Ngọn lửa nóng bỏng ngay lập tức bám lấy cánh tay cô ta.
Lớp da bị cháy sém, từng mảng rơi xuống, để lộ ra lớp thịt đỏ tươi, nhưng rất nhanh lại bị lửa thiêu cháy.
Khuôn mặt cô ta vì đau đớn mà trở nên dữ tợn, nhưng không hề chần chừ một chút nào, trực tiếp vươn tới mặt Hạ Thiên Ca.
Khóe miệng Hạ Thiên Ca cong lên.
Nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của cô, Quỷ Hoè đột nhiên hối hận, nhưng đã quá muộn.
Trong khoảnh khắc bị cô ta tấn công, ngọn lửa trên người Hạ Thiên Ca bỗng bùng lên dữ dội hơn, bao trùm cả hai người vào trong!
Trước mắt Quỷ Hoè là biển lửa ngùn ngụt, ngay lập tức nhấn chìm cô ta.
Mọi người kinh ngạc nhìn quả cầu lửa khổng lồ đó.
Họ thậm chí không thể nhìn thấy Hạ Thiên Ca còn ở bên trong hay không nữa.
Tiếng kêu gào đau đớn của Quỷ Hoè vọng ra từ bên trong, một lát sau, tiếng kêu dần tắt.
Nhưng ngọn lửa vẫn chưa ngừng lại.
“Hạ Thiên Ca.” Tần Phong Hữu nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, lên tiếng.
Không có tiếng đáp lại.
Sắc mặt Tần Phong Hữu chùng xuống, tiến thêm một bước về phía quả cầu lửa.
【A a a anh ấy muốn làm gì!】
【Anh ấy muốn cứu chị Thiên Ca?】
【Anh ấy cứ thế xông vào lửa sao? Trời ơi...】
Thương Lãnh mắt nhanh tay lẹ tóm lấy anh: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi phải cứu cô ấy ra.” Tần Phong Hữu trầm giọng nói, “Buông tay.”
“Anh điên rồi à?” vẻ mặt Thương Lãnh không thể tin nổi, “Anh không thấy những con quái vật kia c.h.ế.t như thế nào sao? Bây giờ anh đi vào, chính là tìm cái chết!”
“Tôi biết.” Tần Phong Hữu nhìn anh ta, “Nhưng cô ấy đang ở bên trong.”
Thương Lãnh bị sự bình tĩnh và kiên định trong giọng nói của anh làm cho chấn động.
Anh ta không khỏi buông lỏng tay, Tần Phong Hữu đã không chút do dự bước vào trong quả cầu lửa.
Những lưỡi lửa nóng bỏng nhanh chóng bám lên cơ thể anh, cơn đau cháy da cháy thịt gần như muốn xâm chiếm lý trí.
Gần như cùng lúc đó, anh cũng nắm lấy tay Hạ Thiên Ca.
Ngay cả trong biển lửa ngùn ngụt, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng anh vẫn tìm thấy vị trí của cô một cách chính xác.
Anh biết, cô đang ở đó.
Trong lòng bàn tay nóng bỏng, là xúc cảm quen thuộc.
Hạ Thiên Ca bị anh dùng sức kéo ra khỏi biển lửa.
Một làn gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, không khí bị biển lửa dày đặc cướp đi, giờ lại len lỏi vào khoang mũi, đầu óc Hạ Thiên Ca vốn đang mơ màng mới tỉnh táo lại.
Cô sững sờ vài giây, rồi mới thấy Tần Phong Hữu trước mặt đầy những vết bỏng và máu, dù đã kịp dập lửa, nhưng trông vẫn rất đáng sợ!
Sắc mặt Hạ Thiên Ca đột nhiên thay đổi: “Anh sao thế?”
“Tôi không sao.” Tần Phong Hữu hờ hững nói.
“Nhưng mà…”
Hạ Thiên Ca nhìn thấy một mảng da lớn trên cánh tay anh bị cháy sém, để lộ ra lớp thịt đỏ sẫm, những chỗ khác cũng lấm tấm vết thương, lồng n.g.ự.c cô bỗng nghẹn lại, tim như bị bóp chặt.
【Anh Phong Hữu bị thương rồi, đau lòng quá!】
【Vì người mình yêu mà không màng mạng sống, đây là cái thứ tình yêu tuyệt vời gì vậy】
【Tôi ghen tỵ rồi, tôi thực sự ghen tỵ rồi】
“Chúng ta có thể ra ngoài rồi.” Thương Lãnh mím chặt môi, chỉ tay ra ngoài nói.
