Sếp Ơi! Không Như Anh Nghĩ Đâu!

Chương 9



Giọng điệu có chút lạnh nhạt.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Không sao, dù sao cũng là tôi lạnh nhạt với anh trước.

 

"Em sắp lên đó đây, trực tiếp xông thẳng vào văn phòng tìm anh."

 

"Đang bận."

 

Một chậu nước lạnh tạt thẳng vào tôi, lạnh buốt từ đầu đến chân.

 

"Anh sao vậy?"

 

"Không có gì."

 

Tim tôi bỗng siết chặt trong giây lát.

 

Tôi không xông thẳng vào văn phòng, chỉ lặng lẽ ngồi xuống chỗ làm của mình.

 

Cả buổi chiều, tâm trạng ủ rũ.

 

Nhìn từng đồng nghiệp lần lượt bị gọi vào báo cáo công việc, chỉ trừ tôi.

 

Tôi gửi một sticker "mèo con ngoan ngoãn".

 

Anh không để ý.

 

Tôi chỉ có thể dán mắt vào rèm lá.

 

Nhưng anh lại vô cùng nhẫn tâm.

 

Vừa bắt gặp ánh mắt tôi, lập tức đóng rèm lại ngay.

 

Tôi ngồi ủ rũ cả buổi chiều.

 

Mãi đến khi tan làm.

 

Đồng nghiệp lần lượt ra về.

 

Tôi cũng đứng dậy, nhìn về phía văn phòng.

 

Anh vẫn không ra.

 

Chắc là không muốn gặp tôi.

 

Tôi chậm rãi gõ chữ, cẩn thận từng câu từng chữ:

 

"Vậy em về trước nhé."

 

"Anh xong việc thì cũng về đi, trên đường chú ý an toàn."

 

23

 

Tôi hít hít mũi.

 

Cầm túi đứng lên, tắt đèn.

 

Từ lối đi thang máy vang lên tiếng bước chân.

 

Nhịp tim tôi cũng đập dồn theo tiếng trống.

 

Một bước, hai bước…

 

Cuối cùng, dừng lại ngay bên cạnh tôi.

 

Tôi cúi đầu, không nhìn anh.

 

"Giày da đẹp không?"

 

Đột nhiên, trong lòng tôi dâng lên một nỗi ấm ức.

 

Nước mắt cũng chực trào ra hốc mắt.

 

"Đinh", thang máy tới rồi.

 

Tôi không nhúc nhích.

 

Anh khiến tôi buồn lòng, tôi không muốn đi cùng anh.

 

"Đi cùng đi."

 

Giang Trì bá đạo nắm lấy tay tôi.

 

Mười ngón tay đan chặt, giữ tôi bước vào thang máy.

 

Tôi lại càng ấm ức hơn.

 

"Dựa vào đâu mà anh không muốn để ý em thì không để ý, còn em không để ý anh lại bị anh lôi kéo?"

 

Tôi hất tay anh ra.

 

Vừa mở cửa thang máy, tôi đã vội vàng bước ra ngoài.

 

Nhưng không như tôi tưởng tượng.

 

Tiếng bước chân phía sau chậm rãi, thong thả như thể đang nắm thế chủ động.

 

Lúc này, tôi vô thức nhìn quanh.

 

Bởi vì, cả hầm xe rộng lớn này, không có lấy một chiếc xe của tôi!

 

Tôi chậm rãi bước chậm lại.

 

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng gần.

 

"Mua xe rồi?" Giang Trì cười cười hỏi.

 

"Anh coi thường ai đó?"

 

"Xe gì?"

 

"Xe công nghệ cao, Didi Taxi!"

 

Tôi xoay người, đi ngược lại hướng cũ.

 

Tiếng cười khẽ truyền vào tai tôi.

 

Giang Trì hai bước bắt kịp, lại lần nữa nắm lấy tay tôi.

 

Tôi liếc anh một cái: "Làm gì? Không phải lạnh lùng không thèm để ý em sao?"

 

"Bởi vì anh giận."

 

"Giận mà còn nắm tay em làm gì?"

 

"Chỉ là giận thôi, đâu có nghĩa là không yêu em nữa."

 

24

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Suốt dọc đường, Giang Trì không nói một lời.

