Sếp Ơi! Không Như Anh Nghĩ Đâu!

Chương 2



Sếp vẫn hơn một bậc, dù sao thì m.ô.n.g bọn họ cũng đâu có cong như anh.

 

Tôi đáp:

 

"Cũng có nữ đồng nghiệp nữa."

 

"Mọi người, tôi đều rất thích."

 

Anh ấy cười lạnh: "Không biết những người em vừa nói có liên quan gì đến thứ em gửi cho tôi."

 

"Nhưng theo ý em bây giờ, là có quá nhiều lựa chọn nên cần suy nghĩ thêm, đúng không?"

 

"Đúng vậy."

 

Tôi nghiêm túc: "Tôi đâu thể treo cổ trên một cái cây được."

 

"Dĩ nhiên, tôi cũng không thể dễ dàng từ bỏ cái cây này, thế nên, vẫn phải cân nhắc thêm."

 

Giang Trì không nói một lời, nhưng ngón tay siết thành nắm đấm, các đốt ngón tay trắng bệch.

 

Xem ra tôi đã chạm đến nỗi lòng của anh ấy rồi.

 

Dù sao thì, anh ấy là sếp một công ty, dưới tay có bao nhiêu người phải nuôi.

 

Không thể như tôi, muốn đi là đi ngay được.

 

Có tiền thì cũng có nỗi khổ của người có tiền.

 

"Tôi thấy em đối với tôi cũng thoải mái đấy, câu nào câu nấy đều đ.â.m thẳng vào tim."

 

Giang Trì tháo kính gọng vàng xuống.

 

Khôi phục lại vẻ lạnh lùng, xa cách như bình thường.

 

"Ra ngoài đi."

 

"Vậy nên..."

 

"Biết em không có suy nghĩ đó rồi, tôi sẽ không để tâm."

 

4

 

Tâm tư của sếp giống như thời tiết tháng sáu, hoàn toàn không thể đoán trước được.

 

Khi tôi ra khỏi văn phòng, phát hiện mọi người đã đi hết.

 

Mở điện thoại ra, tin nhắn trong nhóm làm việc nhảy ra.

 

[Sếp m.ô.n.g to: Yên tâm tan làm đi, không có việc gì đâu. Hiện tại ai tiếp tục tăng ca thì coi như từ bỏ kỳ nghỉ.]

 

Sau đó là một loạt tin nhắn xác nhận và nịnh bợ.

 

Những tin này được gửi khi tôi vừa bước vào văn phòng.

 

Giọng điệu rất gấp, cứ như đang thúc mọi người rời đi.

 

Y hệt lúc nãy đuổi tôi ra ngoài vậy.

 

Tôi tặc lưỡi:

 

Không thể nào tự luyến đến mức nghĩ rằng chỉ với một lá đơn xin nghỉ việc là có thể khiến sếp cho toàn công ty nghỉ ba ngày.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Còn nói không có chuyện gì, không có chuyện gì cái quái gì chứ! Anh ấy gấp gáp đuổi người đi như vậy, chắc chắn là muốn nhân cơ hội này lập danh sách sa thải.

 

Ngoài ra.

 

Tôi nhận được tin nhắn từ Tần Thanh.

 

[Không biết đứa nào trời đánh đi vội quá mà rút dây cắm máy tính của tôi, tức c.h.ế.t đi được!]

 

[Mượn máy cậu truyền dữ liệu chút nha.]

 

Tôi đáp lại vài cái icon biểu cảm, báo rằng mình đã ra khỏi văn phòng.

 

Nhân tiện, tôi còn len lén phàn nàn về Giang Trì vài câu.

 

Tắt điện thoại, tôi bắt đầu chậm rãi thu dọn đồ đạc.

 

Trong đầu vẫn đang suy tính.

 

Bước đầu tiên để lấy tiền trợ cấp là rút lại đơn từ chức.

 

Bước thứ hai, khiến sếp chủ động sa thải mình.

 

Nhân lúc máy tính chưa tắt, tôi mở Baidu tìm kiếm:

 

"Làm sao để sếp chủ động…"

 

Cửa sổ rèm lá dọc đột nhiên "soạt" một tiếng bị kéo lên.

