Sếp Ơi! Không Như Anh Nghĩ Đâu!

Chương 10



Sau một hồi giằng co tâm lý, tôi lên Baidu tìm một chuyên gia tư vấn tình cảm.

 

Nói sơ qua nội dung của bức thư khiến người ta đỏ mặt kia.

 

Tất nhiên, chỉ nói những tình tiết đại khái.

 

Ví dụ như, trong đó có một cô gái làm việc trong công ty, sắp bị sa thải, thế là cô ấy chủ động tiếp cận sếp của mình.

 

Chuyên gia nói:

 

"Đây là đang ám chỉ cậu đấy."

 

Tôi không hiểu.

 

Anh ấy kiên nhẫn giải thích: "Bối cảnh này có giống y chang hai người không?"

 

Tôi gật đầu đồng tình.

 

Không chỉ bối cảnh.

 

Mà ngay cả họ của tôi cũng giống hệt người sếp trong truyện.

 

"Thế hai người có quen nhau nhiều năm nhưng chưa bên nhau không?"

 

Tôi lại gật đầu.

 

"Chưa bên nhau, nhưng hai người có phải ngày nào cũng gặp, có rất nhiều khoảnh khắc mập mờ không?"

 

Tôi hoàn toàn đồng tình.

 

Cô ấy là một trong những nhân viên làm lâu nhất ở công ty tôi.

 

Từ lúc cô ấy cùng tôi gây dựng công ty, đến khi bị người khác chèn ép, rồi vực dậy từ tro tàn, cô ấy vẫn luôn ở bên tôi.

 

Mỗi lần tôi tưởng chừng không thể kiên trì nữa, cô ấy sẽ nói:

 

"Giang Trì, em tin anh."

 

"Giang Trì, em ở đây với anh."

 

Tôi đã thích cô ấy năm năm rồi, nhưng không dám nói.

 

Chỉ dám ở lại tăng ca cùng cô ấy sau khi mọi người về hết.

 

Dù ngày nào cô ấy cũng gõ bàn phím lách cách, nhưng hiệu suất chẳng nhanh hơn ai.

 

Tôi cũng không hỏi, chỉ giả vờ bận rộn, rồi tiện thể đưa cô ấy về nhà.

 

Những ngày tháng như vậy sắp kết thúc rồi sao?

 

Cô ấy đã phát hiện ra tình cảm của tôi chưa?

 

2.

 

Cô ấy chưa phát hiện.

 

Còn đến thẳng văn phòng nói với tôi rằng "muốn thu hồi tập tin đó."

 

Càng đau lòng hơn là cô ấy bảo chưa từng có ý đó.

 

Thế thì, cặp kính gọng vàng tôi cố tình đặt giao gấp nghĩa là gì?

 

Tan làm sớm, đặc biệt cấp thêm ngày nghỉ cho nhân viên là gì?

 

Còn cố tình đuổi khéo đồng nghiệp để có không gian riêng với cô ấy thì sao?

 

Cô ấy đúng là nhẫn tâm.

 

Tình đơn phương không ai hồi đáp.

 

Tôi đuổi cô ấy ra ngoài.

 

Ai ngờ, cô ấy lại chẳng biết trời cao đất dày mà chiếu màn hình lên văn phòng tôi.

 

Lại còn tìm kiếm cái gì mà "chủ động khiến sếp…?"

 

Cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?

 

3.

 

Tôi trằn trọc cả đêm, không ngủ nổi.

 

Nghĩ mãi về cái từ "chủ động" mà cô ấy nói.

 

Chẳng lẽ cô ấy chê công ty không phải nơi thích hợp để tỏ tình?

 

Dù gì cũng là chỗ làm việc.

 

Còn việc cô ấy bảo gửi nhầm, chắc chỉ là cái cớ để giữ thể diện thôi.

 

Chắc chắn là vậy.

 

Thế là tôi chủ động liên hệ Tần Thanh, nhờ cô ấy gửi thông báo tụ tập cho mọi người.

 

Cô ấy chơi thân với Đường Khanh, để cô ấy hẹn.

 

Sau khi sắp xếp xong xuôi, tôi an tâm đi ngủ.

 

Nhưng hôm sau, tôi lại nghe thấy cuộc điện thoại giữa cô ấy và Tần Thanh.

 

Cô ấy nói…

 

Cái gì cơ!?

 

"Làm một trận ra trò!"

 

"Đau lưng mỏi gối!"

 

Nửa đêm hôm qua, cô ấy ở cùng ai!?

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Tôi tức điên.

 

Tôi gửi tin nhắn hỏi thăm xem cô ấy còn cảm lạnh không.

 

Cô ấy không trả lời tôi trước mà lại trả lời Tần Thanh.

 

"Còn chiến ba trăm hiệp được nữa là đằng khác."