Khuôn viên vốn rõ ràng, giờ bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng, chắc hẳn đó chính là lối ra.
“Đi thôi.” Tần Phong Hữu buông cánh tay xuống, nhìn cô nói.
Hạ Thiên Ca gật đầu thật mạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi cánh tay anh.
Thương Lãnh nhìn họ thật sâu, rồi là người đầu tiên quay người đi ra ngoài.
Thiếu niên tóc trắng lén lút nhìn về phía Hạ Thiên Ca, dường như muốn nói gì đó, nhưng cảm nhận được khí trường giữa Tần Phong Hữu và họ, cậu hoàn toàn không thể chen vào, do dự một chút rồi cúi đầu rời đi.
“Anh đợi tôi một chút.” Hạ Thiên Ca nói với Tần Phong Hữu, rồi quay người đến bàn sách, ôm chiếc lư đồng lại, “Đi thôi.”
Trong chiếc lư đồng đó chính là nước từ hoàn hồn hương đã bị hóa lỏng lúc nãy.
Tần Phong Hữu liếc nhìn, cũng không hỏi gì thêm, cùng Hạ Thiên Ca bước vào trong màn sương mù đó.
Sau lớp sương mù, trước mắt bỗng trở nên sáng sủa.
Hạ Thiên Ca trở về phòng mình.
Màn hình máy tính vẫn còn giao diện sau khi cô đăng nhập game, một nữ hồ ly mặc váy hồng nhạt đang đứng trên đường phố, quay đầu lại nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô không có tâm trí để xem, sau khi đặt chiếc lư đồng trong tay xuống, liền ra khỏi phòng, đi thẳng lên tầng hai.
Tần Phong Hữu vừa hay đẩy cửa đi ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hạ Thiên Ca nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh, mũi bỗng cay cay: “Còn đau không?”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Tần Phong Hữu nhìn cô, “Em thế nào?”
“Tôi không sao.” Hạ Thiên Ca vẫn nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay anh, “Anh có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần, bôi thuốc là được rồi.”
Tần Phong Hữu thấy cô siết chặt hai tay, ánh mắt khẽ động, đột nhiên nói: “Nhưng mà cả hai tay tôi đều bị thương, bôi thuốc không tiện lắm, nếu em không bận gì, hay là vào giúp tôi bôi thuốc?”
“Được!” Hạ Thiên Ca đang cảm thấy áy náy vì mình đã khiến Tần Phong Hữu bị thương, nghe anh nói vậy liền đồng ý ngay.
Tần Phong Hữu cong môi cười.
Cô đi theo Tần Phong Hữu vào phòng, Tần Phong Hữu quay người lấy hộp thuốc từ ngăn kéo ra, nhưng không vội đưa cho Hạ Thiên Ca, mà nói: “Em ngồi xuống trước đã.”
Hạ Thiên Ca khó hiểu ngồi xuống mép giường.
Tần Phong Hữu đặt hộp thuốc lên giường, mở ra, lấy ra một hộp thuốc mỡ nhỏ tinh xảo, mở nắp, lấy một chút bằng ngón tay, rồi bôi lên mặt Hạ Thiên Ca.
Hạ Thiên Ca sững người.
“Mặt em bị thương từ lúc đó à?” Giọng Tần Phong Hữu có chút không hài lòng, “Đáng lẽ nên để cho khuôn mặt đó của cô ta cũng bị thương mới phải.”
“Đó chỉ là một lớp da mặt, không phải của cô ta.” Hạ Thiên Ca bật cười, nhìn Tần Phong Hữu đã bôi thuốc xong, đưa tay khẽ chạm vào, “Hơn nữa vết thương nhỏ thế này, tôi quên mất rồi.”
“Dù nhỏ cũng là vết thương.” Tần Phong Hữu không tán thành, “Phải chú ý.”
“Được rồi.” Hạ Thiên Ca thấy anh nghiêm túc, vẫn gật đầu đồng ý.
Trong việc dỗ người, đặc biệt là dỗ Tần Phong Hữu, giờ đây cô có thể nói là rất thành thạo.
Quả nhiên, nghe Hạ Thiên Ca đồng ý, vẻ mặt Tần Phong Hữu mới dịu đi một chút.
Hạ Thiên Ca lấy hộp thuốc từ tay anh, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Anh cũng ngồi xuống đi.”
