Say Em

Chương 16



Cơn đau rút từ lòng bàn chân truyền đến khiến tôi gai tận não. Trong khi mọi người còn đang xúm lại tò mò thì Nguyễn Việt Thành đã nhấc bổng tôi dậy, hình như định bế tôi nhưng có lẽ sợ tôi ngại, anh thấp người xuống, chuyển thành tư thế cõng tôi trên lưng, từ từ rời ra khỏi đám đông.

Tôi bị bất ngờ về hành động này nhưng vẫn tăm tắp làm theo, không hỏi lấy một câu. Mặt tôi áp vào tấm lưng của anh không chút đề phòng, cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể khiến tôi thật muốn chợp mắt. Còn anh thì khẽ quay lại, liếc nhìn tôi rồi cười nhẹ.

Suốt quãng đường, tôi chẳng giữ im lặng trong tư thế ấy, cũng chẳng buồn suy nghĩ anh sẽ đưa mình đi đâu. Chỉ biết tấm lưng rộng lớn này làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái và...an toàn. Có vẻ như nó đã phá đi một lớp đề phòng trước đó của bản thân mình.

Nguyễn Việt Thành vừa đi vừa quan sát. Xem ra anh không chỉ quen với sân bóng trường H, mà còn thông thông thạo những con đường, ngõ ngách nơi đây hơn cả tôi. Tôi đoán chắc không phải lần đầu anh đến đây học hộ.

Nguyễn Việt Thành đặt tôi lên ghế đá còn mình thì ngồi xổm dưới đất. Hình ảnh công chúa và chàng hầu cận bỗng loé lên trong đầu tôi.

Anh ngước mắt lên nhìn tôi, trêu:"Lớp trưởng không vận động kĩ trước khi chơi đúng không?"

Tôi cắn môi cười gượng thay câu trả lời. Đúng là ban nãy cho các bạn tập luyện, tôi chỉ tập mẫu 1-2 cái đầu rồi đứng hô. Chính xác là vận động cơ miệng nhiều chứ tay chân thì không. Vì vậy mới dẫn đến tình trạng chuột rút khi chơi.

Nguyễn Việt Thành bật cười thành tiếng sau khi nhận thấy cái cười gượng của tôi. Anh từ từ nhấc cái chân bị chuột rút của tôi lên, đồng thời tháo đôi giày của tôi ra, bắt đầu ấn nhẹ vào lòng bàn chân.

"A!" Cơn đau một lần nữa bị xốc lên tận não khiến tôi nổi da gà mà kêu lên một tiếng. Mẹ nó, lâu lắm rồi mới bị chuột rút khiến tôi đau đớn như thế này.

Anh thấy tôi nhăn nhó liền đổi sang xoay cổ chân tôi, thêm vài động tác mát xa khiến cơ mặt tôi dần thả lỏng, cơn đau cũng giảm đi. Sự dịu dàng và ân cần là những gì tôi có thể dùng để miêu tả anh lúc này.

"Em thấy sao rồi?" Anh dừng lại, nhìn tôi.

"Đỡ rồi ạ. Em cảm ơn anh!" Tôi ngượng ngùng đặt chân xuống, tìm chiếc giày rồi tự đeo lại.

"Lần sau, trước khi tập luyện thì nhớ phải khởi động thật kĩ, biết chưa?" Anh thấy tôi ổn hơn thì nhếch miệng, nở một nụ cười quen thuộc.

"Vâng."

...

Buổi tối, tôi tắm rửa xong thì tôi phóng xe ra phố mua ít đồ cá nhân. Đúng hơn là lượn qua cửa hàng tiện lợi chỗ Bùi Thảo Đan làm thêm.

Thảo Đan làm ở đây cũng gần 6 tháng rồi mà số lần tôi ghé qua đây chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Căn bản là do tôi lười đi xa, cứ ra tạp hoá cạnh nhà là cũng đủ hết mấy thứ mình cần rồi. Mỗi lần qua đây thì chủ yếu là tôi đang rất rảnh rỗi, muốn kiếm nó để tám chuyện cùng.

Mua đồ là phụ chứ hai đứa buôn dưa lê với nhau mới là chính. Đến lúc đi thanh toán thì Thảo Đan lại dùng thẻ nhân viên của nó để giảm giá cho tôi. Đúng là có đứa bạn đáng đồng tiền bát gạo.

"Bạn cần mua gì nào?" Thảo Đan đứng chống nạnh trước kệ bánh kẹo.

"Cho mình một nụ cười của bạn là được rồi." Tôi nháy mắt tình tứ khoác vai con bé. Thảo Đan 1m58, thấp hơn tôi gần 10 cm nên trông tôi tôi ra dáng tổng tài bá đạo bên cạnh cô vợ bé nhỏ lắm.

"Mẹ, khiếp!" Thảo Đan ra dấu hiệu 'chờ ê chê' đẩy tôi ra.

"Hôm nọ xin việc chỗ mới thế nào rồi?" Tôi hỏi chuyện nó về vụ việc làm. Hôm trước mượn xe tôi nói là đi phỏng vấn chỗ làm mà tôi quên mất không hỏi han lại xem tình hình thế nào. Cũng tại dạo này bận với mấy cái hoạt động của khoa quá.

