Ngày chung kết cuộc thi Dance Storm cũng đã đến. Từ chiều, đội nhảy của Mai Linh đã tập duyệt với trang phục biểu diễn ở dưới sảnh của khoa. Các khoa khác cũng rất hăng hái tổng duyệt lần cuối trước buổi diễn. Nhìn khoảng sân xung quanh hội trường 11.10 chẳng còn lấy một chỗ trống. Âm nhạc xập xình cứ liên tục va vào nhau, ai cũng tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng để sẵn sàng bùng nổ.
Dance Storm khai mạc vào lúc bảy giờ tối nhưng từ năm rưỡi chiều, khán giả đã bắt đầu đổ dồn vào hội trường để được ngồi ở vị trí đẹp nhất. Tôi ngồi tết tóc, chỉnh trang cho Mai Linh mãi đến hơn sáu giờ mới đi vào hội trường.
Ban đầu tôi bị choáng, nhìn toàn người với người. Cảm giác y hệt hồi năm nhất. Cũng thời gian này, cũng tại hội trường này, tôi đã bị choáng ngợp bởi dòng người. Còn gần một tiếng nữa mới đến buổi diễn nhưng đa số khán giả đã ngồi kín các ghế. Tôi nheo mắt, cố nhìn xem các bạn khoa mình đang tập trung ở đâu để đến tụ tập cổ vũ cùng. Đứng đơ một lúc thì tôi thấy Hạnh Nhi đã vẫy tay cật lực hú hét tên tôi.
Tôi chạy đến hàng cổ vũ của lớp mình ở tầng hai. Cũng may được Hạnh Nhi giữ ghế cho chứ không là ngồi đất rồi.
"Khoa mình diễn thứ mấy ý nhỉ?" Hạnh Nhi tay tết bím tóc xinh xắn, miệng ghé vào tai tôi hỏi nhỏ.
"Thứ năm." Tôi đáp.
Năm ngoái khoa tôi diễn đầu, first face oách xà lách. Tôi cũng chỉ xem xong khoa của mình diễn rồi chui ra ngoài thôi. Không để ý đến mấy khoa diễn sau nhưng ở ngoài hội trường vẫn có thể nghe được sự náo nhiệt bên trong. Năm nay lại diễn thứ năm, tức là tôi phải ngồi xem hết bốn tiết mục đầu nữa. Nhưng cũng không sao, cố cổ vũ cho các bạn rồi chui ra ngoài hãng vừa.
Đúng bảy giờ tối, sau khi khai mạc, cuộc thi chính thức bắt đầu. Vì là cuộc thi toàn trường nên khoa nào cũng đầu tư kỹ lưỡng và cháy hết mình. Người ta khi nhắc đến văn nghệ ở sư phạm thì hẳn sẽ nghĩ chỉ có hát múa nhàm chán nhưng sự thật thì họ đã nhầm rồi. Những sinh viên sư phạm còn năng động và nhiệt huyết hơn các bạn nghĩ rất nhiều. Màn chào sân bùng cháy với những bước nhảy dứt khoát đầy cuốn hút là cách mà sinh viên sư phạm thể hiện cá tính của mình.
Hết tiết mục này đến tiết mục khác khiến tôi phải trầm trồ về sự đầu tư và chỉn chu của từng cá nhân. Có khoa có thế mạnh vì có nam, có khoa thì toàn các bạn nữ. Nhưng dù thế nào thì các phần trình diễn đều khiến khán giả không thể rời mắt.
Tiếng reo hò, hú hét, tiếng nhạc xập xình vang lên cho thấy một đêm diễn bùng cháy của các sinh viên sư phạm. Không còn sự bó buộc trong khuôn khổ chỉ biết giảng bài và soạn giáo án. Những giáo viên của thế hệ tương lai còn chứng minh bản thân mình tài năng ở những lĩnh vực khác nhau.
Đến tiết mục của khoa tôi, cả cái khoa hợp với nhau hét banh lỗ tai, quyết không để thua đội cổ vũ của các khoa khác. Nhảy thì chưa biết giải gì nhưng cổ vũ cỡ này có khi giật giải nhất đội cổ vũ cũng nên.
Lúc luyện tập thì ngày này qua tháng nọ hò hét nhau, bây giờ lên sân khấu thì có đúng 8 phút để tỏa sáng hết mình.
Mai Linh làm center của đội, nhìn một cái là thấy nó nổi bật trong bộ váy đỏ bồng bềnh. Nhỏ có nét duyên sẵn, trang điểm vào lại càng nổi bật giữa sân khấu. Tôi quay fancam cho nó mà còn không rời mắt được.
Chính ra bạn tôi đứa nào cũng xinh, không phải kiểu hot girl mạng, cũng không phải kiểu đại trà mỗi đứa một nét đặc biệt. Như Mai Linh có má lúm rất duyên, Hạnh Nhi có răng thỏ cười lên trông đáng yêu cực.
...
