Sếp Tôi Cũng Xuyên Không Rồi

Chương 9



Nửa đêm, tôi lờ đờ bò dậy uống nước.

Trì Chiêu ngồi trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, dưới chân là hai chai rượu trống trơn — nhìn qua là biết anh ta đã uống suốt cả đêm.

Tôi đi tới gần:

"Anh uống rượu à?"

"Ừm." Trì Chiêu đáp khẽ, giọng trầm khàn vì bị ngấm rượu và thuốc lá.

Tôi không muốn quấy rầy anh ta, cũng chẳng muốn nghe tâm sự, quay người định rút lui.

Cổ tay bị anh ta nắm lấy, chỉ khẽ kéo một cái, tôi đã ngồi bệt xuống sàn.

Chẳng phải anh ta nói cưới nhau rồi sẽ không bắt tôi tăng ca nữa sao?

Vậy cái này chẳng phải là tăng ca trá hình à?

Tôi đang định há miệng mắng, nhưng ngẩng đầu lên thì sững người.

Vành mắt Trì Chiêu đỏ rực, một giọt nước mắt rơi "tách" xuống.

Tôi hơi nhíu mày, cả người như bị sốc, giọng cũng dịu đi:

"Anh khóc cái gì?"

"Em ngủ với anh rồi bỏ chạy. Anh còn mua cả nhẫn, chuẩn bị cầu hôn... nhưng gọi thế nào em cũng không nghe máy." Anh nghẹn ngào, nước mắt tuôn ra như suối. "Anh đến căn hộ tìm em, nhưng lúc ấy em đã không còn thở nữa rồi."

Giọng anh càng lúc càng nhỏ:

"Anh chưa từng nghĩ sẽ gặp lại em ở đây..."

Gương mặt anh bất chợt đỏ lên, đẩy tôi ra, che miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tiếng nôn ọe của anh ta cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi, tôi rót một cốc nước mật ong để lại rồi quay về phòng.

Tôi mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, Trì Chiêu tổ chức tang lễ cho tôi, cả buổi lễ anh ta không nói một lời, dáng người thẳng tắp như tượng.

Sau tang lễ, anh ta ôm hũ tro cốt của tôi về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, lưng anh ta cũng sụp xuống. Anh ôm chặt hũ tro cốt, khóc đến tan nát cõi lòng.

Tôi muốn đến an ủi anh, nhưng như bị giam cầm bên cạnh, không tài nào đến gần được.

Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn anh vừa ôm hũ tro vừa lẩm bẩm.

"Anh luôn là người tài trợ giấu tên cho em. Việc em trở thành thư ký của anh cũng do anh sắp xếp. Anh dọn sạch mọi chướng ngại, chỉ để em có thể luôn ở bên cạnh anh."

Tay tôi run rẩy.

Từ năm 15 tuổi, tôi đã có một người tài trợ giấu tên chu cấp toàn bộ chi phí sinh hoạt, nhờ có người ấy mà tôi mới có thể yên tâm học hành cho đến khi tốt nghiệp đại học.

"Tần Tuyết, đừng sợ... Anh sẽ đến với em ngay bây giờ."

Anh đặt một nụ hôn thành kính lên hũ tro cốt.

Tôi đờ đẫn nhìn anh uống thuốc ngủ với rượu whisky, sau đó dùng d.a.o gọt hoa quả rạch từng nhát lên cổ tay mình.

Cuối cùng, anh ôm hũ tro cốt của tôi, cuộn mình nằm trên giường.

Tôi trơ mắt nhìn sự sống trong anh cạn dần.

Quất Tử

Trì Chiêu không hề đột tử mà là tự sát.

Tôi bị Trì Chiêu đánh thức. Trên người anh vẫn còn mùi rượu. Anh sờ lên mặt tôi, lúc ấy tôi mới nhận ra — mặt tôi lạnh toát.

Tôi đã khóc đến ướt cả gối.

Ngón tay cái của Trì Chiêu nhẹ nhàng lau khóe mắt tôi, khẽ hỏi:

"Mơ thấy ác mộng à?"

Tôi nhìn anh, lặng im rất lâu, cuối cùng nghèn nghẹn bật ra mấy chữ:

"Anh tự sát rồi..."

Giọng nói nhẹ tênh, lẫn cả tiếng nức.

Trì Chiêu sững lại hai giây, giọng nhẹ bẫng:

"Anh là liều mình vì tình."