Sếp Tôi Cũng Xuyên Không Rồi

Chương 8



Tôi không biết đầu óc Trì Chiêu bị chập chỗ nào, mà màn cầu hôn của anh ta lại làm quá đến thế.

Rõ ràng đang ăn tối yên ổn, bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng "đoàng" vang dội.

Tôi giật mình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy những chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung giữa không trung.

Ngay sau đó, hàng loạt máy bay không người lái bay lên trời, di chuyển theo trật tự, sắp xếp thành một dòng chữ:

"Tần Tuyết, em đồng ý lấy anh chứ?"

Khóe miệng tôi giật nhẹ một cái.

Quất Tử

Sau lưng vang lên tiếng vĩ cầm du dương.

Tôi thu tầm mắt từ cửa sổ trở về phòng ăn.

Trì Chiêu đang quỳ một gối dưới đất, tay cầm hộp nhẫn, vẻ mặt nghiêm túc:

"Cưới anh rồi, anh tuyệt đối sẽ không để em tăng ca."

Khóe mắt tôi liếc thấy cô gái đang chơi đàn, nghe lời hứa đó mà trợn tròn cả mắt. Mất mặt tới cả hiện trường cầu hôn luôn rồi.

Tôi siết chặt nắm tay, âm thầm hít sâu, nhắc bản thân đừng để bị mê hoặc.

Rồi tôi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ấy. Chiếc vừa được đấu giá với giá hai trăm triệu tuần trước.

Tôi là người có cốt khí... nhưng mà anh ấy cho thật sự nhiều quá!

Khi đầu tôi còn chưa phản ứng kịp thì tay đã đưa ra, đến khi tôi lấy lại ý thức thì chiếc nhẫn đã yên vị trên ngón tay.

Kim cương sáng chói đến mức muốn làm tôi mù mắt.

Tôi tin chắc trên đời này nhất định có người có thể từ chối chiếc nhẫn kim cương hai trăm triệu... nhưng người đó tuyệt đối không phải tôi.



Ngày đi đăng ký kết hôn, Trì Chiêu đứng chặn ở cửa, không chịu đi. Tôi sốt ruột thúc giục anh:

"Anh làm gì mà lề mề thế."

Trì Chiêu nghiêm túc nói:

"Mí mắt phải của anh cứ giật liên hồi."

Tôi lặng lẽ trợn trắng mắt, đổi dép rồi quay lại phòng ngủ, nằm thẳng xuống giường.

Người này mê tín có thâm niên. Ở kiếp trước cũng vậy, hễ có một chút điềm xấu tự anh ta cho là xui rủi thì tuyệt đối không bước chân ra khỏi cửa.

Mí mắt phải giật chính là điềm cực xấu trong mắt anh ta. Có lần vì nó mà anh ta nhất quyết không ký hợp đồng, để vuột mất một phi vụ tám con số.

Mà người đau lòng vì mất tiền thưởng thì lại là tôi.

Mê tín là hại người hại mình.

Đang mắng trong lòng thì Trì Chiêu gõ cửa bước vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi ngẩng đầu nhìn qua, lập tức sững người. Anh ta dán một miếng băng dính lên mí mắt phải.

Bàn tay đặt trên mí mắt, gương mặt mang biểu cảm như thể đi chịu c.h.ế.t mà vẫn cam lòng:

"Không có gì ngăn cản được anh đi đăng ký kết hôn với em hôm nay."

Tôi nổi hứng trêu chọc:

"Biết đâu ra khỏi cửa là bị xe đ.â.m thì sao."

Khóe miệng Trì Chiêu giật nhẹ, cổ họng khẽ chuyển động:

"Dù trời có mưa d.a.o cũng phải đi," ánh mắt anh ta lướt qua người tôi, "không thì anh sợ em lại chạy mất."

Tôi buột miệng phản bác:

"Tôi không chạy đâu."

Trì Chiêu hừ lạnh, liếc xéo tôi:

"Còn dám nói, ai là người ngủ xong rồi chạy mất dạng?"

Tôi bật dậy khỏi giường – Anh ta biết đêm đó là tôi?!

Tôi chuốc say anh ta rồi lôi vào khách sạn, sáng sớm hôm sau nhân lúc người ta còn chưa tỉnh thì lẻn mất. Đó là vết nhơ trong đời làm công của tôi.

Chúng tôi còn chưa kịp ngồi lại bàn bạc xem nên giải quyết chuyện đó thế nào thì tôi đã đột tử khi đang đọc truyện rồi.

Nếu phải truy trách nhiệm, thì đúng là tôi có lỗi.

Chính tôi kéo anh ta vào khách sạn, anh ta từng phản kháng nhưng đều bị tôi đè bẹp.

Tôi có lý do chính đáng: hôm đó tôi say, và là sinh nhật tuổi 30 của tôi. Tôi 30 tuổi rồi mà chưa từng yêu đương nghiêm túc lấy một lần, thời gian sau tốt nghiệp đều dành để cày cuốc cho Trì Chiêu.

Tôi oán khí nặng đến mức chỉ mong anh ta dùng thân thể thực tế để trả lại phần bóc lột vô tình mà anh ta gây ra.

"Sao không nói gì? Đang tìm lý do biện hộ à?"

Tôi cứng cổ đáp:

"Không có gì để biện hộ. Nếu anh thấy thiệt thì bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, sau này anh có vô số cơ hội ngủ lại."

Trì Chiêu nhướng mày, đáy mắt bỗng ánh lên tia lấp lửng đào hoa:

"Em nói đấy nhé, đừng có hối hận."

Tôi cáu:

"Có gì mà hối hận?"

Ra khỏi cục dân chính, Trì Chiêu liền cướp lấy giấy đăng ký kết hôn trong tay tôi, bảo tôi hay quên, thể nào cũng làm mất.

Tôi cãi lại:

"Tôi chưa từng làm mất thứ gì cả."

Trì Chiêu chẳng buồn đáp, nhét giấy kết hôn vào ngực, rồi dặn tài xế lái xe.