Không khí thi cử ở trường tôi năm nào cũng ngột ngạt đến đáng sợ. Tòa K là tòa thi chính, chật kín người ra vào. Thang máy các tầng hoạt động liên tục xuyên suốt từ tầng 1 đến tầng 11. Sinh viên xếp hàng dài trước giờ thi cả tiếng đồng hồ, ai cũng cầm trên tay một sấp đề cương dày cộp nhìn mà muốn hoa mắt chóng mặt.
Cũng may môn hôm nay là môn thi cuối cùng, tôi cũng bớt áp lực hơn phần nào. Không biết những môn trước mình có làm tốt hay không nhưng ít nhất thì đã qua rồi, tôi cũng không muốn nhớ lại.
Thang máy dừng ở tầng 8, tôi nhanh chóng bước về phía phòng thi của mình. Trước cửa, tôi đã gặp ngay Mai Linh và Hạnh Nhi đang ngồi dí mặt vào đề cương. Đấy, bình thường đi học thì rõ muộn nhưng được cái đi thi lần nào cũng rất chăm chỉ đến sớm trước cả gần tiếng đồng hồ.
"Chúng mày tính lấy học bổng với nhau hết đấy à?" Tôi ngồi xuống, hỏi trêu hai đứa. Nhưng thành thật mà nói thì Mai Linh cũng đã từng được học bổng mấy kì rồi, điểm của Hạnh Nhi cũng vừa đủ xuất sắc nên hai đứa này có được học bổng tôi cũng không lấy làm lạ.
"Tao học tủ thôi. Hôm qua đi chơi đã học đếch đâu." Mai Linh thở dài lật qua lật lại mấy trang đề cương trên tay. Thật ra chuyện Mai Linh đi chơi với người yêu thì không cần khai tôi cũng biết vì nó up một đống trên locket mà. Đêm hôm qua tôi bấm vào thấy 99+ thông báo mà nhức nhức cái đầu. Có vẻ tình yêu của đôi bạn trẻ chớm nở nên vô cùng mặn nồng.
"Mày thì giỏi rồi. Nay thi mà hôm qua vẫn đi chơi được với người yêu cơ đấy." Tôi lườm nguýt nó một cái. Cũng may Đặng Mai Linh là một đứa học được, tiếp thu rất tốt nên dù cho hôm trước nó có không ôn bài thì hôm sau cũng phải viết đến kín 8 mặt giấy thi. Kể cả khi có thất tình như năm ngoái thì Đặng Mai Linh vẫn có một bảng điểm GPA đạt 3.6.
"Lần trước thất tình thì GPA có 3.6, lần này yêu đương chắc GPA phải cỡ 4.0." Hạnh Nhi huých vai Mai Linh trêu chọc.
"Học bổng trong tầm tay." Tôi cũng hùa theo Nhi mà trêu Linh. Trước kia, mỗi lần Linh có học bổng đều mời chúng tôi đi càn quét ngõ ăn vặt cạnh trường. Mới năm hai thôi mà cái miệng chúng tôi đã quét hầu hết các quán to nhỏ quanh trường rồi. Chắc từ năm sau phải đổi địa bàn thôi.
"Nghe bảo hôm nay có kết quả thi ielts đấy. Không hỏi han người ấy à?" Mai Linh khẽ chọc eo tôi, nói với giọng mờ ám.
Thật ra thì cả Phạm Đức Minh và Nguyễn Việt Thành đều thi ielts cùng đợt với nhau. Có lẽ Mai Linh đã kịp dò hỏi anh người yêu của mình rồi nên mới biết hôm nay có kết quả của đợt thi vừa rồi.
"Hả?... À." Ban đầu tôi còn chưa load được vấn đề mà Mai Linh nhắc đến nhưng nhìn biểu cảm của cô bạn, tôi chợt nhận ra rồi nháy mắt cười:"Không cần hỏi cũng biết kết quả mà."
Với năng lực của Nguyễn Việt Thành thì tôi đoán bài thi ielts của anh rất khả quan.
"Thấy hai anh chị vờn nhau suốt mà tôi xót ruột giùm." Hạnh Nhi khoanh tay trước ngực, nói cứ như bà cụ non.
Cả Mai Linh và Hạnh Nhi đều hiểu về quan hệ hiện tại giữa tôi và Nguyễn Việt Thành. Không công khai cũng chẳng giấu giếm. Khá giống một mối quan hệ mập mờ. Có thể dễ dàng trở thành người yêu hoặc nhanh chóng trở thành hai người xa lạ. Một ranh giới mong manh khiến người ta phải dè chừng.
Đang mải suy nghĩ thì tiếng thông báo của tin nhắn Zalo vang lên. Tôi liền mở ra xem vì hầu hết thông báo trên Zalo liên quan đến học tập và công việc quan trọng. Sau này mà giàu thì chắc chắn đây là cái app tôi sẽ xóa đầu tiên.
[ Em ơi nay qua dạy Bông tầm 17:30' được không? ]
[ Dạ được ạ ]
Tôi nhắn dòng tin trả lời lại rồi tắt điện thoại để chuẩn bị vào phòng thi.
...
Tôi hoàn thành bài thi vừa tròn năm giờ chiều. Môn thi vừa rồi cũng là môn cuối cùng của kì này. Tôi cảm thấy mình làm bài khá tốt nên tâm trạng rất thoải mái. Nhanh chóng xuống nhà xe để lấy xe đi dạy.