 

Tôi đứng ngay cạnh Tần Thanh, nghe hết cả câu.

 

Trời đất sụp đổ.

 

Tôi đã thử dò xét rồi.

 

Nhưng thất bại.

 

Đêm qua, cô ấy thực sự ở bên người khác.

 

Ngay từ đầu, tập tin đó cũng không phải gửi cho tôi.

 

Ngay cả "bảo bối" cũng là gọi người khác.

 

Thế là tôi chặn cô ấy luôn.

 

Từ nay về sau, tôi sẽ chỉ là sếp của cô ấy mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

5.

 

Đã là sếp, cũng chẳng cần tính toán với nhân viên làm gì.

 

Tôi lại bỏ chặn cô ấy.

 

Nào ngờ vừa lên, cô ấy đã tấn công tôi ngay.

 

Vừa giận, vừa buồn.

 

"Để anh ta chăm sóc em thật tốt nhé."

 

Đây xem như lời dặn dò cuối cùng của tôi.

 

Nhưng mà.

 

Cô ấy nói: "Ai?"

 

Tim tôi lỡ một nhịp.

 

Nhận ra có gì đó không đúng, cũng nhen nhóm chút hy vọng.

 

Tôi lao ra khỏi nhà hàng, gọi ngay cho cô ấy.

 

"Đường Khanh, rốt cuộc em có ý gì?"

 



 

Cô ấy nói: "Ở nhà không có ai cả."

 

Hóa ra tất cả chỉ là cô ấy đùa giỡn.

 

Vậy nên.

 

Tôi vẫn còn cơ hội.

 

Tôi không thể kiềm chế nữa.

 

Tôi phải đi tìm cô ấy!

 

6.

 

Tôi hôn cô ấy.

 

Cô ấy không né tránh.

 

Tôi biết, suy đoán của mình đều đúng.

 

Cô ấy cũng thích tôi.

 

Tôi tỏ tình rồi.

 

Chẳng trang trọng gì cả, nhưng tôi chỉ muốn giữ cô ấy lại bên mình trước đã.

 

7.

 

Sau khi Đường Khanh và tôi làm chuyện đó xong, cô ấy lại đi nhắn tin với một người gọi là "bảo bối".

 

Tôi không dám hỏi nhiều.

 

Cô ấy có quá nhiều bảo bối, tôi sợ có ngày mình bị gạch tên.

 

Nhưng mà.

 

Tôi tức.

 

Tôi ghen.

 

Tôi khó chịu.

 

Nghe nói, cái bảo bối đó còn muốn đến tìm cô ấy.

 

Mấy ngày liền cô ấy không đến gặp tôi, còn bảo tôi đừng qua nhà.

 

Tôi sắp phát điên rồi.

 

Tôi cố tình gửi màn hình tin nhắn liên tục trước mặt cô ấy.

 

Chỉ mong cô ấy tự cảm nhận được khoảng cách!

 

Nhưng tôi cũng không thể tước đoạt quyền kết bạn của cô ấy.

 

Vậy nên, mỗi tối tôi đều gọi video với cô ấy.

 

Không cho phép cô ấy tắt máy.

 



 

Sau cùng, tôi không chịu nổi nữa, bảo cô ấy tối đến nhà tôi ngủ, cứ để bạn cô ấy ở nhà.

 

Cô ấy không đồng ý, còn cả đêm không nhắn tin với tôi.

 

Tôi cũng tức giận.

 

Rốt cuộc ai mới quan trọng hơn đây?

 



 

Cuối cùng, cô ấy cũng tiễn bảo bối kia đi.

 

Nhưng cũng đồng thời đánh mất tôi trong chốc lát.

 

Không để ý đến tôi, còn qua đêm ở chỗ người khác.

 

"Sếp có phải bị điên rồi không?" Đồng nghiệp ngồi bên cạnh, Tần Thanh, lướt điện thoại hết lần này đến lần khác.

 



 

Cô ấy không vui.

 

Thậm chí còn giận hơn cả tôi.

 

Chỉ có thể dỗ dành thôi.

 

Nhưng là dỗ dành theo kiểu trừng phạt.

 

Khắp nhà đều lưu lại dấu vết của chúng tôi.

 

Âm thanh vụn vỡ theo từng nhịp va chạm mãnh liệt.

 

Mắt cô ấy đỏ hoe, yếu ớt cầu xin tôi.

 

Những lúc thế này, cô ấy ngoan lắm.

 

Ước gì cô ấy mãi mãi là của tôi.

 

Lúc cuối, khi lên đến đỉnh cao, tôi thành kính hôn cô ấy.

 

"Đường Khanh, anh cũng mãi mãi là của em."

 

"Anh yêu em."

 

(Hoàn)

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com