Say Em

Chương 37



Trở lại Hà Nội, tin đầu tiên tôi nghe là Mai Linh chia tay người yêu. Tôi sốc như chẳng thể tin vào những dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại. Rõ ràng, tôi thấy hai đứa nó yêu nhau thắm thiết, nửa bước chẳng rời. Hơn nữa Mai Linh còn mê Đức Minh như điếu đổ. Vậy mà nó lại là người nói chia tay trước.

Tôi tự nhéo tay mình một cái. Cơn đau len vào da thịt. Đây không phải là mơ.

Ngay tối hôm ấy, nó rủ tôi cùng Hạnh Nhi vào quán bar để quẩy một trận quên sầu. Tôi không suy nghĩ nhiều, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên. Dù sao hôm sau cũng là ngày nghỉ, tôi có nguyên một ngày để nghỉ ngơi.

Chúng tôi chọn quán bar khá nổi tiếng ở Hà Nội. Nơi ánh đèn neon mờ ảo hòa quyện với tiếng nhạc điện tử dồn dập, tạo nên bầu không khí vừa náo nhiệt vừa mê hoặc. Từ bên ngoài, quán bar hiện lên như một khối lập thể đầy màu sắc, từng đợt ánh sáng nhấp nháy khiến mọi thứ như chuyển động trong một giấc mơ.

Bước qua cánh cửa kính, cảm giác như tôi đã rời khỏi thế giới thực tại. Mùi hương của rượu mạnh hòa lẫn với mùi nước hoa thoảng qua, không gian ngập tràn âm thanh và ánh sáng. Tiếng bass trầm ấm đập vào lồng ngực, từng nhịp đập như hòa cùng nhịp tim tôi, khiến mọi giác quan bừng tỉnh.

Chúng tôi chọn một góc gần sàn nhảy, gọi vài ly cocktail rực rỡ sắc màu. Ly của tôi là màu xanh biển dịu mắt, Mai Linh chọn ly màu đỏ rực rỡ, còn Hạnh Nhi lại chọn màu vàng tươi sáng. Chúng tôi cụng ly, những âm thanh thủy tinh chạm nhau vang lên nhẹ nhàng giữa không gian ồn ào.

"Sao mày chia tay vậy?" Tôi khuấy nhẹ ly cocktail trên tay, ánh mắt đặt dù xét lên người Mai Linh.

"Cảm thấy không giữ được thì buông thôi." Mai Linh đáp một cách tỉnh bơ khiến tôi có chút ngỡ ngàng. Chơi với nó cũng được một thời gian, tôi biết sau mỗi lần chia tay, nó lụy đi lụy lại tình cũ. Vậy mà giờ nói chia tay một cách nhẹ bẫng và đơn giản, hệt như chẳng còn là Mai Kinh tôi quen nữa.

"Mày từng theo đuổi người ta nhiều lắm mà." Hạnh Nhi cũng lên tiếng.

"Từ khi yêu nhau, anh ta chưa từng công khai hình ảnh của cả hai lên mạng xã hội. Cái này tao không ép, anh ta muốn sao cũng được. Nhưng đến cả bạn bè, anh ta cũng chỉ giới thiệu tao qua loa, còn chẳng nói rõ tao có phải người yêu anh ta hay không. Mấy hôm trước là sinh nhật anh ta, anh ta chọn bạn chứ không chọn tao." Mai Linh gõ nhẹ đầu móng tay vào ly thủy tinh, cười tự giễu.

"Đm, sao bao nhiêu chuyện như thế mày không nói với bọn tao?" Hạnh Nhi bất bình lên tiếng.

Phải, Hạnh Nhi giận là đương nhiên. Tôi cũng vậy. Mang tiếng là bạn bè thân thiết mà suốt bấy lâu nay, Mai Linh luôn giấu chúng tôi chuyện nó âm thầm chịu đựng, kìm nén những cảm xúc của bản thân. Đến khi tức nước vỡ bờ mới đem chuyện ra kể.

"Vì tao nghĩ mình vẫn có thể cứu vãn mối tình này. Tao...thật sự không muốn phải chia tay." Mai Linh thấp giọng, chẳng dám nhìn vào hai người chúng tôi.

"Kể cả mày nói chia tay rồi nhưng hiện tại, mày vẫn lụy anh ta đúng không?" Tôi nghiêm túc nhìn Mai Linh. Tôi biết nó có thể mạnh miệng nói chia tay nhưng cảm xúc bên trong nó đã vỡ vụn.

"Ừ. Chúng tao đã có một khoảng thời gian đẹp, dù nó chỉ ngắn ngủi thôi." Mai Linh khẽ nở một nụ cười chua xót nhưng dưới ánh đèn mờ ảo tôi thấy khóe mắt nó đã ươn ướt.

Tôi lặng người nhìn Mai Linh, cảm nhận rõ ràng nỗi đau đang bóp nghẹt trái tim nó. Tôi hiểu cái cảm giác lụy tình ấy, khi mọi ký ức đẹp đẽ cứ mãi lặp đi lặp lại trong đầu, khiến người ta không thể buông bỏ dù đã tự dặn lòng rất nhiều lần.

