Sếp Ơi! Không Như Anh Nghĩ Đâu!

Chương 1



Thay vì gửi đơn nghỉ việc, tôi lại gửi bản thảo truyện pỏn của mình cho sếp.

 

Tôi: “Tài liệu tôi gửi anh đã xem chưa?”

 

Sếp: “Ừm… thấy rồi.”

 

Tôi: “Sao không trả lời? Không đồng ý à?”

 

Anh ấy im lặng.

 

Tôi giận đến bốc hỏa: “Anh không nói gì thì coi như đồng ý nhé, chiều nay tôi lên văn phòng tìm anh.”

 

Sếp lập tức hồi âm: “Nhanh vậy sao?”

 

Tôi: “? Cái gì nhanh?”

 

Sếp: “Tôi cần suy nghĩ một chút…”

 

Hai giây sau, anh lại nhắn thêm một câu: “Được không?”

 

Tôi đồng ý. Kết quả là anh ấy tan làm sớm, thậm chí còn cho toàn công ty nghỉ hẳn ba ngày.

 

Tôi ngồi yên tại chỗ, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu: Bây giờ để giữ chân nhân viên mà thủ đoạn cũng không từ một ai thế này à?

 

1

 

Lúc này, cả công ty đang xôn xao.

 

Chỉ vì một câu của Giang Trì: “Tan làm, nghỉ thêm ba ngày.”

 

“Ông chủ có bị điên không vậy?” Đồng nghiệp ngồi cạnh, Tần Thanh, cứ lướt đi lướt lại điện thoại không biết bao nhiêu lần.

 

Tôi cầm điện thoại, bốn bề nhìn quanh, lòng ngổn ngang.

 

Vậy ba ngày nghỉ mà tôi đổi bằng đơn nghỉ việc là sao đây?

 

Là tôi xui xẻo à?

 

“Dạo này kinh tế đi xuống, có khi nào sếp nghèo đến mức không trả nổi lương, nên lấy cách này để thăm dò bọn mình không?”

 

“Chuẩn bị cắt giảm nhân sự rồi!”

 

“Đúng đúng, hôm nay tôi lên văn phòng nộp kế hoạch còn nghe sếp bàn về chuyện sa thải, chắc không trật đâu!”

 

……

 

Tôi chột dạ.

 

Nếu bị sa thải, tôi vẫn còn nhận được một khoản trợ cấp mà!

 

Giờ rút lại đơn nghỉ việc còn kịp không vậy?

 

2

 

Kịp hay không thì tôi cũng đã đứng trước văn phòng của Giang Trì rồi.

 

Phải công nhận rằng, anh ấy thực sự rất đẹp trai.

 

Vai rộng.

 

Eo thon.

 

Còn m.ô.n.g thì…

 

Hôm nay chưa thấy.

 

Nhưng theo quan sát trước đây của tôi, có lẽ vỗ vào sẽ rất có cảm giác.

 

“Khụ.”

 

Tiếng hắng giọng kéo tôi về thực tại.

 

“Có chuyện gì?”

 

Giang Trì không ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ lật từng trang tài liệu trong tay một cách chậm rãi.

 

Tôi cười nịnh nọt: “Sếp, anh đã xem đơn tôi gửi chưa…”

 

“Xem rồi.”

 

Lời nói lạnh lùng cứ thế tuôn ra từ miệng anh ấy.

 

Tôi hoảng hốt, nhưng không dám thể hiện quá rõ ràng:

 

“Xem rồi cũng không sao… tôi chỉ muốn…”

 

“Muốn gì?”

 

Anh ấy gập tài liệu lại, đẩy nhẹ gọng kính mạ vàng trên sống mũi.

 

Ngữ điệu dứt khoát.

 

Tất nhiên là muốn rút lại đơn nghỉ việc.

 

Anh cắt giảm nhân sự đi, rồi tôi có thể đau lòng mà nhận khoản trợ cấp lớn chứ!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chẳng lẽ tôi lại dám mơ tưởng cơ bụng săn chắc dưới lớp áo sơ mi của anh, hay vòng m.ô.n.g căng tròn trên ghế của anh sao?

