Say Em

Chương 39



Hôm trước, Thảo Đan cho tôi voucher giảm giá ở nhà hàng cô bạn mới làm. Nó còn gạ tôi rủ Nguyễn Việt Thành đi date ở đó nhưng tôi thấy anh đang bận thi thêm các chứng chỉ khác nên không muốn làm phiền.

Buổi trưa, Thảo Đan có ca làm nên tôi quyết định phóng xe qua nhà hàng. Thông qua địa chỉ in phiếu giảm giá, tôi đi đến con phố Mễ Trì. Nơi đây được mệnh danh là khu phố của người Hàn, không quá nhộn nhịp nhưng vẫn mang dáng vẻ sầm uất của một khu đô thị đang phát triển. Những tòa nhà cao tầng xen lẫn các quán ăn, quán cà phê san sát nhau, biển hiệu đủ màu sắc tạo nên một không gian hiện đại, trẻ trung.

Nhà hàng mà Thảo Đan làm gồm 2 tầng, nằm ngay mặt đường nổi bật với tông màu gỗ ấm áp và lối thiết kế tinh tế, tối giản. Tấm biển hiệu ghi chữ Hàn Quốc được treo ngay ngắn trước cửa, bên dưới là dòng chữ nhỏ bằng tiếng Việt ghi tên nhà hàng. Cửa kính lớn với khung gỗ sơn màu nâu sẫm, qua đó có thể nhìn thấy ánh đèn vàng dịu dàng cùng những dãy bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp bên trong.

Tôi dựng xe, chỉnh lại mái tóc rồi bước vào. Không gian bên trong khá rộng rãi. Những bộ bàn ghế gỗ được sắp xếp gọn gàng. Một góc nhà hàng thiết kế kiểu ngồi bệt với đệm lót êm ái, ngăn cách bởi các vách gỗ mộc mạc. Trên tường, những bức tranh về phong cảnh mùa xuân Hàn Quốc và vài câu thành ngữ bằng chữ Hangeul tạo điểm nhấn nhẹ nhàng mà tinh tế.

Vừa đưa mắt tìm kiếm, tôi nhanh chóng nhận ra Thảo Đan đang đứng ở bàn ăn gần đó. Cô bạn mặc đồng phục màu xanh kem nhã nhặn, mái tóc búi gọn, người hơi cúi, trên tay là cuốn sổ ghi chép nhỏ.

"Ngồi đi." Thảo Đan thấy tôi thì khẽ ra hiệu để tôi tìm bàn trống ngồi xuống.

Vào giờ ăn trưa nên quán khá đông, tôi nhìn quanh tầng 1 dường như đã kín người nên quyết định lên tầng hai.

Tôi chọn một bàn trống trong góc, ngồi chờ một lát rồi thấy Thảo Đan ton ton đi tới chỗ tôi, cúi chào giả bộ lễ phép

"Dạ, chị muốn dùng gì ạ?"

"Chị muốn em." Tôi chống cằm, nháy mắt trêu chọc.

"Em sợ bị anh nhà chị đánh ghen lắm." Thảo Đan chẹp miệng. Đôi tay cầm cây bút gõ nhẹ xuống sổ ghi order như thể đang cân nhắc.

Tôi cũng vừa thông báo với nó về việc mình và Nguyễn Việt Thành đang tìm hiểu nhau. Vậy nên sơ hở là nó lôi anh ra dí tôi.

"Chị mày bảo kê." Tôi hất mặt, khoanh tay dựa lưng vào ghế, ra vẻ quyền lực.

"Thôi chọn món nhanh lên, quản lý tao đang xuống." Thảo Đan hất ánh mắt ra hiệu. Nhìn theo ánh mắt nó, tôi thấy một người đàn ông trung niên đang đi lên cầu thang xuống. Nhìn gương mặt không mấy vui vẻ của ông ta, tôi cũng ngoan ngoãn lật menu gọi món.

Trong khi tôi đang chờ nhà bếp đem đồ ăn ra thì thấy một tốp người khác khác đi lên. Có vẻ là một nhóm sinh viên Đại học, chừng 5-6 người, tôi nhận ra trong đó có cả Vũ Minh Trí. Sao mà trùng hợp thế không biết?

Trí cũng ngay lập tức bắt được ánh nhin của tôi, liền nhếch miệng cười một cái thay lời chào hỏi.

Nhóm của Trí kéo nhau ngồi xuống chiếc bàn gần tôi nhất. Không khí lập tức trở nên rôm rả hơn hẳn. Tôi liếc qua, thấy cậu ta đang dựa lưng vào ghế, tay cầm ly nước, thỉnh thoảng lại quay sang chọc ghẹo mấy đứa bạn đi cùng, đôi mắt sáng lên vẻ hứng thú.

