Từ cửa bước vào một bóng dáng cao lớn, một tay xách đồ, một tay bế Bông bước vào nhà.
"Chị nhờ mày mua có bìa đậu thôi sao mà xách cả đống đồ đến thế?" Chị Linh phàn nàn chỉ vào đống đồ cho Nguyễn Việt Thành xách tới. Nhìn loáng thoáng thì ngoài đậu còn có cả thịt bò, các loại viên thả lẩu.
"Tại em thích mấy món này." Nguyễn Việt Thành bao biện cho chiếc túi đồ của mình.
"Em xem, mang tiếng sinh viên Marketing nhưng lúc nào đi mua đồ cũng bị dụ mua thêm cái này cái kia." Chị Linh như nắm rõ tất cả, ghé vào tai tôi vạch trần Nguyễn Việt Thành khiến tôi hơi bật cười.
Thật ra anh chẳng thích ăn mấy món đó nhưng vì bị hình thức Marketing của siêu thị nọ thu hút nên mới từ mua đậu thành mua hai khay thịt bò tặng một gói viên thả lẩu to oạch.
Đúng là chẳng ai cũng có những nhược điểm cá nhân. Như tôi chẳng hạn, mang tiếng sinh viên Sư phạm nhưng gặp đám bạn là lại quen miệng chửi thề.
Anh đem đậu cắt ra đĩa, bỏ mấy khay thịt ra ngoài. Xong xuôi thì đem mọi thứ vào bàn ăn, kéo ghế xuống ngồi đối diện tôi. Sự xuất hiện của anh trong bữa cơm khiến tôi hơi bất ngờ nhưng có vẻ anh chẳng có gì là ngạc nhiên.
"Hai đứa cũng gặp nhau nhiều rồi, chắc chẳng cần giới thiệu đâu nhỉ?" Chị Linh nhìn tôi rồi nhìn sang Nguyễn Việt Thành để chắc chắn. Thông thường buổi dạy cuối tuần của tôi thì sẽ thấy anh ở đây chơi với Bông, thi thoảng thì chỉ đứng ở cửa đưa cho con bé chút đồ rồi rời đi luôn. Nhưng tần suất chúng tôi đụng mặt nhau cũng khá nhiều, chưa kể cũng quen biết trước nên màn giới thiệu có thể bỏ qua.
"Dạ." Tôi chống đũa gật đầu một cái lễ phép.
Trên bàn ăn, tôi không dám gắp miếng hải sản nào vào bát. Nếu biết trước là ăn lẩu hải sản tôi sẽ bằng sống bằng chết từ chối. Nhưng giờ đâm lao thì phải theo lao thôi. Cũng may có thêm đồ Nguyễn Việt Thành đem đến nên dạ dày của tôi còn có cái hoạt động. Mà kì lạ là những đồ ăn đấy đều được xếp ngay trước mặt tôi khiến tôi chẳng phải giơ đũa ra xa. Tôi thầm cảm ơn điều đó, nếu không có anh chắc nãy giờ tôi ngồi gặm nhấm hết rổ rau để chống đói quá.
"Ăn nhiều lên em."
Chị Linh thấy tôi ăn đậu nãy giờ thì gắp mấy con mực để vào bát cho tôi. Giờ tôi từ chối cũng khó cho cả hai vì chị đâu biết tôi bị dị ứng với hải sản nên đành nhận. Thật ra tôi cũng rất thích ăn mực, đó là món duy nhất tôi ăn ít bị dị ứng nên 1-2 con cũng không ảnh hưởng lắm.
"Thành này, hoàn thành hồ sơ thực tập chưa?" Chị Linh quay sang hỏi Nguyễn Việt Thành. Đúng rồi, anh cũng học năm ba rồi, chắc sắp phải đi thực tập.
"Cũng xong rồi." Nguyễn Việt Thành trong lời nói có chút chần chừ.
"Bay nhảy chán rồi thì về làm cho bố." Chị Linh cười, như hiểu được ý của anh:"Chị mày hứa không đè đầu cưỡi cổ mày đâu."