 

Đúng là phi lý.

 

“Chẳng phải tôi đã nói sẽ suy nghĩ một chút sao?”

 

Cuối cùng Giang Trì cũng ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý: “Hay là cô sốt ruột lắm rồi?”

 

“Đúng vậy!” Tôi buột miệng thốt lên.

 

Tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

 

Lại lần nữa, tôi chân thành nhấn mạnh: “Sếp, tôi thực sự rất sốt ruột.”

 

Giang Trì hơi sững lại trong chốc lát, trên vành tai bỗng xuất hiện một vệt đỏ kỳ lạ.

 

“Ừm, tôi biết rồi.”

 

“Tôi sẽ suy nghĩ thêm.”

 

Tôi hạ giọng, mềm mỏng hơn một chút:

 

“Sếp, không cần suy nghĩ nữa.”

 

Ở khoảng cách gần như vậy, tôi thấy rõ hầu kết của Giang Trì khẽ chuyển động nhanh chóng.

 

Thật c.h.ế.t tiệt… quá mức gợi cảm.

 

“Sao?”

 

Giọng điệu kéo dài đánh thức tâm trí đang trôi lơ lửng của tôi.

 

“Tôi quyết định rút lại đơn.”

 

“Chỉ là tôi viết chơi cho vui, vô tình gửi nhầm cho anh thôi.”

 

“Tôi hoàn toàn không có ý định đó.”

 

Trong thoáng chốc, anh ấy cau mày.

 

Nhìn đi.

 

Suy nghĩ lâu như vậy mà không phê duyệt, đích thân tôi đến văn phòng rồi cũng bảo phải cân nhắc thêm.

 

Bây giờ tôi nói rút lại, ánh mắt anh ấy mới thả lỏng ra.

 

Nếu không phải luyến tiếc tôi, thì là gì đây?

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Nhưng rất tiếc.

 

Dù làm việc dưới trướng anh rất nhàn hạ, phúc lợi lại nhiều, ngoại hình còn đẹp đến mức khiến người ta phải than trời… Đúng, đây mới là trọng điểm.

 

Nhưng!

 

Chỉ trách bản thân tôi không đủ giỏi.

 

Dạo này thức khuya viết truyện, cơ thể có phần kiệt quệ, không kham nổi nữa.

 

Thêm vào đó, tiền nhuận bút cũng đủ để nuôi sống tôi rồi.

 

Thế nên, tôi chỉ muốn nghỉ việc về nhà tĩnh dưỡng một thời gian.

 

3

 

“Sao đột nhiên lại hối hận?”

 

Giang Trì giữ nguyên vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói nghiêm túc.

 

“Bình thường mấy người nghịch ngợm thế nào tôi cũng không quản, trêu đùa tôi cũng không sao, nhưng trong công việc…”

 

Anh ấy dừng lại một chút: “Trong công việc, có phải nên suy nghĩ kỹ càng trước rồi mới quyết tâm thực hiện hay không?”

 

Tôi cảm nhận được giọng anh ấy hạ thấp xuống, có lẽ sợ làm tôi hoảng sợ.

 

Đúng là một ông chủ đẹp người đẹp nết.

 

Tôi càng thêm cảm động: “Đúng vậy, nhưng tôi không nỡ xa anh.”

 

Ngón tay đặt trên bàn khẽ run lên một chút.

 

Tôi bổ sung thêm:

 

“Còn có những người khác.”

 

“Ví dụ như Tiểu Dư hay pha cà phê cho tôi ở phòng trà nước, Tiểu Tần hay mua trà sữa cho chị em phụ nữ, Tiểu Lý luôn giúp đỡ bọn tôi trong công việc, dạy kỹ thuật…”

 

“Tất cả, tất cả, tôi đều không nỡ.”

 

Giang Trì hơi nheo mắt lại:

 

"Trong lòng chứa không ít nam đồng nghiệp nhỉ."

 

"Mỗi người đều thích sao?"

 

Vậy thì không hẳn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com