Sếp Ơi, Bà Nội Em Bắt Anh Yêu Em Đó!

Chương 11



 

Cuối cùng, tôi chịu không nổi nữa, lấy điện thoại ra và lật xem những bức ảnh của bà nội.

Trong ảnh, bà nhỏ nhắn ngồi trên xe lăn, tôi đứng phía sau vòng tay qua cổ bà, bà còn giơ tay tạo hình chữ "V" trước ống kính. Đằng sau hai bà cháu là tấm biển trước cổng trường đại học của tôi. Đó là ngày nhập học, sức khỏe của bà khi đó đã yếu, nhưng bà vẫn nhất quyết ngồi xe lăn để tiễn tôi lên thành phố.

Bà còn vui hơn cả tôi, ngắm nhìn dòng sinh viên qua lại, ngắm nhìn một Bắc Kinh phồn hoa, vẻ mặt đầy tự hào, bà vỗ nhẹ lên đầu tôi và nói: “Cháu gái của bà thật giỏi giang. Một cô bé tuyệt vời như cháu, ai mà không thích. Cậu nhóc mà cháu thích ấy, chắc chắn sẽ mê cháu như điếu đổ.”

Nhớ lại mọi chuyện, tim tôi đau đớn không tả xiết.

Bà nội của tôi, bà lừa tôi rồi.

 

 

Tôi ôm ảnh bà, khóc đến khi thiếp đi.

Mơ màng nghe thấy tiếng gõ cửa. Muộn thế này thì còn ai đến chứ?

Tôi ngồi dậy mở cửa, không ngờ lại là Kiều Ngộ.

“Kiều Tổng, muộn thế này sao anh lại đến đây?”

Không phải đang mây mưa với Mạnh Na sao?

Đầu óc vẫn còn mơ hồ, tôi buột miệng hỏi: “Nhanh thế ạ?”

Sắc mặt của Kiều Ngộ lập tức tối sầm lại.

Nhận ra mình lỡ lời, tôi vội chữa cháy: “Ý tôi là, anh tỉnh rượu sớm vậy sao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không giống một số người vô tâm, thấy bạn trai mình đi với người phụ nữ khác mà vẫn ngủ ngon lành.”

Anh không nói thì thôi, nhắc đến lại khiến nỗi khó chịu mà tôi vừa cố đè nén trỗi dậy. Rõ ràng là anh để người khác dìu đi trước.

“Nếu Kiều Tổng không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi nghỉ trước.” Tôi lạnh lùng muốn đóng cửa lại.

Kiều Ngộ chặn ở khung cửa, đôi mắt vẫn còn vương men say, nhìn tôi chăm chú rồi từng chữ một nói: “Lưu Mộng, đôi khi anh thật sự nghi ngờ, rốt cuộc em có thích anh thật không.”

Nghe vậy, tôi sững sờ, như bị điểm huyệt: “Anh nói gì cơ?”

Kiều Ngộ nhìn tôi: “Thừa nhận em thích anh, khó đến vậy sao?”

Bí mật bị phơi bày, tôi không thể chấp nhận được, lùi lại một bước: “Có phải là bà em nói với anh không?”

Kiều Ngộ nhìn tôi chăm chú, rồi khẽ lắc đầu: “Anh chưa bao giờ mơ thấy bà của em cả.”

Trái tim bắt đầu đập loạn nhịp, ý thức dần trở nên rối bời.

Tôi cố kiềm chế cảm xúc dâng trào và nghe thấy Kiều Ngộ nói tiếp: “Tiểu Mộng, đã ba năm rồi, cũng đến lúc em nên buông bỏ thôi.”

 

Tôi từng theo đuổi Kiều Ngộ, ba năm trước.

Lần đầu gặp anh tại buổi chia sẻ ở trường cấp ba, khi đó cảm xúc của tôi có thể gọi là sự ngưỡng mộ. Sau này, sự ngưỡng mộ ấy âm thầm chuyển hóa, đến một lúc nào đó, tôi phát hiện ra mình không thể quên được hình bóng chàng trai ấy.

Tôi đã đăng ký vào cùng trường đại học với Kiều Ngộ, nhưng tôi và anh cách nhau ba khóa. Khi tôi nhập học thì anh đã bắt đầu khởi nghiệp, luôn bận rộn bên ngoài, cơ hội để tôi gặp anh rất hiếm hoi.

Tốt nghiệp năm tư, bố mẹ hy vọng tôi trở về quê tìm việc để tiện chăm sóc bà, nhưng tôi vẫn không nỡ từ bỏ, đã phỏng vấn vào công ty của Kiều Ngộ, mong có một cái kết cho mối tình đơn phương của mình.

Sau khi vào làm, tôi theo đuổi anh và cuối cùng đã được ở bên anh.