Tôi đi ra ngoài sau phần trình diễn của khoa mình kết thúc. Bên trong hội trường đã đông nhưng bên ngoài cũng không kém, nào người nào xe nối đuôi nhau. Các bạn đã diễn trước ra ngoài chụp ảnh cùng với nhau, cùng các bạn trong khoa đông vui như hội.
Tôi đứng ở ngoài, quay đi quay lại đã không thấy Hạnh Nhi. Chắc con bé đi gặp bạn nó. Bạn từ hồi cấp ba của Hạnh Nhi học ở đây cũng khá đông, mỗi đứa một khoa nên chắc giờ con bé đang chung vui với các bạn.
Tôi thì đi tìm Mai Linh. Không biết nó ra ở cửa nào. Đi một vòng thì hóa ra con bé đang ở cùng Phạm Đức Minh. Vậy là anh ta đã đến xem con bé diễn mà tôi không biết. Còn đem bó hoa to tặng cho Linh khiến nó đổ đứ đừ ra đấy rồi. Con gái mà, ai chẳng thích được tặng hoa.
Có vẻ chuyện của hai người đang tiến triển tốt hơn rồi đấy nhỉ? Nhưng về lâu dài, anh ta có thật lòng với bạn tôi hay không thì không biết.
Dù sao hai người họ cũng đang ở khoảnh khắc vui vẻ. Tôi tốt nhất không nên làm phiền. Vậy nên, tôi xoay người đi về hướng ngược lại. Bây giờ mới là hơn tám giờ tối, không lẽ tôi lại về nhà luôn?
"Ơ, sao mày ở đây?" Tôi vừa đi, vừa suy nghĩ thì đụng ngay Vũ Minh Trí đang đỗ xe ngay trước mặt mình. Lại lởn vởn ở đây giờ này làm gì không biết?
"Nghe bảo trường mày mời Soobin Hoàng Sơn." Vũ Minh Trí vuốt vuốt lại mái tóc của mình cho vào nếp. Giờ mới để ý, hôm nay thằng bé mặc áo phông trắng, bên ngoài là chiếc áo bomber da với quần jeans đen, trông "phố" ra phết. Lâu lâu mới thấy nó ăn mặc rồi chải chuốt như này. Đúng style sói hoang hư hỏng của nhiều chị em.
"Ơ, cậu đến rồi à?" Hạnh Nhi cười tươi rói chạy đến. Thì ra con bé ăn mặc xinh xắn, make up chỉn chu cũng là có lý do.
"À." Tôi nhìn hai đứa gật gù.
Hiểu rồi, chắc Phan Hạnh Nhi khoe với Vũ Minh Trí là trường tôi sau khi tổ chức Dance Stome thì còn mời ca sĩ trình diễn, coi như là chào tân. Cơ mà ngoài vụ này ra thì dạo này tôi cũng thấy hai đứa có vẻ thân thiết. Tôi soi được điều này từ mấy tấm hình trên locket. Up ảnh cùng một khung giờ, cùng một vị trí, cùng một món ăn. Dù có khác góc nhưng nhìn kĩ vẫn sẽ nhận ra hai người đang đi cùng nhau thôi.
"Thấy Trí bảo hâm mộ Soobin nên tao bảo bạn đến xem." Hạnh Nhi cười cười giải thích với tôi. Việc mời nghệ sĩ về trường tôi biểu diễn thì không phải là học sinh trong trường cũng có thể đến xem. Nãy giờ tôi cũng thấy vài sinh viên bên Quốc gia với Thương Mại rồi.
"Chứ ai như mày, đéo bảo bạn câu nào." Thằng Trí quở trách tôi.
Việc Trí hâm mộ Soobin thì đã từ cấp ba. Cái đợt nó ngồi gần tôi, tôi mượn máy nó nghe nhạc thì trong list toàn bài của Soobin. Đến lúc chia tay với Thảo Đan, tôi bật cho nó nghe đoạn nhạc "Chợt nhận ra anh đã đánh mất, tìm lại sao được khi bước chân em xa..." rồi thằng bé suy đét, nhìn mặt như sắp khóc nên tôi phải tắt nhạc vội.
"Tao nhường cơ hội mời cho người khác đấy thôi." Tôi đá mắt sang Hạnh Nhi, cười:"Hai bạn đi chơi vui vẻ. Mình đi trước!"
Vũ Minh Trí và Phan Hạnh Nhi ấy hả? Tôi không có ý kiến gì. Nếu thành đôi thật thì tôi cũng mừng. Dù sao hai đứa cũng là bạn của tôi. Nhưng mà, không hiểu sao, chuyện tình của Trí với Đan hồi cấp ba vẫn là thứ khiến tôi cảm thấy nuối tiếc.
Lấy xe máy xong cũng là gần chín giờ tối. Tôi muốn đi đâu đó hóng gió một chút. Không suy nghĩ nhiều, tôi bấm máy gọi cho Thảo Đan.
[Alo]
[Tao nghe]
[Tan làm chưa]
[Chuẩn bị này]
[Giờ tao qua chỗ mày nhé!]
[Alo]
[Mày còn nghe không Thảo Đan?]
[Alo]