Say Em

Chương 36



Ngồi trước bàn ăn, mặc dù mâm cơm gia đình mình nhưng tôi lại chẳng có cảm giác thoải mái. Có lẽ vì sự xuất hiện của anh. Tôi chưa từng nói với bố mẹ về sự xuất hiện của anh, vậy mà mới lần đầu gặp mặt,  bố mẹ tôi đã nằng nặc mời anh ở lại dùng cơm, còn liên tục hỏi chuyện, gắp thức ăn cho anh. Tôi ngồi bên cạnh, nhìn chẳng khác nào người thừa. Vừa hôm trước tôi về thì cả nhà quý tôi lắm, vậy mà hôm nay đã đá tôi ra rìa vì vị khách không mời mà đến kia.

"Cháu đi đường xa vất vả rồi, ăn nhiều lên cháu!" Mẹ tôi tươi cười đặt vào bát anh miếng thịt gà. Lúc nào bà cũng vậy, luôn xởi lởi với tất cả mọi người xung quanh.

"Cũng không vất vả gì đâu ạ." Nguyễn Việt Thành xua tay. Từ Hà Nội đến Bắc Giang có hơn 80km, khoảng 1 tiếng 30 phút đến 2 tiếng đi xe nên đúng là cũng không vất vả gì nhiều.

"Thế cháu có bạn gái chưa? Đẹp trai thế này chắc tốn gái lắm nhỉ?" Mẹ tôi đột nhiên chuyển chủ đề. Ánh mắt trở nên hào hứng.

"Đâu có, cháu vẫn độc thân đây ạ." Anh cười, trong thoáng chốc, dường như tôi thấy anh nhìn mình. Nhưng tôi lờ đi, coi như không thấy, tiếp tục gắp thức ăn trong bát.

"Thế hay xem xét con bé Nghi nhà cô."

Khụ khụ.

Câu nói của mẹ khiến tôi phải ôm miệng ho, miếng cơm trong cổ họng suýt nữa là phun ra ngoài. Mẹ tôi bên cạnh mới vội vàng quay sang vỗ vỗ lưng tôi.

"Ăn uống cẩn thận chứ con." Mẹ tôi nhắc nhở.

"Con không sao." Tôi lấy giấy quệt qua miệng, không quên thì lén nhìn biểu cảm trên gương mặt Nguyễn Việt Thành. Tôi thấy khóe miệng anh khẽ cười, ánh mắt dừng lại trên người tôi giây lát rồi tiếp tục trò chuyện với bố tôi. Có vẻ như anh cũng đoán được hành động vừa rồi của tôi là muốn cắt ngang cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ tôi.

"Thanh niên lớn rồi, làm tí rượu Tết chứ nhỉ?" Bố tôi vỗ vai anh, thẳng thắn hỏi.

"Dạ." Nguyễn Việt Thành vui vẻ đáp lời.

"Bố ơi, lát anh ấy còn phải đi về nữa." Tôi lên tiếng ngăn lại. Bố tôi cứ ai vào nhà ăn uống là lại giở thói bia rượu ra. Mà mỗi lần uống đều không dưới mười ly. Ông thì tửu lượng tốt nhưng Nguyễn Việt Thành thì tôi không chắc. Hơn nữa tôi còn không biết du chuyển bằng phương tiện gì. Nếu tự lái xe thì khả năng bị công an phạt nặng chứ chẳng đùa.

"Một, hai chén ngày Tết cho vui ấy mà." Bố tôi cười lớn: "Mà nhà vẫn còn phòng trống, uống xong cháu cứ yên tâm ở lại, không phải vội."

Vậy là bố tôi và anh vừa uống rượu, vừa ngồi hàn huyên đôi ba câu chuyện. Họ nói về đủ thứ chuyện, từ chính trị, thời cuộc, công việc, cho đến những câu chuyện ngày xưa của ông mà tôi đã nghe nhiều trong những buổi nhậu nhẹt. Nhưng nhìn họ, tôi biết cả hai đang rất thoải mái, như thể đã quen biết từ lâu. Rượu cứ thế rót ra liên tục, chén nào chén nấy đều đầy ắp mà hai người uống trong một hơi đã hết. Tôi nhìn chai rượu cạn dần mà bất giác lo cho anh.

"Thanh niên này uống tốt đấy!"

Bố tôi vỗ vai Nguyễn Việt Thành, giọng nói đầy hài lòng. Anh chỉ cười, nâng chén lên kính bố tôi, rồi lại uống cạn. Uống được với bố tôi đến mức này thì có vẻ tửu lượng của anh cũng không tồi.

"Vẫn còn kém chú xa ạ."

Tôi nhìn Nguyễn Việt Thành, men rượu khiến hai gò má anh ửng hồng, đường nét khuôn mặt dường như cũng trở nên mềm mại hơn. Anh khẽ mỉm cười khi nghe bố tôi kể chuyện, nụ cười không quá lớn nhưng đủ khiến người ta có cảm giác gần gũi.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh đáp lại bằng một ánh nhìn sâu thẳm, mang theo chút men say dịu nhẹ. Tôi chợt thấy tim mình khẽ lỡ một nhịp, một cảm giác mơ hồ len lỏi vào lòng, như một giọt rượu cay nồng chạm vào đầu lưỡi, để lại dư vị vừa ấm áp, vừa xao động.