 

Tôi chạm mắt với một khuôn mặt đen sì.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Đường Khanh, em chiếu màn hình lên máy anh rồi."

 

Chết tiệt!

 

5

 

Tôi một đường chạy thẳng về nhà, trong lòng mắng Tần Thanh cả trăm lần.

 

"A Thanh, cậu muốn hại c.h.ế.t tớ à! Sao lại dùng máy tính của tớ để kết nối với máy của sếp chứ?"

 

"Tớ suýt nữa thì dán bốn chữ chủ động sa thải lên trán anh ấy rồi đấy!"

 

Tần Thanh vội cầu xin tha: "Không phải tớ chiếu màn hình đâu! Tớ sợ cậu có tài liệu chưa lưu nên cố ý không tắt, có khi ai đó vô tình chạm vào rồi."

 

Cũng có khả năng này thật.

 

Tôi lập tức mở tài liệu ra.

 

Bên trong vẫn là bản thảo tôi viết trong lúc lén lút làm biếng.

 

May mà chưa mất.

 

Tôi bày sẵn đồ ăn vặt và nước, chuẩn bị tinh thần chiến đấu xuyên đêm.

 

Còn chuyện làm sao để sếp chủ động sa thải tôi để nhận trợ cấp, cứ để sau hãy tính.

 

Làm cho người ta thích thì khó, chứ khiến người ta ghét thì dễ ợt!

 

Đến nửa đêm, gió lạnh lùa vào qua cửa sổ.

 

Tôi hắt hơi liên tục mấy cái rồi bắt đầu chảy nước mũi.

 

Lại cảm lạnh rồi.

 

Tôi lấy từng tờ khăn giấy lau mũi, đến nỗi thùng rác sắp đầy.

 

Dù buồn ngủ rã rời, tôi vẫn cố gửi tin nhắn và tập tin đi.

 

"Tối nay chiến đấu hết mình, toàn thân đau nhức, giờ hình như cảm rồi, cần được an ủi."

 

Tôi thân với biên tập viên của mình, thường hay nói chuyện như vậy.

 

Tôi chờ tin nhắn được gửi đi.

 

Nhưng…

 

Gửi thất bại.

 

Tôi cố gắng mở mắt, gửi tin nhắn khác cho biên tập viên:

 

"Bảo bối xa tận chân trời còn giận sao?"

 

Chuyện này kể cũng dài.

 

Trước đó không lâu, biên tập viên của tôi từng nhận một email mắng chửi giữa đêm, tức đến mức khóc với tôi suốt nửa đêm.

 

Thế là cô ấy bực bội quyết định từ nay về sau không mở hộp thư vào ban đêm.

 

Chắc tại tôi nộp bản thảo muộn quá, cô ấy quên mất hôm nay là hạn chót, nên không mở quyền truy cập cho tôi.

 

Tôi ngáp dài, mơ mơ màng màng gửi tập tin mới vào cửa sổ trò chuyện.

 

Nhân tiện an ủi cô ấy:

 

"Đừng giận nữa nào, gửi cậu xem thứ hay ho đây."

 

Nói xong, tôi lập tức lăn ra ngủ.

 

Hoàn toàn không thấy được một loạt tin nhắn dội b.o.m tới, rồi lại từng cái bị thu hồi.

 

6

 

Hôm sau, mặt trời đã lên cao tôi mới mở mắt ra.

 

Không ngờ bị cảm thật.

 

Tần Thanh nhắn tin nói toàn bộ nhân viên công ty sẽ tổ chức một buổi liên hoan.

 

Tôi từ chối ngay.

 

[Thức đêm một trận, đau nhức cả người, còn bị cảm nữa.]

 

Trong nhóm nhỏ của các chị em trong công ty lập tức nổ tung một đống tin hóng chuyện:

 

[Mới nghỉ có nửa ngày mà đã không biết tiết chế, mau ra chịu phạt!]

 

[Thấy sắc quên bạn!]

 

[Ghê gớm quá đấy, giới thiệu cho tớ một anh nữa đi!]

 

[……]

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com