Sen Tàn Nguyệt Khuyết

Chương 86



Lời nói của hắn như một ngọn núi lớn, đè nén ta đến ngạt thở. Đầu mũi ta dần cay xè.

 

Ta phản bác kịch liệt, âm cuối run rẩy: “Chàng ấy sẽ không ruồng bỏ ta đâu. Là ngươi ép ta vào cung, là ngươi uy h.i.ế.p ta!”

 

Ân Cửu Thanh im lặng một lát, giọng nói ngày càng nhỏ dần, vô cớ nhuốm vẻ bi thương: “Là nàng cầu xin ta trước, là nàng có điều muốn nhờ ta, là tự nàng đồng ý.”

 

“Năm xưa cũng chính hắn lợi dụng lúc ta sơ hở, dựa vào sự sủng ái của Phụ hoàng mà ti tiện, vô liêm sỉ cướp lấy nàng. Nàng vốn dĩ phải là phi tử của ta.”

 

“Rõ ràng là ngươi thờ ơ, không đoái hoài đến ta, nên mẫu thân ngươi mới hiểu lầm mà ép ta uống t.h.u.ố.c phá thai. Là ngươi vì nghiệp đế vương mà từ bỏ ta, là ngươi từ bỏ ta và đứa con của ta. Tại sao ngươi lại nghĩ ta vẫn có thể vô tư lự gả cho ngươi? Giữa chúng ta ngăn cách bằng một sinh mạng, ngươi bắt ta phải coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra sao? Dù không có chàng ấy, lúc đó ta cũng sẽ không đời nào chịu gả cho ngươi. Ngươi không có tư cách nói xấu chàng ấy!”

 

Ân Cửu Thanh cuối cùng câm nín, môi mấp máy hồi lâu nhưng vẫn không thốt nên lời. Cuối cùng, hắn không nói thêm gì nữa, quay người rời đi thẳng.

 

66

Tuyết đông rơi lả tả, và mối quan hệ giữa ta và Ân Cửu Thanh cũng kết một lớp băng dày.

 

Ta không muốn để ý đến hắn, hắn cũng không muốn để ý đến ta.

 

Chương Cẩm Xán không lâu trước đã được hứa gả cho đích trưởng tôn của Lâm lão học sĩ.

 

Lâm gia đời đời là thanh lưu, không tham gia tranh chấp đảng phái. Không biết vì lý do gì mà lại phá lệ, cưới biểu muội của Hoàng đế.

 

Ta suy nghĩ một chút liền hiểu ra ngay: Thái hậu và Ân Cửu Thanh đã dung túng Chương Cẩm Xán đến mức ấy, nên chuyện này không khó đoán.

 

Ngày hôm đó, Ân Cửu Thanh đến Lâm phủ tham dự hôn lễ của Chương Cẩm Xán.

 

Ta vừa chui vào chăn bông, Ân Cửu Thanh đã được Tiểu Đức Tử đỡ, say khướt đẩy cửa phòng ta bước vào.

 

Bước chân hắn chập chững, ngã nhào xuống tấm t.h.ả.m dưới giường ta. Đôi mắt hắn lờ đờ nhìn ta, phủ một lớp hơi nước: “Thu Hà, nàng vẫn còn giận ta sao? Rốt cuộc thế nào nàng mới chịu tha thứ cho ta?”

 

“Chàng ra ngoài.” Giọng ta còn lạnh hơn cả tuyết mùa đông.

 

“Có phải chuyện đứa bé là điều nàng không bao giờ vượt qua được không?” Hắn lảo đảo đứng dậy, cúi người bên mép giường ta, vươn tay muốn chạm vào má ta.

 

“Ra ngoài!” Ta nhấn mạnh với đôi mắt phun lửa, chát một tiếng đ.á.n.h bật tay hắn ra.

 

Hắn đột nhiên đổ ập xuống, toàn bộ sức nặng đè lên người ta. Mắt hắn mê ly, vuốt ve xương lông mày ta: “Đừng động đậy, cho ta ôm một cái, chỉ một lát thôi.”

 

“Chát—” Tiếng tát vang dội x.é to.ạc màn đêm tĩnh mịch.

 

Ta dùng hết sức bình sinh tát hắn một cái, mắt long sòng sọc trừng hắn: “Ta và ngươi không phải loại quan hệ này. Ngươi tỉnh chưa? Ra ngoài!”

 

“Thu Hà, chúng ta có thể trở lại như trước không? Nàng chọc ghẹo ta, giả vờ yêu ta, dù là giả cũng được?” Hắn kéo mạnh cổ tay ta cầu xin, cảm xúc ngày càng kích động: “Ta đã dùng hết mọi cách, nhưng nàng vẫn không hề lay chuyển. Nàng nói cho ta biết, rốt cuộc ta phải làm thế nào?”