Lát sau, Thảo Đan đem đồ ăn lên cho tôi, đôi mắt cũng lướt qua chiếc bàn bên cạnh. Tôi có cảm giác, hai người đó đã nhìn nhau rồi nhưng lại làm ngơ như không để ý, không quan tâm.

Tôi nhìn bát mì tương đen bốc khói nghi ngút và phần chả cá vàng được đặt ngay ngắn trên bàn, mùi thơm béo ngậy lan tỏa khiến bụng tôi réo lên khe khẽ. Liếc mắt quanh quán, thấy không có ai để ý, tôi nhanh tay lấy một xiên chả, đưa lên gần miệng Thảo Đan, cố gắng nén lại nụ cười tinh nghịch đang nhen nhóm nơi khóe môi.

Thảo Đan hiểu ý, liền cúi xuống cắn một miếng.

"Đã thử độc xong, an toàn tuyệt đối." Thảo Đan nháy mắt, sau đó nhanh chóng rời sang bàn khác phục vụ.

Tôi ngồi vừa ăn mì, vừa lướt mạng xã hội. Bàn bên cạnh vẫn xôn xao tám chuyện. Tôi nghe loáng thoáng được họ đang bàn về dự án khởi nghiệp nào đó.

Đoạn, tôi thấy Vũ Minh Trí rời khỏi bàn ăn. Có lẽ là đi vệ sinh, tôi không quan tâm lắm nhưng khi vừa định cúi xuống ăn thêm miếng chả cá thì một giọng nói cất lên.

"Ông làm cái gì vậy?" Vũ Minh Trí đi đến một bàn ở trung tâm, nắm lấy cổ tay của một người đàn ông trung niên, gằn giọng. Bên cạnh cậu ta là Thảo Đan đang cầm cuốn sổ order, đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì xảy ra.

"Cậu kia, cậu làm cái trò gì thế?" Quản lý ở gần đó cũng vội chạy tới ngăn cản.

"Mày làm gì thế? Bỏ người ta ra đi." Thảo Đan nhỏ giọng nhắc nhở.

Người đàn ông đang bị Trí siết chặt cổ tay kia là người Hàn Quốc, có lẽ vì chưa thạo tiếng Việt nên ông ta chỉ có nói mấy từ tiếng Hàn mà tôi nghe chẳng hiểu. Nhưng có vẻ ông ta đang tức giận.

"Người này định cố tình đụng chạm và có lời lẽ quấy rối bạn tôi." Vũ Minh Trí lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt thì sắc lạnh, nhìn thẳng về phía kẻ vừa có hành vi không đúng mực với Thảo Đan.

Tôi thoáng giật mình, chẳng còn quan tâm đến đồ ăn đã nguội trên bàn, cảm giác bất ngờ trào dâng. Từ khi nào mà Vũ Minh Trí biết chuyện này? Tôi còn chẳng để ý, vậy mà cậu ta lại nắm rõ như thể đã chứng kiến từ đầu đến cuối. Hơn nữa, Vũ Minh Trí biết tiếng Hàn hay sao mà có thể chắc chắn rằng người đàn ông kia dùng lời nói mang tính quấy rối?

Tôi quay sang nhìn Thảo Đan, thấy cô ấy đã cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng đôi tay cầm cuốn sổ vẫn siết chặt hơn bình thường. Những người xung quanh cũng đang tò mò như đang đón xem kịch hay.

"Ông Kim nói ông ấy không hề làm như vậy. Cậu dựa vào đâu mà vu oan cho người khác?" Ông quản lý lớn tiếng rồi quay sang Thảo Đan, quát: "Đây là bạn của cô à? Tốt nhất bảo cậu ta đừng có hàng động tùy tiện như vậy trong quán!"

"Các ông có thể xem camera mà." Vũ Minh Trí đứng chắn trước mặt Thảo Đan, như một hành động bảo vện

Ông Kim kia lại nói một tràng tiếng Hàn với quản lý. Sau đó, quản lý vẫn giữ thái độ khó chịu ra mặt:

"Cậu bớt nhiều chuyện đi. Ông Kim đây không muốn tính toán với cậu." Quản lý chỉ tay sang Thảo Đan đứng phía sau, lớn tiếng: "Còn cô, mau xin lỗi khách hàng đi. Lần sau không được để khách làm loạn như này nữa, biết chưa? Không thì đừng có làm việc ở đây nữa!"

"Dạ, tôi x-"

"Không cần phải xin lỗi loại người này đâu."

Đan vừa định cúi người xin lỗi thì bị Trí ngăn lại. Sau đó liền kéo cô bạn ra ngoài. Ông quản lý thấy vậy dù tức nhưng nhất thời không thể đuổi theo vì phải lên tiếng chấn an các khách hàng khác.

Tôi bỏ lại đồ ăn trên bàn cùng tiền thanh toán rồi chạy ra ngoài theo hai đứa bạn của mình.