Tần Phong Hữu ngoan ngoãn ngồi xuống giường.
Hạ Thiên Ca cúi đầu tìm thuốc, nhìn thấy bên trong đầy ắp thuốc thì sững lại.
Cô luôn nghĩ chiếc hộp thuốc nhỏ mang theo bên mình đã có rất nhiều thuốc rồi, nhưng so với hộp thuốc của anh thì chẳng thấm vào đâu.
Ngoài những loại thuốc sát trùng, thuốc đỏ và băng gạc thông thường, còn có một đống thuốc khác mà cô không thể gọi tên.
Những loại thuốc này, anh thường dùng đến sao?
“Không tìm thấy thuốc à?” Tần Phong Hữu thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào hộp thuốc, tưởng cô không tìm thấy, ngón tay thon dài lướt qua cánh tay cô, lấy ra một tuýp thuốc, “Cái này, trị bỏng.”
Hạ Thiên Ca nhìn vết bỏng trên mu bàn tay trắng nõn của anh, lông mi cụp xuống, đưa tay nhận lấy.
“Cả tăm bông, băng gạc nữa.” Tần Phong Hữu chỉ từng thứ cho cô xem.
Bên trong có rất nhiều loại thuốc, nhưng thứ gì anh cũng có thể chỉ ra ngay lập tức.
Hạ Thiên Ca lấy tất cả những thứ cần thiết ra, rồi nhìn hộp thuốc vẫn còn đầy, không nhịn được hỏi: “Anh trước đây thường xuyên bị thương sao?”
Tần Phong Hữu sững lại.
Nhưng anh nhanh chóng phản ứng, cười nhẹ: “Không có, chỉ là phòng hờ thôi.”
Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt long lanh: “Có phải em đau lòng cho tôi không?”
Tim Hạ Thiên Ca đập mạnh, nhưng nhất thời không biết trả lời thế nào, chỉ nói: “Đưa tay anh đây.”
Tần Phong Hữu thấy cô không trả lời, cũng không hỏi thêm, ngoan ngoãn đưa cánh tay ra trước mặt cô.
Hạ Thiên Ca trước tiên đổ một chút nước muối sinh lý để rửa vết thương cho anh.
Ngọn lửa nóng bỏng đã thiêu cháy một lớp da, để lộ ra lớp thịt bên trong, đỏ hỏn một mảng, trông rất đáng sợ.
Ngọn lửa lớn như vậy, người bình thường đến gần cũng không thể chịu được vài giây, vậy mà anh lại xông vào, không sợ bị thiêu c.h.ế.t bên trong.
Hạ Thiên Ca cảm thấy mắt mình lại hơi cay.
Cô vội cúi đầu, tập trung vào vết thương của anh, cẩn thận rửa sạch từng chút một, rồi mới bôi thuốc mỡ, sau đó quấn một lớp băng gạc dày.
Sau khi băng bó xong cánh tay còn lại, cô mới lên tiếng, giọng hơi khàn: “Trên người cũng có vết thương sao?”
“Hình như vai phải có một chút.” Tần Phong Hữu nhìn cô nói.
Hạ Thiên Ca nghe vậy liền đứng dậy, Tần Phong Hữu phối hợp xoay người sang một bên, để cô đi ra phía sau.
Ở trong phòng, anh chỉ mặc một chiếc áo ngủ, Hạ Thiên Ca nhẹ nhàng kéo phần vai áo xuống, nhìn thấy một vết bỏng đỏ lớn trên vai, đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng nõn của anh.
Cô vội vàng giúp anh bôi thuốc, nhưng đến lúc quấn băng gạc thì hơi khó khăn.
Vị trí này không dễ quấn.
“Anh nâng cánh tay lên một chút.” Hạ Thiên Ca cân nhắc một lúc rồi nói.
Tần Phong Hữu ngoan ngoãn nâng lên một chút, chỉ một chút thôi.
Hạ Thiên Ca quấn băng gạc vòng qua vai anh, thấy anh chỉ nâng tay lên một chút, nghĩ có lẽ là vì vết thương quá đau nên không nâng được, cũng không bắt anh cử động nhiều, một tay từ trên, một tay từ dưới, cố gắng cúi người xuống để luồn băng gạc qua dưới cánh tay anh.
Mặt cô gần như chạm vào vai anh, hơi thở không ngừng phả vào vết thương, trong cơn đau lại mang đến một cảm giác ngứa ngáy khó tả.