”
“Cô có cho rằng ba cô đã g.i.ế.c c.h.ế.t cuộc đời cô không?”
“Cô có ghét ông không?”
“Nếu được làm lại, cô có muốn trở thành một người bình thường không?”
Tôi nhìn những đám mây ngoài cửa sổ.
Đã hoàng hôn rồi.
Tôi mới mười bảy tuổi.
Tôi đã trải qua cả đỉnh cao và vực sâu của cuộc đời.
Cuối cùng, tôi không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của họ.
Tôi mệt mỏi, chán ngán rồi.
Bác sĩ tiêm cho tôi một mũi thuốc an thần, tôi ngã vào gối, chìm vào giấc ngủ say nồng.