"Mày làm gì thế? Buông tao ra đi." Đan khó khăn giật tay ra khỏi bàn tay đang siết chặt của Trí.

Trí buông tay một cách bất lực. Cậu ta nhìn thẳng vào Đan, ánh mắt lộ rõ sự khó chịu pha chút bực bội. "Rõ ràng mày biết mình đang bị quấy rối mà, tại sao không phản bác, tại phải nhẫn nhịn như vậy?" Giọng Trí thấp và căng thẳng, hoàn toàn khác với vẻ cợt nhả thường ngày.

Tôi đứng nép một góc tường, cảm nhận rõ sự căng thẳng đang bao trùm. Đây là đầu tiên tôi thấy nó mất bình tĩnh như thế.

"Ban đầu, ông ta có thể dùng những lời khiếm nhã với mày, cố tình động tay với mày." Trí gằn từng chữ, đôi mắt nhìn thẳng vào Đan, vừa giận dữ vừa lo lắng: "Nhưng nếu mày cứ im lặng, ông ta sẽ giở trò bỉ ổi thì phải làm sao?"

Thảo Đan đứng im, bàn tay vô thức siết chặt lấy vạt áo đồng phục. Ánh mắt cô hơi dao động, nhưng ngay sau đó, vẻ cứng cỏi quen thuộc lại hiện lên, như một tấm khiên che giấu những cảm xúc đang cuộn trào bên trong.

"Tao biết chứ." Thảo Đan thấp giọng, cười chua chát: "Nhưng không thể vì một chuyện chưa xảy ra mà làm mất công việc này được. Mày nghĩ dễ kiếm được một chỗ có mức lương đủ sống ở thành phố này à?"

Tôi biết Thảo Đan có những áp lực riêng. Nó lao đầu vào công việc từ rất sớm. Khi mà những người khác còn đang vô tư với những buổi hẹn hò hay những cuộc vui cùng bạn bè, thì nó đã phải học cách tự xoay xở để lo cho bản thân.

Gia đình không phải lúc nào cũng là chỗ dựa vững chắc. Tôi biết phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ, kiên cường ấy là một cô gái luôn phải gánh vác nhiều hơn những gì mình đáng ra phải chịu. Nó chẳng bao giờ than phiền hay kể lể với ai, lúc nào cũng bảo mình ổn, nhưng tôi hiểu, cái giá của sự "ổn" đó là những đêm mệt mỏi về muộn, là những bữa cơm ăn vội giữa giờ nghỉ, và những nỗi buồn không thể chia sẻ.

"Nhưng tao không muốn mày chịu ấm ức." Giọng Trí trầm khàn vang lên: "Tao có thể giúp mày tìm một công việc khác, được chứ?"

"Không cần...thương hại tao đâu." Giọng Thảo Đan nhẹ hơn, khóe môi khẽ cười nhạt nhưng vẫn không giấu được sự cứng cỏi: "Tao đã quen với việc tự lo cho mình rồi. Tao không muốn vì chuyện của tao mà làm phiền đến mày."

"Tao không có ý vậy." Trí giải thích có chút bối rối.

"Vậy cảm ơn mày. Giờ tao phải vào làm rồi." Nói xong, Thảo Đan quay người bước đi, để lại Vữ Minh Trí vẫn đứng chôn chân tại chỗ.

Chờ Đan đi khuất, tôi mới từ từ tiến lại: "Sao không nói là mày vẫn còn tình cảm với nó."

Trí im lặng vài giây, như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi cậu ta cười khẩy, đôi mắt hướng về phía xa xăm: "Có lẽ chưa phải lúc. Bây giờ, tao vẫn chưa thể làm chỗ dựa tốt cho Đan."

Hiếm khi tôi thấy Trí trả lời một cách nghiêm túc, như một người đàn ông trưởng thành. Cậu ta vẫn luôn là người vô tư, có chút ngang tàng, lúc nào cũng đùa cợt và tỏ ra chẳng mấy bận tâm đến điều gì. Nhưng ngay khoảnh khắc này, tôi nhận ra, đằng sau vẻ ngoài bất cần ấy chất chứa nhiều suy nghĩ xa xôi hơn tôi tưởng.

"Đợi đến khi đó rồi lỡ Đan có người mới thì mày tính sao?" Tôi hỏi với giọng nửa thật nửa đùa.

"Nếu họ đủ tốt tử tế thì tốt cho Đan chứ sao."

Khóe môi của Trí vẫn cong lên một nụ cười đầy bất lực. Và tôi biết, dù ngoài miệng nói buông tay, nhưng trái tim cậu ấy chưa từng có ý định từ bỏ.

Tôi tự hỏi, đến bao giờ Thảo Đan mới chịu để ai đó bước vào thế giới của mình. Và đến bao giờ, Trí mới đủ can đảm để bước qua cái ranh giới mong manh giữa tình bạn và một điều gì đó hơn thế?