Sếp Ơi, Bà Nội Em Bắt Anh Yêu Em Đó!

Chương 12



 

Ban ngày chúng tôi yêu nhau trong bí mật, tối đến lại cùng nhau về nhà. Anh đích thân vào bếp nấu ăn cho tôi, sau bữa tối, chúng tôi sẽ cùng xem những bộ anime sôi động mà anh yêu thích. Tôi còn cố tình mua cho anh mấy chiếc quần lót màu hồng, bắt anh mặc cho tôi xem. Mỗi lần như vậy, anh lại bực bội ép tôi xuống sofa, trách tôi nghịch ngợm, nhưng cuối cùng vẫn chiều theo sở thích của tôi.

 

Nhưng tất cả hạnh phúc ngọt ngào ấy đã đột ngột chấm dứt vào kỳ nghỉ Quốc khánh ba năm về trước.

Ngày lễ, tôi thường trở về nhà để thăm bà. Nhưng lúc ấy vừa mới yêu Kiều Ngộ không bao lâu, đây lại là kỳ nghỉ đầu tiên của chúng tôi bên nhau, tôi cũng muốn cùng anh đi du lịch.

Sau khi đắn đo, tôi đã chọn hẹn hò với anh và hẹn bà cuối tuần sẽ về.

Nhưng bà đã không chờ được đến lúc tôi về. Bà qua đời rồi.

Khi gọi điện mãi mà không thấy bà nhấc máy, tôi đã nhờ hàng xóm sang xem thử, và chính họ đã phát hiện ra.

Bà nằm trên sàn, cơ thể đã lạnh từ lâu. Bác sĩ nói, bà bị đột quỵ não. Không phải căn bệnh không thể cứu, nhưng vì không có ai bên cạnh kịp thời cấp cứu nên bà mới ra đi.

Chưa bao giờ tôi căm ghét bản thân mình như lúc ấy.

Tôi bắt đầu nghĩ, nếu tôi không cứng đầu đến Bắc Kinh, nếu tốt nghiệp xong tôi về quê chăm sóc bà như lời bố mẹ nói, hoặc là… nếu tôi không ở bên Kiều Ngộ, có lẽ bà đã không mất.

Nhưng cuộc đời đâu có chữ “nếu”.

Chìm trong mặc cảm tội lỗi, tôi không thể nào tiếp tục mối quan hệ này.

Tôi chia tay với Kiều Ngộ. Thậm chí tôi còn cố gắng quên đi quá khứ giữa tôi và anh.

Cứ nghĩ rằng chỉ cần không nhớ lại, tôi sẽ không thấy đau lòng và sẽ không tự trách bản thân về cái c.h.ế.t của bà.

Tôi đã mất rất nhiều thời gian để quên đi, và nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ, tôi đã xây dựng nên những ký ức mới.

Nhưng chúng tôi đều bỏ qua một điều, đó là ký ức có thể bị thay đổi, nhưng cảm giác yêu một người thì không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi yêu Kiều Ngộ. Tôi không thể thay đổi điều đó.

Nước mắt rơi ngày một nhiều, tôi vùi mặt vào n.g.ự.c anh, làm ướt một mảng lớn trên áo anh.

 

Đêm đó, tôi khóc đến gần như lả đi. Mơ màng, tôi như nhìn thấy bà nhỏ bé trong chiếc áo hoa đỏ, bà xoa đầu tôi, nụ cười tràn đầy yêu thương.

Bà nói: “Tiểu Mộng, cháu ngoan của bà. Hãy yêu đi, hãy can đảm mà yêu.”

Phải chăng bà dùng cách này để nói với tôi rằng bà chưa bao giờ trách móc tôi?

Khi tôi tỉnh dậy, Kiều Ngộ vẫn chưa ngủ. Thấy tôi mở mắt, anh hôn lên trán tôi.

“Kiều Ngộ, sau khi về nhà anh có thể cùng em đi thăm bà được không?”

Trên mặt Kiều Ngộ hiện lên một nụ cười nhẹ, rồi càng lúc càng rộng hơn.

Anh nói: “Được.”

Trên bia mộ, bà trong ảnh vẫn cười hiền hòa.

Tôi và Kiều Ngộ cúi chào bà, rồi ngồi xuống nói chuyện với bà như thường lệ.

“Anh thật sự chưa bao giờ mơ thấy bà em sao?” Tôi vừa lau ảnh bà vừa quay sang hỏi Kiều Ngộ.

Kiều Ngộ mím môi, lắc đầu.

“Thế sao anh biết…?”

“Là bác sĩ Dương nói cho anh biết.”

Tôi ngậm miệng, không nói gì nữa. Bác sĩ Dương là bác sĩ tâm lý của tôi, cũng là giáo sư đại học, suốt ngày coi tôi như chuột bạch để nghiên cứu. Phương pháp này có lẽ cũng là một cách chữa trị do ông nghĩ ra.