"Mày nên nhớ là trên mặt này đang đắp đống đồ high-end đấy." Hạnh Nhi nhắc nhở.

Đồ make up của Mai Linh không món nào dưới năm trăm nghìn. Từ cushion mịn lì che phủ hoàn hảo, bảng phấn mắt với những gam màu thời thượng, đến thỏi son high-end đắt đỏ. Vậy nên nếu khóc thì sẽ có lỗi với mỹ phẩm lắm.

Tôi đưa giấy mềm cho Mai Linh để nó thấm đi những giọng nước đang đọc trên khóe mi.

"Tao cho mày lụy anh ta nốt hôm nay. Mai thì quên thằng tồi ấy đi cho tao!" Hạnh Nhi vỗ vai Mai Linh, tay kia cầm ly cocktail nâng lên uống.

Chúng tôi gọi thêm ít rượu, vừa uống vừa hòa mình vào giai điệu xập xình. Ba đứa cụng ly, tiếng thủy tinh va vào nhau vang lên giòn tan, như điểm nhấn giữa những âm thanh hỗn loạn xung quanh. Rượu chạm vào đầu lưỡi, vị ngọt pha lẫn chút cay nồng trượt qua cổ họng, ấm áp lan tỏa dần trong người.

Khi tiếng nhạc chuyển sang điệu nhảy sôi động hơn, Hạnh Nhi đứng bật dậy, kéo tôi và Mai Linh đứng dậy nhún nhảy. Dòng người lắc lư theo điệu nhạc, từng bước nhảy tự do, từng cái xoay người đều khiến tôi cảm thấy như mình đang bay bổng. Không có gì ràng buộc, không có nỗi buồn nào đủ sức níu kéo.

Tôi nhắm mắt lại, để bản thân hòa vào dòng chảy của âm nhạc. Cảm giác từng hơi thở, từng nhịp đập của con tim như hòa quyện vào giai điệu, mọi thứ trở nên nhẹ nhõm và tự do vô cùng.

"Aaa anh đẹp trai ơi!" Hạnh Nhi hét lên cùng đáp người xung quanh.

Trên sàn nhảy, tôi thấy mấy anh chàng sáu múi đẹp trai, người đánh nhạc, người nhún nhảy. Cơ thể họ cứng cáp, từng lớp cơ bắp cuồn cuộn dưới ánh đèn mờ ảo, khiến không khí thêm phần nóng bỏng. Không gian xung quanh bỗng trở nên mới mẻ, hấp dẫn hơn hẳn. Mấy anh chàng này không chỉ có vẻ ngoài hoàn hảo mà cả phong cách cũng rất ngầu, mỗi bước nhảy, mỗi động tác dường như đều có thể khiến không gian này trở nên bùng nổ.

Hình như hôm nay bóc trúng secret rồi.

Ba chúng tôi cứ thế kéo nhau lại gần sân khấu chính, bỏ dưới đất toàn bộ liêm sỉ mà ra sức hò hét, nói lời trêu ghẹo với mấy anh trai sáu múi kia.

"Anh ơi, con khóc rồi!"

"Về nhà đi anh, em nuôi anh!"

Rượu dần thấm, đầu óc tôi lâng lâng. Ba chúng tôi cứ hò hét, nhún nhảy theo tiếng nhạc. Tôi thấy Mai Linh với gương mặt tươi rói, như thể đang tận hưởng cảm giác thoải mái đầy tự do. Ăn chơi một trận cho quên sầu.

"Áaa nắm tay em với anh ơi!" Mai Linh giơ tay thật cao giống như bao người với mong muốn được nắm anh chàng sáu múi trên sân khấu.

Mấy anh chàng chạy một lượt quanh sân khấu, nắm tay không ít người. Trong đó có cả ba chúng tôi. Cảm giác được ngắm trai đẹp sáu múi, cách mình chỉ vài xăng ti mét khiến đầu óc tôi đầy khoan khoái. Cộng thêm men rượu trong người nên tôi cũng ra sức trêu ghẹo.

"Anh ơi, sờ tay rồi thì mình cho sờ thêm múi đi!" Với chiều cao của mình, tôi dễ dàng giơ tay lên cao để thu hút sự chú ý.

"Em thích sờ múi đến vậy à?"

"Có ai mà không thích đâu chứ?"

Nói xong, tôi chợt nhận ra có gì đó không đúng. Âm thanh ồn ã vang lên nhưng không thể lấn át được chất giọng trầm đầy quen thuộc ấy. Tôi nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn sang bóng hình cao lớn bên cạnh. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt anh hiện ra. Đôi mắt sâu thẳm, hàng lông mày rậm, sống mũi cao và đôi mỏng mím chặt. Mọi thứ dường như chậm lại, thời gian ngừng trôi, chỉ còn lại hình ảnh anh trong tầm mắt tôi.

Nhưng tại sao tôi lại gặp anh ở đây? Sau lần chúng tôi chạm môi ấy, tôi vẫn chưa gặp lại anh, cũng không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của anh. Dường như tôi đang trốn chạy. Nhưng dù có chạy thì hôm nay vẫn bị anh tóm được. Lại còn đúng lúc bản thân đang vui đùa chốn này.

