Sen Tàn Nguyệt Khuyết

Chương 87



 

Ta cảm thấy nhục nhã, giãy giụa muốn thoát khỏi người hắn, nhưng hắn lại ôm ta càng chặt.

 

“Trước kia ngươi không như vậy. Trước kia ngươi chưa bao giờ đối xử với ta như thế, ngươi sẽ không nói những lời này, ngươi đã thay đổi rồi. Ân Cửu Thanh ngày xưa sẽ đỏ mặt, sẽ ngượng ngùng, còn Ân Cửu Thanh bây giờ chỉ toàn mưu tính—”

 

Ân Cửu Thanh ngắt lời ta: “Lúc đó ta luôn giữ đúng quy củ, không dám sai sót một ly. Mọi hành động đều cố gắng làm tốt nhất. Nhưng cuối cùng ta nhận được gì? Nàng bỏ đi, con ta chết, còn ca ca ta lại cưới được nàng. Rõ ràng ta là người xin Phụ hoàng cầu hôn nàng trước, Người nói cần xem xét. Người chê ta đức không xứng vị, không đủ sức gánh vác trọng trách, Người cử ta đi làm công vụ. Ta cứ nghĩ sau khi trở về Người sẽ đồng ý ban nàng cho ta, nào ngờ, Người quay lưng liền gả nàng cho ca ca.”

 

“Rõ ràng chính Phụ hoàng đã dạy dỗ ta thành ra thế này, ta lớn lên theo đúng tiêu chuẩn của Người. Sau này, ta vô tình nghe Người nói với đại thần rằng ta quá cứng nhắc, làm việc do dự, thiếu quyết đoán. Người lại đ.á.n.h giá ta như vậy!”

 

“Mẫu hậu cũng chê ta là đồ vô dụng. Khi ta đi làm công vụ, bà ta dám g.i.ế.c con ta. Ta quả thật chưa nghĩ kỹ nên làm gì với đứa bé đó, ta cũng thực sự lo lắng cho con đường đế vương của mình, nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc g.i.ế.c nó. Bà ta dám g.i.ế.c con ta, vị Thái tử như ta thật giống một trò hề.”

 

“Còn lần săn b.ắ.n đó, rõ ràng ta cũng bất chấp nguy hiểm xông vào cứu Phụ hoàng. Rõ ràng ta là người bị thương, nhưng Phụ hoàng chỉ tâm niệm đến Hoàng huynh, Người quên sạch nỗi đau của ta, trong mắt Người chỉ có Hoàng huynh.”

 

“Cả Lý Vinh Xuyên nữa, hắn dám đối xử với nàng như vậy. Ta còn không nỡ làm thế với nàng, mà hắn lại dám.”

 

Vẻ mặt Ân Cửu Thanh càng lúc càng nặng nề: “Thu Hà, nếu nàng tận mắt chứng kiến mẫu hậu nàng đã từng bước đầu độc phụ thân nàng ra sao, nàng cũng không thể không thay đổi.”

 

Ta hoảng sợ bịt miệng lại. Ân Cửu Thanh liếc xéo ta một cái, rồi nói tiếp: “Ta đến chất vấn Mẫu hậu, bà ta lại cười hỏi ta, ‘Nếu hắn không chết, bao giờ mới đến lượt con ngẩng mặt lên được? Năm nay con đã hai mươi mốt tuổi, nếu hắn không chết, chẳng lẽ con muốn đợi đến bốn mươi tuổi mới đăng cơ sao?’”

 

“Thu Hà, còn cả nàng nữa, nàng luôn hiểu lầm ta, nàng hết lần này đến lần khác hiểu lầm ta.”

 

Ân Cửu Thanh mặt vô cảm nói: “Đôi khi ta thấy ta đã thay đổi, đôi khi lại thấy ta dường như chưa từng thay đổi. Nếu ta vẫn là Ân Cửu Thanh quang minh lỗi lạc ngày xưa, e rằng nàng sẽ không bao giờ quay về bên ta.”

 

Hắn chưa từng nói nhiều lời đến thế, cứ như trút hết nỗi lòng ra một lượt.

 

Ta không tự chủ được mà rụt người lại. Ta đột nhiên nhận ra, Ân Cửu Thanh thực sự không còn là người đó nữa.

 

Có lẽ trước đây ta đã biết quá ít về hắn, có lẽ ta chưa bao giờ thực sự hiểu hắn.

 

Nhưng hắn bây giờ đã quá khác biệt.

 

“Thu Hà, thương ta đi, một chút thôi. Không cầu nàng yêu ta như yêu Hoàng huynh, ta chỉ cần một góc trong tim nàng, được không?”

 

Hắn chậm rãi và dịu dàng đặt ta xuống bàn, những nụ hôn dày đặc trút xuống. Ta nghe thấy tiếng tấu chương loảng xoảng rơi xuống đất.

 

Ta ghét hắn hôn ta, ta ghét nụ hôn của hắn.

 

67

Tai Ân Cửu Thanh hơi đỏ lên. Hắn vuốt lại quần áo và lọn tóc rối cho ta, giọng nói cũng có chút không tự nhiên: “Đi đi, Trẫm đồng ý rồi.”