 

Đường nét xương hàm căng chặt.

 

Cổ áo sơ mi cũng mở rộng đến tận xương quai xanh.

 

Như thể cố ý câu dẫn tôi, chờ tôi mở lời trước.

 

Nhưng tôi không mắc bẫy.

 

Tôi ngoảnh mặt đi.

 



 

"Nhìn anh."

 

Giọng điệu không cho phép từ chối khiến tôi khẽ run lên.

 

Tên xấu xa Giang Trì này, vừa vào nhà đã ép tôi dựa vào cửa hôn.

 

Hôn đến mức chân tôi mềm nhũn.

 

"Giang Trì… qua giường đi."

 

"Cầu xin anh đấy."

 

Tôi ôm anh cầu xin, dịu dàng hôn lên mắt, mũi và môi anh, giọng nói cũng mềm mại hơn bình thường rất nhiều.

 

Nhưng anh cứ cố tình đi qua sô pha, bếp, bàn ăn, chỉ không chịu nghe lời tôi.

 

"Đường Khanh, không được gọi hắn là bảo bối nữa."

 

"Được, không gọi nữa…"

 

"Cũng không được có bảo bối khác."

 

"Chỉ có mình anh thôi."

 

"… Vậy còn cái người quen trên mạng kia thì sao? Cái bảo bối rất đẹp trai, hai người còn gặp nhau, thường xuyên trò chuyện ấy…?"

 

Anh thở gấp hơn.

 

Mang theo ý muốn trừng phạt dữ dội.

 

Tôi bật khóc:

 

"Giang Trì, em ghét anh…!"

 

"Dựa vào đâu mà em không được gọi con gái là bảo bối chứ…?"

 

25

 

Giang Trì dỗ dành tôi cả đêm.

 

Tôi vẫn chưa nguôi giận.

 

Vì chuyện này thực sự quá vô lý.

 

Anh ấy cứ đinh ninh "bảo bối" trong miệng tôi là con trai.

 

"Ai bảo mỗi lần em nhắc đến cô ấy đều che che giấu giấu như đang ngoại tình, cũng không trách anh được."

 

Anh ngoan ngoãn xoa bóp eo cho tôi.

 

Tôi chống tay lên trán.

 

"Không phải cố ý che giấu, mà do cách bọn em ở bên nhau thực sự không ra ngoài ánh sáng được!"

 

Thế là tôi kể hết mọi tình tiết có thể nói ra.

 

Hiểu lầm mới được hóa giải.

 



 

"Anh đi thay đồ ngủ…"

 

"Ê, đừng!"

 

Muộn rồi.

 

Giang Trì đã kéo cửa tủ ra.

 

Những món đồ bày la liệt, lấp lánh trước mặt anh.

 

Bóng dáng anh cứng đờ.

 

Sau đó chậm rãi quay đầu lại.

 

Tôi che mặt, chầm chậm chui vào chăn.

 

"Đây cũng là một phần trong cách hai người ở bên nhau?"

 

Tôi thò đầu ra phản bác: "Em thẳng mà, cô ấy cũng vậy!"

 

Giang Trì nhếch môi:

 

"Vậy phải làm sao đây?"

 

"Cũng không thể phụ lòng cô ấy được, đúng không?"

 

Thế là…

 

Từ đó, quân vương không còn thiết triều sớm nữa.

 

Sự "dạy dỗ" không có hồi kết.

 

[Ngoại truyện của Giang Trì]

 

1.

 

Hôm nay đột nhiên nhận được một email của Đường Khanh.

 

Còn gửi dưới dạng mã hóa.

 

Vừa mở ra, câu đầu tiên đã khiến tôi hoảng sợ.

 

Cô ấy sao lại… gửi cho tôi mấy thứ này?

 

Tôi gần như lén lút đọc hết.

 

Ban đầu định giả vờ không biết, nhưng cô ấy lại chủ động nhắn tin hỏi tôi xem xong chưa.

 

Chẳng lẽ còn muốn thảo luận cốt truyện với tôi?

 

Không thích hợp lắm thì phải.

 

Dù tôi đã thích cô ấy từ lâu, nhưng chưa xác định mối quan hệ mà đã nói mấy chuyện này, có phải hơi thiếu tôn trọng cô ấy không?

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com