Cô Độc Vũ cũng đứng trong đám người chờ đợi đó. Lần này Quan Lũng thế gia thừa cơ Sơn Đông sĩ tộc nguyên khí đại thương đã cướp đoạt được không ít quyền lợi. Trong đó Cô Độc Vũ góp sức nhiều nhất, nay vị thế của hắn trong Quan Lũng thế gia đã không còn như ngày trước nữa, vậy nên những người muốn được cầu thân, bắt tay nói chuyện với hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Trong mé rừng, Đỗ Văn Thiên thò đầu ra ngoài nhìn về hướng ngôi đình rồi nói với Trần Giai:
- Chuẩn bị xong chưa? Nhất định không được để sai sót nào đâu đấy.
Trần Giai khom người gật đầu nói:
- Lang quân xin hãy yên lòng, chỗ của tiểu nhân đây sẽ không thể nào mà để xảy ra sai sót được.
Đỗ Văn Thiên gật gật đầu, giơ tay giật lấy miếng cao đang dán trên mũi hắn. Thuốc trên miếng cao đó dính vô cùng chặt, vừa kéo xuống một cái nà đã khiến cho Đỗ Văn Thiên đau tột cùng. Trần Giai chạy quanh hắn, muốn giang tay ra để giúp nhưng lại không dám. Đỗ Văn Thiên nghiến răng, đột nhiên kéo mạnh miếng cao dán xuống một cái, khiến cho hắn đau đến nỗi nước mắt chảy thành hàng.
Đột nhiên bên trong ngôi đình lại trở nên nhốn nháo, công hầu sĩ tộc lần lượt chỉnh đốn lại y phục, tiến lên phía trước nghênh đón. Đội hình của bọn họ không ngay ngắn bằng đám quan viên nghênh đón thượng quan. Quan viên nghênh đón Quan Khâm sai thì chỉ cần căn cứ theo phẩm vị cao thấp mà xếp hàng, cùng hàng phẩm vị thì cũng có thể căn cứ theo địa vị thực lực mà tiếp tục phân hàng mà đứng cho nên hàng ngũ rất ngay ngắn trật tự.
Nhưng đám công hầu sĩ tộc này lại có địa vị gần như nhau, chỉ riêng chuyện ai đứng trước ai đứng sau cũng phải làm náo loạn một hồi:
- Mời Trương công. Mời Lý ông. Không dám không dám, mời ngài mời ngài…ư
Xa giá của Cao Dương Quận Vương, Võ Sùng Huấn và An Lạc Công chúa, Lý Khỏa Nhi đã nhìn thấy rõ mồn một, thế nhưng chỗ này vẫn cứ toán loạn chưa phân được cao thấp.
Cách đó năm dặm, Trần Giai núp mình trong đống cỏ dại cao nửa thân người, từ xa xa dính chặt mắt theo dõi đoàn xa giá đang dần dần tiến đến. Nhìn thấy sắp đến gần nơi đã hẹn, Trần Giai nắm chặt gậy quất ngựa mà thọc thật mạnh vào hậu môn của con ngựa một cái thật sâu. Con ngựa rú lên một tiếng thê thảm, lao đi điên cuồng, kéo theo một chiếc xe lớn chở đầy củi.
Cái tên Trần Giai này cũng quả thật tàn ác, cái gậy quất ngựa đó thọc mạnh một nhát vào hậu môn của con ngựa như vậy. Tuy chỉ là một con ngựa tầm thường không chạy được nhanh nhưng đột nhiên lại bị người khác làm thương khủng khiếp như vậy, quả thật là đau đớn vô cùng. Cái nhát thọc gậy đó quả thật là nhanh như tên bắn.
Từ trong rừng đến quan đạo phía trước mặt chỉ cách có một con đường mòn nhỏ do dân địa phương đi nhiều mà thành, hơn nữa con đường đó rất thẳng. Tuy con ngựa bị thương đột ngột nhưng khi chạy như vậy vẫn theo quán tính mà phi như bạy vào con đường nhỏ. Mặt khác xa giá của Võ Sùng Huấn cũng đang dần dần đi đến chỗ giao nhau giữa quan đạo và đường mòn nhỏ đó. Trong lúc đám công hầu sĩ tộc vẫn còn đang đùn đẩy nhau thì bỗng nhiên có người kêu thất thanh:
- Ngựa phát cuồng, ngựa phát cuồng!
Đám đông kinh ngạc nhìn theo, chỉ nhìn thấy một con ngựa đang kéo theo một chiếc xe lớn chở đầy củi chạy lao như bay hướng về phía quan đạo. Nó đâm thẳng về hướng xa giá của Cao Dương Quận Vương và An Lạc Công chúa. Phía sau có một người phu ngựa mặc áo vải tay cầm roi quất ngựa chạy tới đuổi theo vài bước, phát hiện ra đám người hai bên đường đang đứng nghiêm trang ngay ngắn như vậy, xem chừng không dễ đối phó nên nhất thời hắn chẳng màng đến ngựa cũng chẳng tiếc đến xe, quay đầu chạy thẳng vào trong rừng.
Người hãm lại con cuồng mã đó chính là Đỗ Văn Thiên. Chiêu này của hắn cũng có nét tương đồng như đòn trúng tên bắn trên Phố Chu Tước của Dương Phàm.
Hôm qua lúc chạng vạng tối, Nhị quản gia của Đỗ phủ nhận được lệnh của gia chủ, Đỗ Kính Đình, vội vàng đến Trường An để gặp Đỗ Văn Thiên. Đỗ Văn Thiên không hề né tránh không gặp, hắn và Đỗ Kính Đình mới chính là cha con ruột, tương lai nhất định là chủ nhân của Đỗ phủ. Hắn lệnh cho quản gia không được nhiều chuyện, tên quản gia dám không nghe lời?