"S-Sao anh lại ở đây?" Tôi cố gượng cười, miệng lắp bắp. Ban nãy hẳn là anh đã nghe hết những lời trêu ghẹo của mình với mấy anh chàng kia. Mặt tôi bất giác đỏ lên, không biết là xấu hổ hay do men rượu mạnh.

"Sao anh lại không được ở đây?" Anh nhìn tôi, dôi mắt sắc lẹm nhưng khóe môi lại cong lên một đường mỏng: "Sợ anh đến đây ngăn cản việc em chơi đùa với các anh chàng khác sao?"

"Không có. Ý em là-" Tôi đưa ánh mắt sang nơi khác. Ánh đèn mờ ảo trong quán bar như càng làm mọi thứ trở nên rối rắm. Tôi đảo mắt quanh căn phòng, mong tìm được một lý do hay một lối thoát nào đó, nhưng chẳng có gì ngoài những bóng người nhảy múa, những tiếng cười nói ồn ã.

Đột nhiên, tôi cảm nhận được sức nóng từ bàn tay anh. Anh kéo tôi lại, động tác dứt khoát nhưng không hề thô bạo. Bàn tay anh đặt lên eo tôi, đủ nhẹ nhàng để không khiến tôi khó chịu, nhưng cũng đủ mạnh mẽ để khiến khoảng cách giữa chúng tôi bị thu hẹp đến mức ngột ngạt.

Mùi hương quen thuộc phảng phất, hòa quyện vào không khí đặc quánh mùi rượu và nước hoa. Hơi thở anh gần sát bên tai tôi, từng nhịp thở đều đặn nhưng lại khiến tôi căng thẳng đến nghẹt thở.

"Mấy thứ họ có, anh cũng có." Giọng anh trầm thấp, thoáng chút khiêu khích. Đôi mắt anh chăm chú nhìn tôi, như thể muốn đọc thấu từng suy nghĩ, từng cảm xúc đang xáo trộn trong lòng tôi.

Khoảng cách giữa chúng tôi ngắn lại đến mức tôi có thể cảm nhận được từng hơi ấm từ cơ thể anh, từng nhịp đập của trái tim anh qua lớp áo mỏng. Đầu óc tôi lại nhớ về nụ hôn khi ấy, cũng khoảng cách này, cũng là ánh nhìn chăm chú của anh. Tôi cắn nhẹ môi, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh của mình.

"Bỏ em ra đi." Cả cơ thể tôi căng lên, đôi tay đặt hờ trước ngực anh như một hàng rào mỏng manh giữa hai chúng tôi.

"Vẫn giận anh à?" Anh không buông, ngược lại, bàn tay trên eo tôi siết chặt hơn một chút, đủ để tôi cảm nhận được hơi ấm và sự hiện diện áp đảo của anh. "Nếu giận anh thì cứ trút giận lên anh, đừng tìm đến bọn họ."

Tôi cứng họng, không biết phải nói gì. Tôi nhìn anh một lượt, tay vẫn đặt lên lồng ngực rắn chắc. Cảm nhận sự săn chắc trên cơ thể. Tôi biết so với mấy anh chàng kia thì anh ăn đứt về ngoại hình.

"Em không giận." Thật ra tôi không giận anh, chỉ là chưa dám đối mặt với anh.

"Thật không?" Anh nhìn tôi, đôi mắt chăm chú quan sát. Như thể đang dò xét sự thật trong lời nói.

"Ê Minh N-" Tôi nghe thấy Hạnh Nhi gọi mình nhưng chưa hết câu, nó đã khựng lại, đứng nhìn tôi và Nguyễn Việt Thành đang trong tư thế mờ ám.

Tôi vội đẩy anh ra, lại đúng trúng một người khiến tôi loạng choạng. Cánh tay ấy lại một lần nữa vươn ra đỡ lấy cơ thể tôi.

"Tiếp tục đi, coi như tao chưa thấy gì." Hạnh Nhi khóe môi giật giật.

"Khoan đã." Tôi chưa kịp giải thích thì Hạnh Nhi đã khoác vai Mai Linh hòa vào dòng người, tiếp tục nhảy múa vui vẻ.

"Có thể đừng trốn tránh anh được không." Ánh mắt anh dịu dàng. "Anh muốn được ở bên cạnh em và đồng hành cùng em."

"Em sao?" Tôi khẽ hỏi, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng trong đó lại chất chứa biết bao do dự. Hôm nay, anh không say nhưng người ngà ngà chính là tôi. Tôi sợ mình đã say, những lời anh nói sẽ chỉ là giấc mơ thoáng qua trong tâm trí.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt anh, từng đường nét hiện lên rõ ràng và chân thực. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng, không hề dao động. Bàn tay anh trên eo tôi vẫn giữ nguyên, như một điểm tựa vững chắc giữa không gian hỗn loạn này.

"Ừm, chỉ mình em."

...

Quà 8/3 cho ai đọc được chương này 🥰