Tôi nghe nói nhà Nguyễn Việt Thành có công ty riêng khá lớn nhưng anh không đề cập đến, thông tin cũng chỉ là tôi nghe ngóng được từ miệng người khác. Có vẻ anh rất kín tiếng trong các hoạt động của gia đình. Còn theo ý trong lời nói của chị Linh thì tôi đoán Nguyễn Việt Thành còn có những dự định khác muốn thử sức, không muốn lập tức trở về công ty của nhà mình làm việc. Người vừa trẻ vừa tài như anh nên khát vọng của bản thân cũng rất lớn.
"Còn Minh Nghi, chắc sang năm cũng phải đi thực tập rồi nhỉ?" Chị Linh chuyển sự chú ý sang tôi hỏi han.
"Dạ, sang năm em đi kiến tập, năm cuối mới phải đi thực tập ạ." Tôi đặt bát xuống bàn, từ tốn trả lời. Trường tôi so với các trường đào tạo về ngành Sư phạm có chút khác biệt. Các trường khác có thể đi thực tập từ năm hai, năm ba nhưng trường tôi thì phải đến kì hai năm tư mới tổ chức cho sinh viên đi thực tập.
"Vậy sau này em tính dạy ở Hà Nội hay về quê?"
Đối diện với câu hỏi này, tôi nghẹn họng, nhất thời chưa biết trả lời như thế nào vì chính bản thân tôi cũng rất mông lung. Nếu như ở Hà Nội thì cơ hội việc làm và lương sẽ cao hơn, đãi ngộ tốt hơn nhưng bù lại thì chi phí sinh hoạt nơi thành thị cũng khá cao. Nếu về quê thì không phải lo chi phí sinh hoạt nhưng lương lậu cũng sẽ không bằng được ở thành phố. Nhưng bản thân tôi là một đứa thích sự trải nghiệm. Học hết bốn năm mà về quê ngay thì có chút hụt hẫng nên có lẽ sẽ bươn chải ở nơi đất khách quê người một thời gian.
"Hỏi về vấn đề này cũng hơi sớm nhỉ? Sinh viên mà, cứ tận hưởng tốt cuộc sống Đại học thôi!" Chị Linh thấy tôi ậm ừ chưa đáp liền cười tươi khiến cho bầu không khí vui vẻ trở lại, không muốn tôi phải quan trọng hóa câu hỏi của chị.
Bữa cơm cứ thế diễn ra trong một tiếng đồng hồ với cuộc trò chuyện tíu tít của Bông với Nguyễn Việt Thành. Chị Linh bị con bé cho ra rìa còn đen mặt lườm thằng em trai mình.
"Minh Nghi à, cứ để đó cho Thành nó dọn là được rồi." Sau bữa cơm, tôi đứng lên dọn dẹp thì bị chị Linh ngăn lại. Nguyễn Việt Thành thì không có ý kiến gì, như thế nó là một việc quen thuộc đối với anh.
"Dạ thôi, để em phụ anh ấy một tay ạ." Tôi xắn tay áo, cười khách sáo.
Để Nguyễn Việt Thành rửa bát một mình rồi mình ngồi chơi thì tôi ngại chết. Đã ăn cơm nhà người ta rồi thì cũng nên dọn dẹp giúp người ta cho lịch sự. Hơn nữa rửa có chút bát cũng là chuyện nhỏ đối với tôi.
"Vậy để chị gọt hoa quả, lát hai đứa ra ăn nhé!" Chị Linh không làm khó tôi nữa, lấy hoa quả trong tủ lạnh rồi đem ra phòng khách gọt.
"Ban nãy em ăn hải sản, liệu có sao không?" Nguyễn Việt Thành vừa rửa bát trong bồn vừa hỏi tôi. Sao anh biết tôi không ăn được hải sản vậy nhỉ?
"Chắc không sao đâu. Cùng lắm đau bụng chút rồi hôm sau khỏe re." Tôi cười tự tin.