 

Ân Cửu Thanh khi say rất khác với ngày thường. Ta sợ hãi hắn, ta lắc đầu và liên tục lùi lại phía sau.

 

Hắn thô bạo ôm ta vào lòng, hôn lấy môi ta: “Trước đây nàng đã hôn ta như thế này, nàng quên rồi sao?”

 

Ta tát vào mặt hắn, chân trần nhảy xuống giường, hoảng hốt chạy vội ra ngoài cửa.

 

Dưới đất là lớp tuyết dày, chân trần dẫm trên tuyết, cái lạnh buốt xuyên thẳng lên sống lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tuyết trên trời vẫn đang bay, rơi xuống mặt lạnh buốt, nhưng sờ lên má thì mặt lại nóng ran.

 

“Thu Hà—”

 

“Nương nương—”

 

Ta mặc chiếc trung y mỏng manh, chân trần chạy trên nền tuyết, dù ôm chặt hai tay vẫn rét run cầm cập, môi cũng đông cứng run rẩy.

 

Hai chân mất hết cảm giác, chỉ một thoáng lơ đãng, ta ngã úp sấp xuống tuyết, không sao đứng dậy nổi.

 

Ta ghét nơi này, ta ghét Hoàng cung, ta không có nơi nào để đi, ta chẳng thể đi đâu cả.

 

“Ta khiến nàng đau khổ đến vậy sao?” Ân Cửu Thanh bế ta dậy khỏi nền tuyết, má hắn nóng rực áp vào má ta, ánh mắt đã trở nên tỉnh táo.

 

“Thái tử ca ca, ta sai rồi. Ta biết sai rồi, trước đây ta không nên quyến rũ ngươi, ta thực sự biết sai rồi, tất cả là lỗi của ta, xin ngươi tha cho ta đi.” Mắt ta nhòe đi, đầu óc cũng quay cuồng, đầu ta đau quá.

 

Ta ngã bệnh, phát sốt cao, nằm liệt trên giường một thời gian dài.

 

Ta ăn không nổi, trong lòng khó chịu như bị một tảng đá lớn chẹn lại. Ta muốn về nhà, nhưng ta không có nhà.

 

Ta không biết mình bị làm sao, rõ ràng Ân Cửu Thanh chỉ hôn ta một cái, nhưng ta lại thấy khó chịu đến vậy.

 

Ta có người mình yêu, ta không muốn hắn hôn ta.

 

Ta nằm trên giường dưỡng bệnh, chợt nghe thấy Thái y đến khám nói, An Vương gia và Trắc phi đã trở về Kinh thành ăn Tết.

 

Chỉ là An Vương bị trúng phong hàn, chữa trị suốt dọc đường không khỏi, lại gặp thời tiết tuyết lớn, khi về thì phát sốt cao, sốt mấy ngày không dứt. Mấy ngày nay Vương phủ đã mời hết Thái y trong Thái Y Viện đến, nhưng tình hình vẫn không khả quan, rất nguy kịch.

 

Ý thức hỗn loạn của ta lập tức tỉnh táo, trái tim lại rục rịch xao động.

 

Ta nhớ Ân Cửu Dật quá, ta muốn gặp chàng ấy, ta nhớ chàng.

 

“Thái tử ca ca, ta muốn đến Vương phủ thăm chàng ấy.” Ta quỳ bên chân Ân Cửu Thanh, luống cuống cào cấu tấm t.h.ả.m trên sàn: “Nghe nói tình hình chàng ấy rất nguy kịch, ta muốn đến thăm.”

 

Ân Cửu Thanh ngẩng đầu lên khỏi đống tấu chương, đồng tử màu mực của hắn như vực sâu không đáy: “Hồ đồ! Nàng là Phi tử, huynh ấy là Vương gia, nàng lấy lý do gì để đi thăm?”

 

Hắn vẫy tay, ta đến trước mặt hắn, hắn thuận thế ôm ta ngồi lên đùi.

 

Các nội thị xung quanh âm thầm lui xuống.

 

Hắn một tay ôm eo ta, một tay bóp má ta, mặt không chút biểu cảm nói: “Lần nào nàng chẳng tránh ta như tránh rắn rết? Nàng chỉ ngoan ngoãn như vậy khi có việc cầu xin ta mà thôi.”

 

Hắn rất biết cách đối phó với ta. Nếu ta cứng rắn, hắn sẽ tỏ ra khiêm nhường, yếu thế. Còn ta vừa nhún nhường, hắn lại lập tức trở nên mạnh mẽ.

 

Hắn dùng hai tay ôm chặt eo ta, nhìn chằm chằm không rời, giống như một con rắn độc đang thè lưỡi, vẻ mặt chắc chắn đạt được điều mình muốn.

 

“Lần này là nàng cầu xin ta, nàng hôn ta một cái, ta sẽ cho nàng đi.”