Bình thường lịch dạy của tôi là 18:30' nhưng thi thoảng chị phụ huynh cũng sẽ đẩy lịch lên hoặc xuống tùy sinh hoạt của Bông. Với tôi thì cũng chẳng vấn đề gì. Hôm nào bận thì tôi sẽ báo, hôm nào rảnh tôi vẫn sẽ đi dạy bình thường.
Đứng trước cửa phòng, tôi bấm chuông một lát thì cửa phòng mở.
"Vào nhà đi em." Chị Linh đon đả ra mở cửa. Có lẽ vì mới đi làm về nên chị vẫn mặc bộ đồ công sở với chiếc áo sơ mi cách điệu màu trắng phối với quần ống loe màu đen vừa nhã nhặn cũng đầy thời trang.
"Hôm nay chị tan làm sớm ạ?" Tôi xếp giày ngăn nắp lên kệ, vừa hỏi chuyện chị. Bình thường tôi rất ít khi gặp chị ở nhà. Bông cũng kể với tôi rằng bố mẹ con bé đi làm thường đến 8,9 giờ tối mới về. Cũng do tính chất làm kinh doanh lớn nên hai người cũng hay phải đi công tác để khảo sát thị trường vài ngày đến một tuần nên hầu hết thời gian Bông sẽ ở với bác giúp việc hoặc Nguyễn Việt Thành.
"Ừ, hôm nay công ty cũng bớt việc nên chị tranh thủ về sớm." Chị Linh vừa đóng cửa thì bé Bông đã ton ton chạy ra ôm lấy chân mẹ.
"Mẹ ơi bảo chị hôm nay con học ngoan thì cho con nghỉ sớm nhé!" Bông ôm chân mẹ nũng nịu. Thật ra thì đây là câu nói quen thuộc mà buổi học nào con bé cũng giao kèo với tôi. Nhưng mười buổi thì chỉ có bốn, năm buổi con bé làm được điều đó.
"Được rồi, mẹ bảo chị rồi." Chị Linh cười nhẹ vỗ vai tôi đánh ý rồi lại nhìn Bông nghiêm nghị:"Nhưng nếu không học ngoan thì mẹ bảo chị cho con làm thêm 10 bài đấy!"
...
Tôi và Bông kết thúc tiết học đúng 19:30. Con bé hồ hởi chạy ra khỏi phòng tìm mẹ còn tôi thì ở lại đắt điện, xếp sách vở gọn gàng rồi ra sau.
"Minh Nghi này, hôm nay ở lại dùng bữa với nhà chị luôn nhé! Nay chị chuẩn bị nhiều đồ lắm, ở lại ăn cho vui." Chị Linh thấy tôi vừa đóng cửa phòng đi ra liền vui vẻ chạy lại, vỗ vai đầy thân thiết.
Chị Linh đối với tôi rất tốt. Lúc nào chị có mặt ở nhà cũng mời tôi hôm ăn hoa quả, hôm lại bánh trái. Các ngày 20/10 rồi 20/11 cũng chuẩn bị quà riêng cho tôi khiến tôi vừa cảm kích vừa ngại ngùng. Vì vậy để đáp lại sự nhiệt tình của chị, tôi cũng rất cố gắng truyền giảng những kiến thức cho Bông để con bé có thể đạt kết quả cao trong học tập, khiến chị yên lòng.
"Dạ thôi gia đình mình cứ dùng bữa, em ăn rồi ạ." Tôi mỉm cười, từ chối khéo. Căn bản tôi cũng ngại. Căn bản cũng chỉ xem mình đơn giản là người làm công ăn lương,
"Ban nãy lúc em hỏi chị bảo vừa mới học xong rồi qua dạy em, bụng còn chưa ăn gì mà." Bông vạch trần lời nói dối của tôi khiến tai tôi hơi đỏ lên, nhất thời chưa biết bao biện như thế nào cho hợp lý.
"Đúng rồi, nhà cũng chẳng có ai, em không phải ngại." Không để cho tôi từ chối, chị Linh đã kéo tôi vào phòng bếp với một bàn đồ ăn:"Chúng ta cùng dùng bữa thôi."
"Dạ, vậy em không khách sáo ạ."
Cuối cùng thì tôi cũng hết đường từ chối, đành ngồi vào bàn ăn. Hôm nay nhà chỉ có chị Linh và bé Bông, đều là con gái với nhau cả, tôi cũng đỡ ngại hơn.
Nồi nước lẩu được đặt ở khu vực giữa bàn, đang sôi sục tỏa ra mùi hương chua cay, hấp dẫn vị giác. Tôi nhìn trên mâm đều là các loại hải sản: ghẹ, tôm, mực, ngao, sò,...tươi ngon vô cùng. Nhưng khổ nỗi tôi không ăn được hải sản, nhất là tôm và ghẹ, cứ ăn vào là nhẹ thì lạnh bụng rồi đau bụng, nặng thì mẩn ngứa khắp người.
Ding dong!
Chuông cửa vang lên.
"A, chắc là cậu đến, để con ra mở cửa!" Bông nói rồi đặt ngay cái bát và đôi đũa xuống bàn, chạy một mạch ra cửa chính.
...
( 15s quảng cáo: Mình có chiếc page trên Facebook mới được rã đông mong mọi người ghé qua ủng hộ ạ. Link mình để trên wall nha ^^ Xin cảm ơn. )