"Bố uống nhiều quá rồi đấy." Tôi lên tiếng nhắc nhở. Bố tôi đã có tuổi, uống nhiều rượu bia không tốt cho sức khỏe của ông.

"Hay là để dịp khác chú cháu mình lại nói chuyện." Nguyễn Việt Thành đặt chén rượu xuống bàn, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng chân thành.

"Thôi được rồi." Bố tôi cũng đặt chén xuống bàn rồi nhìn sang tôi giao phó nhiệm vụ: "Con gái dắt bạn lên phòng trống trên tầng nằm nghỉ nhé!"

"Dạ." Tôi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ra hiệu để Nguyễn Việt Thành đi theo mình.

Nhà tôi có ba tầng, tầng một là phòng khách và không gian sinh hoạt chung, tầng hai là phòng ngủ của bố mẹ tôi và ban thờ, tầng ba là phòng ngủ cho hai chị em tôi và có thêm một phòng trống cho khách. Tuy phòng xây thêm ít được sử dụng nhưng vẫn luôn được lau chùi sạch sẽ.

"Anh nghỉ ngơi ở đây nhé!" Tôi mở cửa, chỉ vào trong phòng. Diện tích của nó tuy bé hơn phòng ngủ của chị em tôi nhưng vẫn rất thoải mái, các đồ dùng, thiết bị đều đủ cả.

"Đừng giận anh nữa mà." Nguyễn Việt Thành bỗng gục lên vai tôi, dường như tất cả sức lực của anh đều đổ lên đó khiến tôi loạng choạng lùi lại vì mất thăng bằng.

"Anh say rồi đấy, mau đi nghỉ đi." Tôi định đẩy anh ra nhưng bị anh ôm chặt lấy. Lồng ngực rắn rỏi của anh áp sát, nhịp thở nặng nề phả lên da tôi để lại một cảm giác vừa tê dại vừa rung động đến lạ. Tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh, nóng ấm và đầy áp lực, len lỏi vào từng ngóc ngách.

"Anh không say." Hơi thở ấm áp của anh đang phả nhẹ bên cổ tôi, vương vấn chút mùi men say xen lẫn hương biển quen thuộc.

Không để cho tôi kịp nói thêm điều gì, anh nhẹ nhàng áp môi mỏng của mình lên môi tôi. Trong khoảnh khắc ấy,  suy nghĩ trong tôi đều tan biến. Sự tiếp xúc mềm mại ấy như một cơn sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, mang theo hơi thở ấm áp, quấn lấy tôi. Vừa lạ lẫm vừa mê hoặc. Đôi môi anh dịu dàng, không vội vã, không cưỡng ép, chạm khẽ rồi dần dần khắc sâu vào từng tế bào cảm xúc trong tôi.

"Cho anh một cơ hội nhé, một cơ hội được bên em."

Anh rời môi tôi, giọng nói trầm ấm ấy vang lên bên tai, nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim rộn ràng trong lồng ngực. Ánh mắt anh sâu thẳm dường như chứa đựng tất cả sự chân thành và dịu dàng nhất.

"Anh say rồi, bớt lảm nhảm đi." Bàn tay tôi bất giác siết lấy vạt áo, cố níu giữ chút lý trí cuối cùng. Tôi tự nhủ với bản thân rằng ban nãy anh đã uống nhiều nên bây giờ chỉ đang nói nhảm. Lát nữa tỉnh dậy, anh sẽ quên hết thôi.

"Cứ coi như anh say. Nhưng em biết đấy, khi say người ta thường nói điều thật lòng." Anh đặt hai tay lên má tôi, ép tôi nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Đôi mắt nâu ấy bây giờ chỉ còn đọng lại hình bóng của tôi.

Tôi cảm thấy hơi thở anh gần hơn, quẩn quanh nơi làn da như một ngọn lửa nhỏ đang len lỏi qua từng kẽ hở của lý trí, từ từ phá bỏ lớp phòng ngự bấy lâu. Anh thật sự đang tỏ tình với tôi đấy sao?

Tôi nhất thời luống cuống, không nên trả lời như thế nào, ánh mắt dần lảng tránh anh. Tôi sợ mình chưa chắc chắn với quyết định của bản thân. Sợ rằng sau khi tỉnh dậy, anh sẽ quên mọi thứ mà mình đã nói với tôi lúc này.

Anh im lặng rồi lại vô lực gục xuống hõm vai tôi như một đứa trẻ. Tôi đưa tay, đặt lên tấm lưng rộng của anh như một sự vỗ về.

"Anh chờ em." Giọng anh nhẹ nhàng thoảng bên tai. Sau cùng, anh chìm vào giấc ngủ.

Đã lâu rồi tôi chưa được trải nghiệm cảm giác được yêu một lần nữa. Tôi tự hỏi mình có nên thử một lần không?