"Được nhận rồi. Nên là bây giờ mày mua gì thì mua nốt đi, sang tháng tao nghỉ rồi. " Thảo Đan vừa nói vừa sắp xếp lại mấy hộp bánh trên kệ.

Bùi Thảo Đan dày dặn kinh nghiệm bươn chải hơn tôi rất nhiều. Từ hồi năm nhất, nó đã đi làm hết chỗ này đến chỗ khác. Có mệt, có than thở nhưng nó vẫn luôn cố gắng để hoàn thành công việc.

"Chỗ mới là làm gì thế? Có gần trọ không?" Tôi dựa lưng vào kệ hàng, hỏi. Từ chỗ của Thảo Đan đến chỗ này cũng mất hơn 6km. Hôm nào cũng phải đi bộ 1km mới ra đến bến xe bus để đi làm. Tôi thấy nhọc giùm con bé.

"Làm phục vụ ở quán ăn Hàn, cách chỗ tao tầm 3km. Cũng kha khá khách là người Hàn nên tao nghĩ luyện giao tiếp cũng tốt."

Thảo Đan là sinh viên ngành ngôn ngữ Hàn nhưng trước giờ nó đi toàn đi làm thêm những công việc không liên quan đến ngành của mình. Nào là sale, phục vụ quán nước, thu ngân,... Tôi biết đa số sinh viên ngày nay là vậy. Làm thêm trái ngành, thậm chí học xong, ra ngoài làm vẫn là trái ngành, chẳng có gì là lạ cả. Nghề chọn người cơ mà.

Giờ nghĩ Thảo Đan làm trong môi trường có tiếp xúc với người Hàn, cũng gọi là liên quan đến ngành học nên tôi cũng vui thay cho nó. Nhưng công việc phục vụ quán ăn cũng sẽ nhọc hơn việc làm thu ngân hiện tại khá nhiều.

"Mấy giờ hết ca thế?"

"Tầm nửa tiếng nữa." Thảo Đan nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại rồi đáp.

"Thế lát tao kèm về luôn." Bây giờ là tám rưỡi tối, tôi lượn quanh chỗ này câu giờ tầm nửa tiếng là vừa.

"Vậy đi." Thảo Đan gật đầu đồng ý:"Mày mua gì thì chọn đi, tao đi thanh toán cho khách."

Tôi lượn lờ qua mấy gian hàng mua giấy ăn, kem đánh răng với vài món đồ ăn vặt. Chọn xong đồ cần mua thì tôi đứng bấm điện thoại giết thời gian.

Một dòng tin nhắn hiện lên.

Người học hộ hôm nay là Nguyễn Việt Thành đúng không?



Sao?

Hoá ra hai người thân thiết đến mức này mà muốn giấu tôi sao?

Mai Linh đã gửi một ảnh

Vãi

Ảnh ở đâu đây?

Bức ảnh zoom lên trông khá vỡ nhưng vẫn nhìn rõ Nguyễn Việt Thành cõng tôi trên lưng bước ra ngoài sân. Lúc đấy tôi còn áp mặt ngon lành vào lưng anh ta nữa. Có lẽ vì anh ta cao lớn nên trông tôi thật nhỏ bé. Bình thường đứng nói chuyện với anh ta, tôi chỉ nghĩ mình thấp hơn anh ta một chút nhưng nhìn bức ảnh cả người này mới thấy size gap rõ rệt.

Để có tấm ảnh này thì hẳn là những người hôm nay học cùng thể chất với tôi. Mà đến được tay của Mai Linh có thể nó cũng đã lan truyền trên mạng xã hội. Mà thứ đầu tiên tôi nghĩ đến là confession của trường mình. Vậy là ngay lập tức tôi thoát khỏi cuộc trò chuyện, truy cập vào trang confession.

Đúng như dự đoán, tôi thấy có bài xin info bạn nam học thể chất kèm tấm ảnh hơi mờ do chụp vội. Trong ảnh là Nguyễn Việt Thành đội mũ lưỡi trai, kéo thấp ngang tầm mắt trông rất hút mắt.

Tôi lướt xuống phần comment thì y như rằng bức ảnh ban nãy Mai Linh gửi hiện lên đầu tiên. Cũng may là mặt hai đứa tôi đều không quá rõ, bạn thân thì mới có thể nhận ra.

Đẹp đôi như này mà mình làm bạn sao?

Mày đâu biết đằng sau bức ảnh này là một đứa bị chuột rút nhức tận óc

À, vậy hả?

Nhưng thứ tao quan tâm là hành động của anh ta với mày. Và mày cũng rất phối hợp nữa đấy

Nói đi, hai người có mối quan hệ gì?

Mày nghĩ bọn tao là gì của nhau?Mập mờ giống như mày chắc?

Tôi biết nhắn câu này Mai Linh sẽ cay lắm nhưng chỉ như vậy thì mới có thể tạm thời ngăn những câu hỏi và suy đoán của nó về mối quan hệ của tôi và Nguyễn Việt Thành. Vì tôi chưa có câu trả lời cho những thắc mắc của nó.

Đm

Mày hay lắm!

Hì, không có gì

Thám tử sẽ tự ra tay!