 

Lúc ta đi, hắn đang cúi lưng nhặt từng bản tấu chương rơi dưới đất.

 

Ta giả trang thành nội thị, theo sau Thái y lên xe ngựa. Xe ngựa đi thẳng đến An Vương phủ.

 

Ân Cửu Dật nằm trên giường, mắt nhắm nghiền. Chàng gầy đi rất nhiều, má hóp sâu vào.

 

Ta cúi đầu, sợ Hận Ngọc phát hiện ra người nội thị đi sau Thái y chính là ta.

 

“Ngươi lau mồ hôi cho Vương gia đi, ta và Trắc phi thảo luận một chút về bệnh tình của Vương gia.” Lý Thái y liếc ta một cái, rồi cùng Hận Ngọc đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lúc đó, tất cả mọi người trong phòng đều đã đi sạch.

 

Ngón tay ta vừa chạm vào xương lông mày của Ân Cửu Dật, mắt ta đã không kìm được mà đỏ hoe. Ta kiềm chế hết mức, khẽ nấc lên: “Sao chàng lại nhiều tai ương đến vậy? Chàng lại làm sao nữa rồi? Mau khỏe lại đi.”

 

Nước mắt làm nhòe đi khuôn mặt, nỗi nhớ Ân Cửu Dật lúc này đã đạt đến đỉnh điểm.

 

Rõ ràng chàng đang ở ngay trước mắt ta, nhưng ta vẫn nhớ chàng quá đỗi.

 

Một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay ta, khẽ lay động: “Châu Châu, đừng khóc nữa, nàng làm ta đau cả óc rồi.”

 

Ta kinh hãi, thịt mềm nơi tim như bị người ta véo mạnh, đau nhói từng cơn. Ta nín thở, không dám thở mạnh, sợ rằng mọi thứ trước mắt chỉ là huyễn ảnh.

 

Môi ta mở ra rồi lại khép lại, nửa ngày không thốt ra được một chữ nào.

 

“Không nhận ra ta sao?” Chàng nói đùa rồi giúp ta tháo chiếc mũ nội thị xuống. Mái tóc xanh của ta rũ xuống. Chàng vỗ vỗ chỗ bên cạnh, khóe mắt ửng đỏ: “Nằm với ta một lát.”

 

Ta không kìm được cảm xúc, lao vào ôm chặt chàng dưới thân, ôm lấy chàng mà gào khóc: “Chàng nhớ ra ta là ai rồi sao?”

 

“Nhớ ra rồi.”

 

Ta cảm thấy nghẹt thở, nắm chặt vạt áo nơi ngực, nước mắt như mưa tuôn rơi.

 

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

 

“Hận Ngọc đưa ta đi tìm lang y ở Thục địa. Chúng ta sống trong núi, vị lang y đó liên tục châm kim vào đầu ta. Rồi một hôm, ta nhớ lại.” Chàng lau nước mắt cho ta, vỗ nhẹ rồi lại vỗ mạnh vào lưng ta: “Đừng khóc nữa, ta về rồi.”

 

“Sao chàng gầy đi nhiều thế này? Mặt chàng không còn chút thịt nào nữa.”

 

Chàng cúi mắt nhìn ta, véo má ta: “Mặt nàng còn thịt sao?”

 

Ta ngây người úp mặt vào n.g.ự.c chàng, như có pháo hoa nổ ran trong đầu, lách tách, lách tách. Đầu óc ta rối bời, ta không biết phải nói gì.

 

“Liễu Triêu Minh đã sớm kể hết sự thật việc nàng nhập cung cho Hận Ngọc rồi. Lúc đó Ngữ Dung bỏ đi, nàng ấy tâm trạng không tốt, đã mắng nàng, nàng ấy rất hối hận.”

 

Ân Cửu Dật vuốt tóc ta: “Đừng sợ, ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây. Bây giờ nàng nghe kỹ lời ta nói...”

 

Ta còn có thể quay về bên cạnh Ân Cửu Dật sao?

 

Ta bất chợt ngồi dậy khỏi người chàng, cúi đầu ngồi bên mép giường: “Ta cảm thấy, ta thật ra không thích chàng nhiều đến thế, ta cảm thấy hình như—”

 

Ta không biết tại sao mình lại nói ra những lời trái lòng như vậy, có lẽ là vì trên đường đến đây, Ân Cửu Thanh đã hôn ta, và ta cảm thấy bản thân mình bây giờ thật sự không xứng.

 

Ân Cửu Dật xuống giường, quỳ trước mặt ta, nắm lấy tay ta rồi ngước nhìn ta: “Châu Châu, ta sẽ không bao giờ ruồng bỏ nàng. Mấy tháng này ta không thể ở bên nàng, nên nàng muốn bỏ ta sao?”

 

“Không phải, ta không có.”

 

Chàng đột ngột hôn lên môi ta, nụ hôn rất kiên nhẫn, nồng nhiệt nhưng cũng ý nhị. Ta bị nụ hôn của chàng làm cho má đỏ bừng, yếu ớt ôm lấy cổ chàng.

 

“Chúng ta đi Lâm An có được không?” Chàng ôm chặt ta, cọ cọ má ta: “Chúng ta rời khỏi Kinh thành.”