Tôi biết mình bị dí ứng với hải sản nhưng trong những trường hợp không thể từ chối thì ăn một chút cũng không ảnh hưởng quá lớn. Ví dụ như ăn những con tôm nhỏ trong món bánh tráng nướng, hoặc là vài viên bạch tuộc trong món takoyaki thì tôi chỉ bị đau bụng nhẹ, sau đó sẽ khỏi, tôi cũng quen rồi.
"Mà sao anh biết em không ăn được hải sản?" Tôi vừa tráng lại những chiếc bát, tò mò hỏi anh.
"Anh tìm hiểu." Nguyễn Việt Thành đáp một cách đầy tự nhiên, chẳng khác nào anh đang công khai tìm hiểu tôi.
Tôi chỉ cười nhẹ, thầm cảm ơn anh. Ban nãy là anh cố tình mua thêm thịt, cũng cố tình để nó gần tôi để tôi có thể ăn dễ dàng.
"Bài thi ielts của anh tốt chứ?"
"Ừm, cũng nhờ Minh Nghi nhỏ nên anh thi rất tốt. Overall 8.5."
Anh rửa hết bát trong bồn, nghiêng đầu nhìn sang tôi, cong môi lên cười. Tôi vì nụ cười ấy mà ánh mắt không chớp lấy một lần. Một người vừa đẹp, vừa giỏi, vừa tinh tế như anh thật có sức cuốn hút.
"Mẹ bảo cậu với chị tâm sự xong rồi thì ra ăn hoa quả." Bông từ lúc nào đã chạy đến, hồn nhiên đứng trước mặt chúng tôi nói như bà cụ non.
"Bảo mẹ con rằng người khác đang tâm sự mà xen vào là mất lịch sự đó."
"Vậy cậu tâm sự tiếp đi."
Cuộc trò chuyện của hai cậu cháu nhà này khiến tôi vừa buồn cười, vừa ngại ngùng cũng vừa bất lực vì không thể giải thích rõ cho Bông. Giả bộ đang trong mối quan hệ với anh trước mặt bạn bè thì còn được chứ trước mặt người nhà anh, tôi xấu hổ vô cùng. Nhìn lên gương anh vẫn vậy, không chút biến sắc mà vẫn rất thoải mái, cũng có chút trêu đùa.
"Đáp lại bùa may mắn thì anh có cái này tặng em."
Anh lấy điện thoại ra, đôi tay thành thạo gõ vài thao tác đơn giản trên điện thoại. Cùng lúc đó có thông báo tin nhắn đến trên điện thoại tôi. Tôi lau tay vào khăn rồi mở điện thoại ra thì chính là tin nhắn từ Nguyễn Việt Thành. Tôi nhíu mày khó hiểu nhìn anh, tay vẫn bấm vào bóng chat trò chuyện.
Trên màn hình là chiếc vé điện tử của show "Những thành phố mơ màng year end". Tôi tròn mắt như không thể tin anh tặng chiếc vé này cho tôi.
"Anh tặng em thật á?" Tôi vui như đứa trẻ con nhận được quà từ người lớn, đôi mắt dán vào màn hình như vẫn không thể tin được.
Tôi mê Những thành phố mơ màng từ những năm bản thân còn học cấp ba nhưng khi lên Đại học mới đủ điều kiện để đi. Ấy vậy mà năm ngoái thì trùng lịch thi, năm nay thì Hạnh Nhi và Mai Linh đều bận không thể đi cùng. Diệp Thanh và Bảo Trâm cũng chạy dự án của câu lạc bộ nên tôi đành ngậm ngùi không mua vé nữa.
"Tất nhiên rồi. Đi cùng anh chứ?" Anh tắt điện thoại, ánh mắt mong chờ nhìn tôi.
"Dạ." Tôi không suy nghĩ nhiều mà gật đầu ngay lập tức. Có lẽ niềm vui của tôi bấy giờ chỉ đơn giản là có người quen đi show cùng mình là được.
Bỗng chuông điện thoại của anh vang lên.
[Alo]
[...]
[Biết rồi, lát tao qua.]